Giành Làm Mẹ Kế Định Sẵn

Chương 2



Editor: phuogot_93

Ban đêm, Tiêu Tát nằm trên giường nhưng không thấy buồn ngủ, có lẽ bởi vì hôm qua gặp lại Triệu Phù khiến anh nhớ lại những chuyện thời cấp ba.

Ba năm cấp ba, anh đã hai lần tỏ tình với cô.

Lần đầu là vào năm lớp 11, một buổi chiều trời quang gió mát, thừa dịp tan học, anh tính toán thời gian chặn cô lại, ra vẻ không để ý, chuẩn bị nói với cô những lời đã học thuộc từ đêm hôm qua.

"Triệu Phù, tớ có chuyện muốn nói với cậu." Anh đút hai tay vào túi quần, ra vẻ thờ ơ để che giấu nội tâm khẩn trương của mình.

"Chuyện gì?" Thấy anh ngăn cản đường đi, khuôn mặt thanh lệ của cô hơi nhíu, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn anh.

Dưới cái nhìn chăm chú của cô, đại não anh đột nhiên ngừng hoạt động, những lời đã học thuộc đêm hôm trước đều quên hết sạch.

"Tớ... Cái kia, kỳ thật tớ rất..." Ngay khi anh đang cà lăm chuẩn bị nói ra lời tỏ tình thì có một quả bóng chày từ sân thể dục gần đó bay tới, mạnh mẽ đập vào đầu anh.

Cái gáy bị đập mạnh, mắt anh tối sầm, hai hàng máu mũi phun ra ngoài, một giây sau, cả người anh ngã xuống đất bất tỉnh.

Bởi vì sự cố bị quả bóng chày đánh vào đầu làm bất tỉnh khiến cho lần tỏ tình của anh chưa kịp bắt đầu đã kết thúc một cách thê thảm.

Lần thứ hai là trước mấy ngày diễn ra buổi lễ tốt nghiệp cấp ba, anh lấy hết dũng khí, mặc kệ cô sẽ cự tuyệt hay chấp nhận, quyết định phải nói rõ tâm ý của mình với cô.

Hôm đó trời mưa phùn cả ngày, một ngày mưa như vậy thật ra cũng không thích hợp để tỏ tình. Nhưng mà cơn mưa này đã mấy ngày, anh không tìm được thời cơ nào tốt hơn được nữa.

Anh lại đợi cô vào lúc tan học giống lần trước, đứng trước mặt cô, hít sâu một hơi, bày ra vẻ mặt tự cho là đẹp trai nhất, chuẩn bị nói hết những lời trong lòng: “Triệu Phù, tớ có chuyện muốn nói với cậu…”

“Tránh ra, đừng cản đường…” Cô lạnh lùng để lại một câu nói.

Lập tức, anh tỏ ra lãnh khốc “Tớ thật sự có chuyện muốn nói với cậu, năm phút cũng được.”

“Đừng làm phiền tớ.” Cô ngay cả một phút cũng keo kiệt không cho anh, không kiên nhẫn bỏ lại một câu nói rồi lạnh lùng vượt qua anh, đi thẳng không quay đầu.

Anh tràn đầy nhiệt tình cứ như vậy mà bị cô giẫm đạp.

Vì vậy, tình yêu đơn phương ba năm cứ thế bị chôn vùi một cách cực kỳ bi thảm.

Thời trẻ không hiểu chuyện nên mới coi cô là nữ thần trong lòng, giờ cô chỉ là bạn học cấp ba của anh mà thôi, cái gì cũng không phải nữa.

Tình cảm dành cho cô đã sớm tan thành mây khói, chôn vùi ở thanh xuân đã qua. Tiêu Tát nghĩ trong lòng như vậy, dứt khoát nhắm mắt, quyết định trục xuất cô ra khỏi đầu, không nghĩ thêm đến chuyện của cô nữa.

Đêm khuya hôm đó, Triệu Phù ngủ một mạch đến nửa đêm thì đột nhiên giật mình tỉnh lại.

Cô nằm mơ, là một cơn ác mộng.

Đó là chuyện xảy ra năm cô tám tuổi, đã nhiều năm rồi cô không còn nhớ đến chuyện đó nữa.

Năm ấy khi cô học năm thứ hai tiểu học, trên đường trở về nhà sau khi tan học, đột nhiên bị một thanh niên bịt miệng kéo vào nhà vệ sinh công cộng gần công viên.

Bởi vì nhà vệ sinh công cộng ở chỗ hẻo lánh lại dơ dáy bẩn thỉu cho nên ít người qua đây, cô liều mạng giãy dụa nhưng vì sức lực yếu hơn so với gã kia nên bị kéo mạnh vào nhà vệ sinh, cô bị đè ngã xuống mặt đất một cách thô bạo.

Gã muốn cường bạo cô, cô sợ đến mức liều chết phản kháng, nhưng lại bị đánh hung bạo, gã uy hiếp đe dọa cô “Mày ngoan ngoãn một chút, để cho tao sảng khoái một trận, còn lộn xộn là tao sẽ giết mày!”

Cô hoảng sợ muốn hét, gã dùng miệng chặn miệng cô lại, còn duỗi đầu lưỡi vào miệng cô, dọa cô một trận.

Gã còn đưa tay vào trong váy cô, thô lỗ làm đau cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch nhưng lại không thể kêu ra tiếng.

Giống như cả thế kỷ trôi qua, gã rời khỏi miệng cô, dùng tay kéo phéc-mơ-tuya, gạt quần lót để lộ ra bộ phận sinh dục, rồi tách hai chân của cô ra.

Lúc ấy cô còn nhỏ, không biết rõ gã muốn làm gì, chỉ mơ hồ biết chuyện gã làm không tốt với cô. Cô thừa dịp gã buông ra trong nháy mắt, dùng hết sức cơ thể cắn thật mạnh vào cổ gã.

“A—“

Gã bị đau, dùng tay giữ vào chỗ cổ bị cô cắn chảy máu, cô tranh thủ cơ hội liều chết chạy trốn.

Gã kia đuổi theo phía sau, đúng lúc có người đi qua gần đó, sợ bị phát hiện nên gã mới không tiếp tục đuổi theo cô.

Cô run rẩy chạy một mạch về nhà, sau khi về nhà, cô muốn kể chuyện này với mọi người trong nhà. Nhưng không may mấy ngày đó cha bị bệnh nằm viện, mẹ phải ở lại chăm sóc cha, anh cả và các anh chị cũng như người lớn đều không có ở nhà.

Cô không tìm được người nào để kể lại tình cảnh đáng sợ của mình khi đó.

Lần đó, bệnh của cha rất nặng, phải mấy ngày sau mới xuất viện, cô sợ cha mẹ lo lắng, vì vậy mới giấu giếm không nói chuyện này cho bất kỳ người nào.

Sau đó, mỗi ngày tan học cô sợ gặp lại gã đó nên toàn đi đường vòng về nhà.

Đến giờ cô vẫn nhớ lúc cô cắn cổ gã đó, miệng đầy máu tươi, trong miệng toàn vị của rỉ sắt rất đáng sợ.

Chuyện này khiến cô về sau thường xuyện gặp phải ác mộng. Từ đó, mỗi lần có người đàn ông nào thân cận cô, cô đều cảm thấy bài xích và chán ghét.

Đây cũng là lý do vì sao trước kia cô đã bỏ qua hai cơ hội kết hôn, đến giờ cô vẫn không thể vượt qua nỗi sợ hãi với phái nam, không thể cùng hai người bạn trai trước tiếp xúc thân mật.

Nhìn về phía màn đêm ngoài cửa sổ, cô nhớ đến thời gian trước, mẹ hi vọng cô sẽ kết hôn.

Cô biết ngày đó ở nhà cũ là mẹ giả bệnh, mục đích là muốn giục cô kết hôn trong năm nay. Chị ba tinh thông bát tự và tử vi, chắc sẽ không xem lầm, nếu bỏ qua năm nay về sau có lẽ cô không còn cơ hội kết hôn.

Cô biết mẹ sợ mình sẽ bỏ lỡ chuyện lớn cả đời mới giả bộ bị bệnh lừa bọn họ.

Là con gái, cô thật sự không nên để cho mẹ già lo lắng như vậy, cho nên trong năm nay chắc chắn cô sẽ tìm người kết hôn để cho mẹ yên tâm.

Cô cố gắng tìm kiếm đối tượng bên cạnh có người thích hợp hay không. Một lát sau, bất đắc dĩ đành than nhẹ một tiếng.

Thời điểm này, bên cạnh cô cũng không có người nào thích hợp, thật ra cứ coi như gặp được thì sao chứ, nếu cô không thể vượt qua lo lắng trong lòng thì cô vẫn sẽ bỏ lỡ như hai lần trước.

Cân nhắc hai ngày, chạng vạng tối, Tiêu Tát dẫn con gái và quà tặng đã chuẩn bị sẵn đến nhà Triệu Phù.

Ấn chuông cửa, nhìn thấy cô mở cửa, trên mặt anh lập tức tươi cười.

“Có chuyện gì?” Giọng nói Triệu Phù lạnh nhạt trước sau như một.

“Là như này, ngày đó Chân Chân chạy ra khỏi nhà bảo mẫu, may là có cậu chăm sóc con bé, tớ muốn tới cảm ơn.” Nói đến đây, giọng anh càng trở nên thành khẩn, nói tiếp “Còn cả chuyện hiểu lầm cậu hôm trước, thật xin lỗi.”

“Không sao.” Mặc dù hôm đó cô không vui nhưng chuyện như vậy cô chưa từng đặt trong lòng.

“Dì ơi, đây là quà cháu muốn tặng dì.” Chân Chân lấy lòng đưa hộp quà trong tay cho cô.

Triệu Phù vốn định từ chối nhưng thấy vẻ mặt mong đợi của Chân Chân thì không nỡ nhìn cô bé thất vọng. Vì vậy cô tiếp nhận hộp quà, sờ sờ đầu cô bé.

“Cảm ơn cháu, nhà dì có bánh ngọt, cháu có muốn ăn không, dì lấy cho?”

Ánh mắt Chân Chân sáng lên, đang định mở miệng nói muốn, Tiêu Tát đã nhanh hơn một bước thay con gái trả lời.

“Thật tốt, vậy vào nhà cậu ngồi ăn đi, đỡ phải mang ra đây phiền phức.” Anh dắt tay con gái, không đợi Triệu Phù mời đã sải bước đi vào trong nhà.

Nghĩ đến mặt mũi của Chân Chân, cô không đuổi anh ra ngoài, đến chỗ tủ lạnh lấy ra chiếc bánh mua buổi sáng, cắt hai phần để vào khay cho hai người họ.

Tiêu Tát ngồi trên sofa màu xanh thẫm trong phòng khách, bắt đầu ăn.

Sau khi ăn xong, anh mới nói mục đích chính đến gặp cô hôm nay.

“Triệu Phù, lần trước cậu nói cậu vẽ truyện tranh, vậy thời gian làm việc của cậu chắc là thoải mái, có thể tự sắp xếp được đúng không?”

“Đúng thế.” Nhìn anh một cái, cô mơ hồ cảm nhận được đằng sau nụ cười quá mức thân thiện này còn có một mục đích khác.

Nhận được câu trả lời, Tiêu Tát lập tức kích động bày tỏ “Tớ nghe theo ý kiến của cậu, hôm đó sau khi đưa Chân Chân về thì hỏi con bé, phát hiện người bảo mẫu đó thường xuyên trách mắng Chân Chân, nên con bé không thích cô ta. Vì vậy, hai ngày trước tớ đã đuổi việc cô ta rồi.”

Anh dừng lại câu chuyện, mở to mắt nhìn cô, giống như đang đợi cô khích lệ.

Triệu Phù có chút không hiểu, cái ánh mắt giống như tranh công này là sao, con gái của anh chứ có phải của cô đâu, anh làm vậy là tốt cho con gái mình chứ cũng chẳng phải vì cô.

Thấy cô không có ý khích lệ, Tiêu Tát có chút thất vọng, lại tiếp tục nói “Chân Chân rất thích cậu.”

“Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?” Cô không chịu được kiểu nói chuyện vòng vo này của anh.

“Tớ muốn nhờ cậu đón Chân Chân sau giờ tan học, tiện thể trông con bé hộ tớ.” Cuối cùng anh cũng nói rõ mục đích hôm nay tới gặp cô.

“Mặc dù công việc của tớ có thể sắp xếp thời gian, không cần đi làm giống mọi người, nhưng tớ thường sắp xếp thời gian vẽ vào lúc xế chiều, đó là khoảng thời gian tớ làm việc. Tớ thật sự không thể bớt chút thời gian giúp cậu đón Chân Chân tan học.” Triệu Phù từ chối đề nghị của anh.

“Tớ đảm bảo sẽ không tốn quá nhiều thời gian của cậu đâu, khi tớ hết giờ làm sẽ đón con bé. Đùng một cái muốn tìm một người bảo mẫu thích hợp cũng không dễ dàng, tớ lo là không tìm hiểu kỹ rồi chọn phải một người không thích hợp, lại khiến Chân Chân chịu uất ức.” Tiểu Tát vội vàng giải thích, cúi lưng, giọng nói thành khẩn.

Nói xong, anh lặng lẽ chớp mắt với con gái, nhắc nhở đến lượt con lên sân khấu rồi.

Trước khi đến đây, anh đã có dự cảm Triệu Phù sẽ không dễ dàng đồng ý nên đã giao hẹn với con gái trước, hai cha con sẽ cùng nhau thuyết phục cô.

Lời kịch của con gái anh cũng đã nghĩ xong xuôi.

Nhận được ám hiệu của papa, Chân Chân lôi kéo tay Triệu Phù lắc lắc, giọng nói trẻ con mềm mại mang theo chút năn nỉ “Dì ơi, Chân Chân sẽ ngoan ngoãn đợi, tuyệt đối sẽ không ầm ĩ ảnh hưởng đến công việc của dì, dì làm ơn đồng ý với papa có được không?”

Giọng nói mềm nhẹ rót vào tai Triệu Phù khiến cô không đành lòng cự tuyệt, nhưng nếu đồng ý thì có chút khó xử, cô không muốn vì chuyện này mà làm thay đổi thời gian vẽ tranh hàng ngày.

“Dì ơi, có phải dì vẫn còn tức giận papa nên dì cũng không thích Chân Chân nữa không?” Thấy cô không nói lời nào, Chân Chân mở to đôi mắt làm bộ đáng thương nhìn cô.

“Làm gì có, dì không ghét Chân Chân.” Cô vội vàng giải thích.

“Thật không ạ? Vậy tại sao dì không đồng ý với papa?”

“Dì còn phải làm việc.”

Chân Chân nhíu mày, cúi đầu suy nghĩ một chút rồi ngẩng khuôn mặt nhỏ bé “Vậy sau khi tan học Chân Chân sẽ tự mình đi từ nhà trẻ về, dì không cần đến đón cháu, dì chỉ cần cho Chân Chân vào chờ papa về là được rồi. Chân Chân hứa sẽ thật yên lặng, sẽ không làm ảnh hưởng đến dì.”

Tiêu Tát có chút bất ngờ, câu này anh không hề dạy con gái, nghe con bé nói như vậy làm anh thấy có chút đau lòng.

Đưa mắt nhìn Triệu Phù ngồi đối diện, anh kinh ngạc phát hiện cô đang sờ khuôn mặt con gái, nhẹ thở dài một tiếng rồi nói đồng ý.

“Được rồi, trước khi cha cháu tìm được bảo mẫu mới, dì sẽ tạm thời chăm sóc cháu. Nhưng mà cháu còn nhỏ, không thể tự mình đi từ nhà trẻ về, phải đợi dì đến đón cháu.”

Nghe thấy Triệu Phù đồng ý, Chân Chân hưng phấn giơ hai tay hoan hô nhào vào ngực cô “Dì là tốt nhất.”

Nhìn con gái ở trong lòng cô cười rạng rỡ như vậy, Tiêu Tát nhìn cô, khuôn mặt anh tuấn cũng không kìm được nở một nụ cười, trong mắt thoáng qua vẻ nhu hòa mà bản thân không nhận ra