- Sao lại muốn tôi buông em ra? – Lãnh Thiên Dục nhíu mày hỏi – Nhưng mà tôi chẳng muốn buông em ra chút nào.
Cơ thể mềm mại uyển chuyển đang ở trong ngực, cô như một báu vật quý giá trên đời khiến hắn xúc động muốn nắm lấy, không định buông tay.
Hương thơm nhẹ nhàng của cô vương vấn bên mũi hắn, len lỏi vào từng tế bào trong cơ thể, sau đó lan tràn khắp lồng ngực, khuếch tán đến toàn thân. Hắn cảm thấy chỗ nào trong cơ thể cũng bị mùi hương quyến rũ của cô hấp dẫn khiến hắn cảm thấy rất hưng phấn.
Lãnh Thiên Dục chưa từng nghĩ chỉ một mùi hương trên cơ thể lại có thể dễ dàng khiến hắn hưng phấn như vậy. So với những cô gái trước kia thì Thượng Quan Tuyền thật sự rất khác biệt, ngay cả một cái nhíu mày hay một nụ cười của cô cũng không hề giả tạo chút nào.
Không phải cô gái nào cũng có cả vẻ kiên cường, ngang ngạnh lẫn hồn nhiên vô tư giống Thượng Quan Tuyền. Mỗi khi đối mặt với nguy hiểm, cô rất bình tĩnh, ung dung đối mặt; nhưng đối mặt với chuyện nam nữ thì cô lại trong sáng như một tờ giấy trắng khiến Lãnh Thiên Dục muốn yêu thương.
Nếu... cô thật sự đơn thuần như vậy thì rất đáng để hắn giữ lấy cô.
Nếu... cô chỉ giả vờ tỏ vẻ đơn thuần, vậy thì thủ đoạn của cô thật quá cao siêu.
Xem ra hắn đã xem nhẹ sức ảnh hưởng của cô đối với hắn rồi. Hắn càng phải từng bước tìm hiểu cô nhiều hơn nữa.
Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng vẻ mặt hắn vẫn không có chút biểu cảm nào.
Lãnh Thiên Dục vẫn ôm cô, đưa tay bế cô lên.
Thân thể Thượng Quan Tuyền cực kì mềm mại, bị hắn bế lên, cả người cô nằm gọn trong lòng hắn, hàng lông mi cong vút khẽ động khi làn gió đêm thổi qua, chiếc váy ngủ dịu dàng cũng nhẹ nhàng bay bay trong gió.
Cô tựa vào cánh tay hắn, ánh mắt mông lung.
Hắn nhẹ nhàng ôm cô, khóe miệng cong lên.
Hai người ôm nhau giữa phòng ngủ tạo thành một hình ảnh tuyệt đẹp.
- Anh... anh buông tôi ra, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh.
Thượng Quan Tuyền cực kì thất vọng về bản thân. Sự bình tĩnh vốn có chỉ trong nháy mắt đã tan biến hết, cô ấp úng một hồi mới nói ra được mấy từ.
Mùi xạ hương quyến rũ cùng nhiệt độ nóng bỏng trong của bàn tay hắn trong giây lát đã cướp lấy hồn phách của cô.
Hắn chỉ muốn gần gũi với cô mà thôi, không phải sao? Nhưng tại sao bản thân lại hồi hộp như vậy? Cô thật không biết phải làm thế nào cho phải.
- Nói đi! – Lãnh Thiên Dục ra lệnh ngắn gọn, đôi mắt đầy ám muội nhìn cô, bàn tay siết chặt eo cô không có ý định buông ra.
Thượng Quan Tuyền biết không thể khiến hắn buông mình ra nên đành xấu hổ mở miệng: "Kì thật tôi muốn nói... vụ đánh cược lần trước của chúng ta không thực hiện cũng được".
- Đánh cược? Đánh cược cái gì? – Lãnh Thiên Dục dù biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, đôi mắt hiện lên tia hứng thú.
Thượng Quan Tuyền cắn cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng giờ đầy tức giận.
- Anh đã biết rõ... cái đó... trong bốn ngày này anh phải áp dụng biện pháp an toàn! – Cô lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào đôi mắt đầy bỡn cợt của hắn rồi nói.
- Nếu không thì sao?
Lãnh Thiên Dục cũng nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của cô, đôi mắt thâm sâu của hắn như chìm trong đôi mắt trong veo ấy.
Hắn phát hiện lúc này bản thân rất muốn cô.
- Anh... anh đừng có vô lại như thế có được không? – Thượng Quan Tuyền hơi sợ hãi, lập tức kháng nghị nói.
- Em sợ? – Lãnh Thiên Dục cong môi lên, đôi mắt thâm thúy như tia X-quang dò quét hết tâm tư của cô.
- Hả? Tôi không...
- Vậy thì đừng nói nữa! – Lãnh Thiên Dục không kiên nhẫn thêm nữa mà cúi người xuống hôn lên đôi môi mềm của cô. Sự êm dịu của cô khiến hắn khó có thể tự chủ thêm.
Không do dự thêm nữa, Lãnh Thiên Dục hoàn toàn muốn thuận theo tâm tư của bản thân. Hắn hơi ngẩng đầu lên, nhân lúc Thượng Quan Tuyền đang kinh ngạc mà há mồm, hắn lại cúi xuống ngậm lấy đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô.
Cánh tay cứng rắn của hắn ôm chặt lấy Thượng Quan Tuyền khiến cô không thể động đậy.
- Này...
Thượng Quan Tuyền hơi hé môi muốn cự tuyệt Lãnh Thiên Dục. Nhưng chính vì như vậy lại khiến Lãnh Thiên Dục có cơ hội đưa lưỡi vào trong miệng cô, say đắm hút hết mật ngọt trong cô.
Cánh tay hắn càng lúc càng siết chặt cô hơn.
Đầu lưỡi hắn xâm nhập khắp khoang miệng cô, quấn lấy chiếc lưỡi thơm tho của cô...
Thượng Quan Tuyền cảm thấy mình sắp không thở nổi, hắn bá đạo như vậy, mạnh mẽ như vậy...
Đúng lúc Lãnh Thiên Dục muốn ôm cô đến bên giường...
Chuông cửa vang lên, từng hồi lại từng hồi, có vẻ người đứng ngoài cửa cực kì có tính nhẫn nại.
- Có người...
- Không cần phải để ý! – Lãnh Thiên Dục không muốn dừng lại, cơ thể mềm mại trong lòng khiến hắn không thể nhịn được nữa.
Ai ngờ lúc này tiếng chuông lại đổi thành tiếng đập cửa, giọng nói bên ngoài vang lên vào trong phòng...
- Thiên Dục, người bạn đáng yêu của cậu đây. Tôi biết cậu về rồi, mở cửa ra đi, Cung Quý Dương người nào gặp cũng thích đây...
Giọng nói trầm thấp như tiếng hát của ca sĩ của Cung Quý Dương vang lên, không hề có ý dừng lại cho đến khi cửa mở thì thôi.
- Chết tiệt thật! – Lãnh Thiên Dục tức giận buông người đẹp trong lòng ra. Đôi mắt lạnh lùng nheo lại, ánh mắt lạnh thấu xương bắn về phía cửa.
Cung Quý Dương người nào gặp cũng thích? Trời ạ, hắn cảm thấy toàn thân đã nổi hết da gà lên rồi.
Cái tên dẻo mỏ này lại dám cắt đứt chuyện tốt của hắn, Lãnh Thiên Dục siết chặt tay lại thành nắm đấm.
Hắn nhìn người đẹp trong lấy, thấy cô đang vuốt vuốt ngực, cố gắng điều hòa hơi thở liền cong môi cười đầy thỏa mãn.
Đúng là cô bé hồn nhiên...
Thượng Quan Tuyền sau một lúc mới phục hồi lại tinh thần nhưng phát hiện ra Lãnh Thiên Dục đang nhìn cô bằng ánh mắt cực kì nóng bỏng. Cô lại căng thẳng, nhanh chóng cúi đầu xuống.
Cô không nói gì.
Lãnh Thiên Dục cũng yên lặng nhìn cô.
- Thiên Dục, chết trong phòng rồi à, không mở cửa là tớ báo cảnh sát nhé! – Giọng nói không sợ chết của Cung Quý Dương lại lần nữa vang lên.