Thượng Quan Tuyền rốt cuộc cũng được nhìn cảnh hoàng hôn trên biển Aegean. Hơn thế nữa, khi mặt trời dần hạ xuống biển, những tia sáng hồng hồng cũng lan tràn khắp mặt biển Aegean. Mặt biển lúc này lăn tăn từng con sóng nhỏ như đang nghênh đón màn đêm.
Biển Aegean vốn lãng mạn, lúc này khi mặt trời ngả về tây lại càng thêm phần mỹ lệ, đem lại cảm giác vui thích cho con người.
Phóng tầm mắt nhìn ngắm cảnh biển, Thượng Quan Tuyền dựa vào lòng Lãnh Thiên Dục. Bóng trời chiều phản chiếu lên hai thân hình gần gũi nhau, chiếc bóng của hai người kéo dài ra đằng sau lại càng thêm thân mật.
- Không ngờ ngay cả khi mặt trời lặn cũng tạo nên cảnh đẹp mê người đến vậy!
Cô khẽ thở dài, vươn một tay ra che khuất một bên mặt, ánh chiều tà theo khe hở trên kẽ tay cô chiếu xuống như hôn lên đôi má như ngọc của cô.
Ánh tà dương chiếu xuống mặt biển Aegean giống như một viên đá khảm nạm đang phát ra ánh sáng màu ngọc bích, khi nhìn gần lại thấy nước biển trong suốt, dường như thấy cả đáy.
Những rặng san hô phủ đầy bên dưới khẽ rung rinh trên mặt nước dập dờn trong làn gió nhẹ, bờ cát trắng dọc bờ biển đan xen với những tòa nhà màu trắng theo phong cách châu Âu càng khiến dòng nước như xanh thẫm, từng con sóng vỗ vào bờ. Cảnh tượng khiến người ta nghĩ đến mình đang ở trong thế giới thần thoại.
- Thích không?
Ngón tay thon dài của Lãnh Thiên Dục khẽ vuốt tóc cô, quấn lọn tóc dài mềm mại vào đầu ngón tay, từng lọn từng lọn như những tia tình cảm quấn quanh trái tim hắn.
- Ừm! – Thượng Quan Tuyền vui vẻ gật đầu, trong mắt hoàn toàn là phong cảnh mỹ lệ trước mặt, cô vui vẻ giống như một đứa trẻ vậy.
- Đối với tôi, biển Aegean là một nơi rất thiêng liêng, nó như một giấc mơ xa vời mà tôi không cách nào với tới được. Tôi đã từng mơ ước rất nhiều lần nhưng chưa được đến, vậy nên chỉ có thể thưởng thức cảnh đẹp ở nơi đây trong những giấc mơ! – Cô thở dài một hơi, lời nói từ tận đáy lòng.
Nơi này là một nơi rất linh thiêng, cô không dám quá vui vẻ mà đắm chìm trong đó. Cô sợ những linh hồn đã cô bị giết hại sẽ làm vấy bẩn nơi đây.
Lãnh Thiên Dục kéo cô lại, thanh âm trầm thấp vang lên an ủi cô: "Đừng quá cố gắng theo đuổi quy tắc của mình, mỗi người đều có quyền thưởng thức cái đẹp". Nói xong, ánh mắt hắn đầy ý vị nhìn Thượng Quan Tuyền.
- Anh cũng say đắm trước cảnh đẹp này sao? – Thượng Quan Tuyền nghiêng đầu nhìn hắn, chỉ liếc mắt một cái thôi mà cô như đắm chìm trong đôi mắt sâu thẳm ấy.
Đôi mắt ấy có màu lam, thâm thúy như ánh mắt của thần Aphrodite* trong thần thoại Hy Lạp. Đôi mắt thâm sâu lạnh lẽo rất đẹp, đẹp đến mức khiến người khác như mất hồn, không thể không yên lặng thưởng thức, trái tim như mở rộng để cảm thụ vẻ đẹp sâu rộng ấy.
* Nữ thần Aphrodite là thần của tình yêu, sắc đẹp và sự sinh nở (cũng có thể là nữ thần của dục vọng); và cũng là thần hộ mệnh của thủy thủ.
Thượng Quan Tuyền cảm thấy tim mình đập rộn ràng lên.
Lãnh Thiên Dục hơi cong môi cười: "Đương nhiên rồi, chẳng qua cái đẹp cũng không phải là ở phong cảnh".
- Thế cái gì đẹp? – Cô cảm thấy rất kì lạ, hỏi hắn.
Đôi môi hắn hơi cong lên giống như con chim ưng đang sải cánh trên bầu trời, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng Quan Tuyền...
- Là em!
Câu nói bất ngờ khiến Thượng Quan Tuyền không kịp chuẩn bị, cô thấy trong lòng như có gì đang nổ tung lên... Cô mở to hai mắt, cảm thấy gò má lại ửng đỏ...
Lãnh Thiên Dục thấy đôi má ửng hồng như cánh hoa sen của cô, trong mắt lóe lên tia cười đùa.
Thượng Quan Tuyền vừa thấy vậy, theo phản xạ đưa tay lên che mặt, rồi lại phát hiện ra động tác rất khoa trương nên lại nhanh chóng hạ tay xuống.
Phản ứng xấu hổ của cô đã chọc cười Lãnh Thiên Dục. Khóe môi vốn kiên nghị mím chặt của hắn lúc này chậm rãi cong lên cười, một nụ cười tươi mê đắm lòng người.
Dường như đang nhìn thấy một cảnh tượng có một không hai, Thượng Quan Tuyền đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lãnh Thiên Dục, kinh ngạc nói: "Anh cũng biết cười à?"
Câu nói của cô khiến Lãnh Thiên Dục suýt nữa thì nghẹn chết...
- Tôi không phải là động vật, sao lại không cười chứ? – Như muốn phạt cô, vừa dứt lời, hắn đã cốc nhẹ lên đầu Thượng Quan Tuyền mấy cái.
- Động vật?
Thượng Quan Tuyền cười, giọng nói chế nhạo vang lên: "Tôi thấy phải nói là động vật đơn bào suy nghĩ bằng nửa thân dưới thì mới chính xác".
- Cô bé, nói lại lần nữa xem! – Lãnh Thiên Dục cố ý lấn đến gần cô, giọng nói mờ ám vang lên.
Động vật đơn bào suy nghĩ bằng nửa thân dưới? Cái đó mà cô bé này cũng có thể nghĩ ra được!
- Tự anh khới ra trước đấy chứ! – Thượng Quan Tuyền cố gắng né tránh hơi thở nóng bỏng, hắn lấn người về phía trước thì cô lại không ngừng lùi lại phía sau.
Ngay khi cô không trốn được nữa, Lãnh Thiên Dục đè ngã cô xuống bờ cát mịn, hơi thở của đàn ông nhanh chóng bao vây lấy cô.
- Anh xem đi, tôi nói đâu có sai, anh chính là người như vậy! – Thượng Quan Tuyền bất mãn kháng nghị nói, thật ra tim cô đã đập loạn xạ lên từ lâu rồi.
- Nói xạo! – Lãnh Thiên Dục khẽ hôn lên cánh môi hồng của cô, ánh hoàng hôn chiếu xuống khiến cô như thực như mơ.
Lát sau hắn mới lưu luyến rời môi cô.
Thượng Quan Tuyền đỏ mặt, thở hổn hển, lúc này cô cực kì giống như một cô gái đang đắm chìm trong tình yêu đôi lứa, vừa ngượng ngùng nhưng lại có chút say mê.
Ngón tay cô hơi run run nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt anh tuấn như được điêu khắc của Lãnh Thiên Dục, lẩm bẩm nói: "Thật ra anh cười rất đẹp".
Ngón tay mịn màng dần khơi lên xúc động từ tận đáy lòng Lãnh Thiên Dục, một góc trái tim vốn đóng băng đã bắt đầu tan ra. Nhất thời hắn không thể nắm bắt được cảm xúc này, lại cúi xuống hôn cô!
***
Tại biệt thự nghỉ dưỡng
Thượng Quan Tuyền đứng trong một phòng tắm được làm bằng kính, chậm rãi cởi quần áo ra...
Quần áo lặng lẽ rơi xuống đất, cơ thể trắng như ngọc hiện lên qua tấm kính, phản chiếu cả khuôn mặt ửng đỏ.
Ngón tay khẽ vuốt má, cô thở dồn dập. Đây là cô sao? Sao lại giống như một cô gái đang mơ mộng vậy chứ?
Dần dần, ánh mắt cô lại ảm đạm, giống như một chiếc đầm cạn nước, không còn vẻ đẹp ban đầu.
Mới đây đã quên mọi thứ rồi sao? Cô không muốn nghĩ nữa, Lãnh Thiên Dục vẫn là Lãnh Thiên Dục, mà cô... vẫn là Thượng Quan Tuyền. Thân phận của hai người bọn họ vốn rõ ràng như vậy, làm sao có thể thay đổi được?