Phạm Đoàn Đoàn bước ba bước, đột nhiên nghe thấy tiếng Cẩu Thặng gọi nàng.
Phạm Đoàn Đoàn liền dừng chân, xoay người lại. Cẩu Thặng chậm rãi liếc nàng nói: “Ngươi gặp đại sự gì sao?”
Trong lòng Phạm Đoàn Đoàn cười lạnh: Hừ hừ, sư phụ muốn kiểm tra võ công, ngươi nói có phải đại sự hay không?
Cẩu Thặng thấy Phạm Đoàn Đoàn không trả lời mình, ánh mắt hắn vẫn bám chặt trên người nàng. Lông mày bên phải của Cẩu Thặng bất động, nhưng lông mày nhếch lên, vẻ mặt cực kì thoải mái.
“Sư muội, hắn là ai vậy?” Đan Tư Hùng chỉ tay vào Cẩu Thặng hỏi Phạm Đoàn Đoàn.
“Bản giáo ---” Cẩu Thặng vừa mới nói được hai chữ, Phạm Đoàn Đoàn liền cắt ngang hắn.
Phạm Đoàn Đoàn lưu loát giới thiệu cho Đan Tư Hùng biết: “Hắn là Cẩu Thặng, đồ đệ của muội. Đầu óc hắn có vấn đề, huynh cứ ha ha với hắn là được rồi.”
Phạm Đoàn Đoàn kéo Đan Tư Hùng chạy lên núi: “Nhanh chóng đi tìm Tiết sư thúc, đừng ở đây lãng phí thời gian trên người kẻ vô ích.”
Cẩu Thặng nghe vậy, hai tay đập xuống mặt đất, không thể nhịn được nữa hắn thật sự không thể nhịn được nữa, khuôn mặt lập tức tối sầm… Nhớ ra hai chân của bản thân bị thương, không đứng dậy nổi.
Phạm Đoàn Đoàn cũng không quay đầu nữa, kéo Đan Tư Hùng chạy tới ‘Tiết Lâm đúc văn ấn’ ở giữa sườn núi.
Tối hôm qua Tiết Lâm thức trắng để coi , hai mắt cực kì đau đớn, ngày đêm đảo lộn, lúc này mới vừa thức dậy. Thấy chuông báo giờ dần, thầm nghĩ không muộn không muộn. Tiết Lâm chậm rãi mở cửa tiệm, bước tới chỗ cánh cửa, vừa duỗi thẳng người, liền trông thấy một ánh vàng và một ánh lam, chính là Đan Tư Hùng và Phạm Đoàn Đoàn chạy như điên tới chỗ tiệm của hắn.
Tiết Lâm kinh ngạc, không kiềm chế được mở miệng nói: “Hô hô hôm nay mặt trời mọc đằng tây a, sư điệt tới tiệm ta chơi.”
Phạm Đoàn Đoàn chạy đến trước mặt hắn, cúi người há mồm thở dốc: “Sư, sư thúc, mau, mau đưa một quyển , kinh, kinh, kinh, kinh.”
Tiết Lâm vừa nghe xong liền méo miệng: “Ai nha… hết sức xin lỗi, thực không may, vừa mới bán hết quyển nguyệt kinh.”
Phạm Đoàn Đoàn nghe thế còn cảm thấy sợ hãi hơn cả rớt tiền, liên tục truy hỏi Tiết Lâm: “Không còn bản nào ư? Sư thúc tìm coi có còn quyển nào hay không?”
Tiết Lâm rất yêu thích vị nữ sư điệt này của hắn, lúc này ngẩng đầu: “Ài thôi để sư thúc tìm thử.” Trước tiên Tiết Lâm cất mấy quyển , sau đó xoay người lục lọi một phen, tìm kiếm giữa đống sách, coi có còn quyển nào không.
Mười phút sau Tiết Lâm đứng dậy, nhìn Phạm Đoàn Đoàn rồi nhún vai, lắc đầu ra vẻ bi thương: “Đầu hàng thôi, ta thực sự không tìm thấy.”
Phạm Đoàn Đoàn nóng ruột đến mức trên trán đầy nếp nhăn: “Tiết sư thúc, vậy thúc suy nghĩ cẩn thận xem, nội dung của là cái gì? Thúc cố gắng nhớ lại đi, có nhớ ra sư phụ sẽ kiểm tra cái gì không?”
Phạm Đoàn Đoàn không cần nhiều, chỉ cầu Tiết Lâm có thể nhớ sáu phần nội dung trong quyển vũ kinh là được rồi.
Tiết Lâm trầm mặc, thật sự đang suy nghĩ, hắn cúi đầu xuống: “Ừm, hừ --” Hắn lại ngước mặt lên: “Không nhớ nổi.”
Đan Tư Hùng đứng bên cạnh Phạm Đoàn Đoàn, trong lòng hắn cũng lo lắng không kém gì nàng. Hắn suy đi nghĩ lại, rốt cuộc bày ra một cách cho Phạm Đoàn Đoàn: “Sư muội, muội cứ tới thẳng Thanh Vân Phong cho cha ta đánh một trận đi.”
Tiết Lâm nghe vậy liền gật đầu khen ngợi: “Ôi cách này rất hay!”
Phạm Đoàn Đoàn y như cái cọc gỗ xoay cổ, nhìn thoáng qua Đan Tư Hùng, rồi nhìn sang Tiết Lâm, sau đó giận dữ bước ra khỏi ‘Tiết Lâm đúc văn ấn’.
Nàng không quay đầu lại, nếu không phải chân trái vấp vào bậc cửa, thì bộ dạng của nàng quả thực tiêu soái, y phục bay phất phới, không nhiễm chút bụi trần.
Phạm Đoàn Đoàn đi một mình lên Thanh Vân Phong, đi đối mặt với sư phụ, chưởng môn phái Nga Mi Đan Trường Muộn.
Người bình thường thích đặt cho con trẻ một cái tên xấu xí, bởi vì tên xấu dễ nuôi. Phụ thân Đan Trường Muộn đặt cho con trai chữ ‘Trường Muộn’, hi vọng cuộc sống ngược với tên gọi, trong quá trình trưởng thành, sẽ nhanh nhẹn hoạt bát sảng khoái yêu đời.
Đáng tiếc trời không toại lòng người, Đan Trường Muộn giống y như tên, nhân sinh phiền muộn, không có một chút cảm giác thú vị là gì.
Những năm Đan Trường Muộn còn trẻ tuổi, các đệ tử cùng cấp với hắn trong phái Nga Mi dùng bốn chữ để miêu tả hắn.
Bốn chữ này là đặc điểm của võ công Nga Mi: trầm thúy cương nhu.
Thân cao mét tám, cân nặng 200, đủ độ nặng (trầm). Không giỏi ăn nói, lời nói ngắn gọn, đủ hiểu (thúy). Toàn thân luyện thành chân khí hộ thể, đá đập vào người không bị thương, kiếm đâm không để lại vết tích, cực kì kiên cường (cương). Còn về phần nhu…
Mặc dù Đan Trường Muộn rất kiệm lời, tính tình âm trầm, nhưng chỉ cần một gợn sóng liền xuôi theo dòng. Ban ngày ban đêm, tự mình bách chuyển thiên hồi (*suy nghĩ trăm vạn lần).
Nhưng cho dù mềm lòng như thế nào, cho dù có bao nhiêu phong tình, lại biết nói cùng ai?
Trên núi Nga Mi, nhóm người Liên Viên Hầu trông thấy Đan Trường Muộn đều giả vờ như không thấy, ngay cả chào cũng không thèm chào một tiếng. Đan Trường Muộn là người tốt, cho dù ngươi ném cho hắn thức ăn gia súc, hắn vẫn sẽ cho ngươi mấy quả đào, lúc này nhóm người Hầu Tử liền bỏ đi.
Thể xác và tinh thần Đan Trường Muộn bị tổn thương nghiêm trọng, cõi lòng tan nát, cuối cùng không vựt dậy nổi. Từ đó về sau, hắn khóa cửa trái tim mình, không có hứng thú với tất cả chuyện nam nữ trên đời, chỉ tập trung nghiên cứu võ học.
Ban ngày Đan Trường Muộn luyện tập chiêu thức, ban đêm tập thổ nạp, ngày đêm siêng năng xin sư tổ sư bá sư phụ chỉ dạy, rất thân thiết với trưởng bối hậu bối. Rất nhanh, thời điểm hắn ba mươi tuổi liền đứng đầu trong Nga Mi về kiếm pháp, cũng đứng nhất về thương lãng tiên (*roi), đứng đầu trong 12 cột trụ, nói chung là người đứng đầu trong Nga Mi, đệ nhất hổ bộ công, đệ nhất súc địa công, đệ nhất huyền nang công…
Đan Trường Muộn vừa học vừa chơi, đạt được niềm vui trước nay chưa từng có.
Thời điểm Đan Trường Muộn ba mươi ấy, một thân võ công có một không hai, tiếp nhận vị trí chưởng môn Nga Mi.
Cũng trong năm đó, hắn bắt đầu luyện tập thói quen, bất kể là đại hội võ lâm hay là hôn lễ thọ yến, miễn là có mặt người trong giang hồ, hắn đều dẫn theo bảy đệ tử bảy sắc màu của Nga Mi.
Xích chanh hoàng lục thanh lam tử, bảy màu rực rỡ khiến mọi người phải ngoái nhìn!
Từ đó về sau, Đan Trường Muộn không được hoan nghênh từ trong phái Nga Mi và toàn bộ võ lâm.
Thời điểm Đan Trường Muộn 33, anh hùng giang hồ một lần nữa tụ họp ở tại Cô Tô Tư Mã thế gia mời tham dự đại hội võ lâm.
Đan Trường Muộn nhận được thiệp mời, lập tức chuẩn bị lên đường. Lúc ấy hắn không kịp tập hợp bảy vị đồ đệ, chỉ đành dẫn theo hai người, và năm đệ tử tạp nham khác mặc đỡ các màu hoàng, lục, thanh, lam, tử. Thất thải đi theo sau, Đan Trường Muộn cả người mặc hắc y, chậm rãi đi tới.
Mọi người phái Nga Mi đến Cô Tô Tư Mã thế gia.
Tư Mã thế gia là một trong tứ đại thế gia của võ lâm, trong gia tộc đều mang họ Mã, tam đại thế gia khác lần lượt là Mộ Dung thế gia, Thượng Quan thế gia, Nam Cung thế gia. Mã thế gia bực bội liền đổi thành ‘Tư Mã’, mặc dù nét bút không thể áp đảo tam đại thế gia khác, nhưng nói chung độ dài ngắn cũng ngang hàng tam gia.
Lúc ấy Tư Mã thế gia có vị nhị tiểu thư, khi đó nàng hai mươi hai, gọi là Tư Mã Nhị. Nàng là thiếu nữ năng động, là người đầu tiên được phụ thân cho phép tham gia đại hội võ lâm. Tư Mã Nhị tiểu thư cho rằng bản thân là chủ nhà, tất nhiên phải chơi nổi một chút.
Cho nên khi phái Nga Mi bước lên đài luận võ, hào kiệt các phái vội vàng che mắt quay đầu chạy trốn, Tư Mã Nhị tiểu thư lại tiến lên nghênh đón.
Nàng nhìn thấy Đan Trường Muộn, trong lòng sinh ra luồng suy nghĩ giống như hào khí mạnh mẽ cao vút: Hừ, Đan Trường Muộn này nhìn có vẻ rất lợi hại? Người khác đánh không lại hắn, bản cô nương càng phải gặp hắn một lần!
Tư Mã Nhị quyết định đè đầu Đan Trường Muộn, để cho hắn thấy ai mới đúng là người lợi hại nhất võ lâm!
Tư Mã Nhị phất cánh tay, phi người nhảy lên võ đài.
Vừa bước lên đài, trái tim của nàng liền đập bang bang không ngừng, giống như nai con đập loạn: Ai nha má ơi, nam tử trước mắt không phải là tình lang trong mộng của nàng hay sao?
Hắn cao tám thước, ngạo nghễ đứng thẳng, thân thể cường tráng, mặt không đổi sắc. Người ngoài nói chuyện với hắn, hắn cũng im lặng không trả lời, khí chất lạnh lùng như băng sơn khiến biết bao người say mê.
Mặc dù ánh mắt Đan Trường Muộn tĩnh lặng như nước, nhưng kỳ thật tất cả thanh niên trẻ tuổi quá đơn giản, hoặc bởi vì quá căng thẳng, nên không phát hiện đôi mắt Đan Trường Muộn không phải tĩnh lặng như nước, mà là tối tăm như hồ sâu, thâm ý của hắn không hề biểu hiện lên đôi mắt.
Giống như khi các ngươi nhìn đến chỉ thấy màu đen che phủ, nhưng lại không thấy khí chất khiến người ta say mê của hắn.
Đan Trường Muộn chống lại ánh mắt Tư Mã Nhị, đôi mắt âm u đột nhiên hiện lên vài tia tinh quang.
Tinh quang này khiến Tư Mã Nhị dường như không thở được, nàng lại phóng tầm mắt nhìn về phía sau Đan Trường Muộn, tay hắn cầm kiếm để sau lưng, động tác tao nhã, đạp mây bảy màu mà đến.
Hơn nữa bốn phía vang lên tiếng kinh sợ, thật giống như bản nhạc được tạo ra vì Đan Trường Muộn, thân thể Tư Mã Nhị mềm nhũn, ngã về phía trước. Thay vì nói là ra chiêu đấu với Đan Trường Muộn, chẳng bằng nói ngã vào lòng hắn.
Đáng tiếc sức lực Tư Mã Nhị không đủ, được nửa đường liền té thẳng xuống.
“Cô nương cẩn thận!” Đan Trường Muộn giơ tay, duỗi cánh tay ra, đỡ được Tư Mã Nhị.
Hắn ôm nàng, thân thể hai người nghiêng nghiêng, xoay mấy vòng mới từ từ đứng vững.
Mặc dù bảy đám mây phía sau Đan Trường Muộn không biết thức thời ném hoa vào hai người, nhưng tâm trí Tư Mã Nhị đã hoàn toàn rơi vào tay giặc, thật ra lần đầu nhìn thấy Đan Trường Muộn, lòng của nàng liền ngã vào đầm nước sâu thẳm.
Lòng nàng vui mừng khôn tả không nhịn được gọi một tiếng: “Đan lang ---”
Âm cuối kéo dài, chất chứa vô hạn nhu tình.
Hai người vững vàng đứng trên mặt đất, Tư Mã Nhị thẹn thùng cúi đầu, hơi má ửng hồng, giống như một đóa bạch liên hoa trên nước đột nhiên biến thành hồng liên.
Thân thể nàng xụi lơ trong ngực hắn, mặt mày nhu tình, làm nũng hỏi hắn: “Không biết Đan lang họ gì?”
“Ưm… tại hạ họ Đan.”
“Tiểu nữ họ Tư Mã, thật khéo chúng ta không cùng họ, quả là tam sinh hiếm có, có được không dễ.”
Dễ như trở bàn tay.
Tư Mã Nhị nhìn xuống bên dưới, để trái tim không đập nhanh nữa. Nàng không muốn bản thân chết do tim đập quá nhanh, sau đó tiếp tục mở miệng hỏi Đan Trường Muộn: “Không biết Đan lang năm nay bao nhiêu niên tuổi?”
“Ưm… tại hạ đã quá ba mươi.” Đan Trường Muộn trầm mặc 10 phút, đột nhiên hỏi: “Xin hỏi, Tư Mã cô nương bao nhiêu xuân xanh?”
Tư Mã Nhị khó xử không dám ngẩng đầu: “Tiểu nữ vừa mới hai mươi hai, vừa vặn thua Đan lang mười một tuổi. Tục ngữ nói rất đúng, nam đại thập nhất, thiên địa hợp nhất, nhất sinh hữu duyến…”
Tư Mã Nhị vốn định nói “Duyến định thử sinh”, ai ngờ Đan Trường Muộn phá khỏi cửa lao kìm nén tình cảm 33 năm trời, lập tức phun ra hàng loạt câu: “Nhất sinh hữu duyến, nhất kiến khuynh tâm, nhất vãng tình thâm, nhất nữ nan cầu, nhất bái thiên địa…”
Thiên hạ không khéo không thành sách, chưởng môn Nga Mi và Tư Mã thế gia Tư Mã Nhị tiểu thư vừa gặp đã yêu, ba tháng nhau kết thành phu thê trăm năm hạnh phúc.
Năm sau, Đan phu nhân sinh hạ lân nhi Đan Tư Hùng, chuyện tình duyên của hai người, trở thành truyền kì lưu truyền trên giang hồ, người người cực kì hâm mộ câu chuyện của họ.