Tạo hóa quả là một bậc thầy về phép thuật
Khoảnh khắc đau lòng nhất, trớ trêu nhất không phải là lúc nhận ra tình yêu đã mất đi mà là khi ta vẫn đang bồi hồi thương nhớ
Còn chưa kịp nhận ra đã biến mất rồi
Có trốn tránh cũng chẳng thể thoát được
Đối mặt chưa chắc đã là chuyện khổ tâm nhất
Cô đơn một mình chưa chắc đã không hay
Có được cũng chẳng biết giữ được bao lâu
Mất đi không có nghĩa là không thể có lại được
Ta có thể tìm lý do để đau lòng khổ sở, cũng có thể tìm lý do để bản thân vui vẻ...
***
Bệnh viện Ward
Bệnh viện này là do Lãnh Thiên Hi đầu tư, tọa lạc ở trung tâm thành phố, nằm ngay tại con phố phồn hoa nhất. Diện tích rộng lớn và phong cách thiết kế xa hoa khiến người khác phải tặc lưỡi, là bệnh viện danh tiếng hàng đầu trong giới thượng lưu.
Bệnh viện Ward là bệnh viện đa khoa, trong đó nổi tiếng nhất là khoa não. Nơi đây tập hợp các chuyên gia y học hàng đầu của các quốc gia vậy nên những người tới khám bệnh chữa trị đều là những người giàu có, thậm chí còn có cả thủ tướng.
Lúc này, trong phòng cấp cứu của bệnh viện Ward, các bác sĩ y tá ra ra vào vào bận rộn, ngoài hành lang là một người đàn ông cao lớn. Toàn thân người này ướt đẫm, nghiêng người dựa vào ghế, thân thể hơi suy yếu nhưng đôi mắt như biển sâu vẫn không hề lơi lỏng, nhìn chằm chằm về phía cửa phòng cấp cứu.
Lúc này có hai y tá trẻ tuổi tới, một y tá nhẹ nhàng vỗ vai người đàn ông, nhẹ nhàng nói: "Tiên sinh, mời anh theo tôi đi khám. Anh xem, bộ dạng của anh rất suy yếu, trên người... còn đang chảy nhiều máu, cứ để như vậy rất nguy hiểm".
Lúc trước có rất nhiều y tá và cả bác sĩ cũng tới khuyên, nhưng người này chẳng hề cảm kích cũng chẳng để ý đến lời nói của ai. Nhưng nhìn thấy bộ dạng thảm hại đó, các y tá và bác sĩ vẫn hết sức lo lắng. Nhất là khi nghĩ đến cảnh người này toàn thân đầy máu ôm một cô gái điên cuồng chạy vào bệnh viện, ánh mắt lạnh lẽo dường như muốn đóng băng luôn cả bệnh viện.
Bọn họ không biết rốt cuộc người này là ai nhưng vẻ ngoài anh tuấn khiến rất nhiều y tá và bác sĩ chú ý, vậy nên cũng nhiều người tới gần khuyên nhủ.
Người đàn ông này không phải ai khác, chính là người đã bị trúng đạn mà vẫn nhảy xuống biển cứu Thượng Quan Tuyền – Lãnh Thiên Dục!
Hắn nghe y tá nói vậy nhưng đầu cũng chẳng thèm cử động, ánh mắt vẫn dán vào cửa phòng cấp cứu nhưng cũng mở miệng, giọng điệu ra lệnh lạnh lẽo khiến mọi người đều sợ hãi: "Đưa những bác sĩ giỏi nhất vào đó cứu chữa cho cô ấy, nghe rõ chưa?"
Các y tá ngẩn người. Rốt cuộc người này là ai mà khẩu khí lớn như vậy, nhưng xem ra không phải hắn đang nói đùa.
Đúng lúc này...
- Anh cả...
Lãnh Thiên Hi vội vàng tiến về phía hành lang, khuôn mặt anh tuấn lúc này đầy vẻ lo lắng. Khi anh thấy Lãnh Thiên Dục liền gọi lớn tiếng.
Theo sau anh còn có Bùi Vận Nhi sắc mặt trắng bệch. Cô đi theo sau Lãnh Thiên Hi, vừa đi vừa run rẩy.
- Bác sĩ Thiên Hi... – Các y tá nhao nhao kêu lên.
Tuy Lãnh Thiên Hi là nhà đầu tư của bệnh viện này nhưng bởi vì anh cũng là bác sĩ chuyên khoa thần kinh nổi tiếng thế giới nên mọi người trong bệnh viện đều gọi anh là bác sĩ Thiên Hi.
- Ừ! – Lãnh Thiên Hi hơi gật đầu. Sau đó đi đến bên người Lãnh Thiên Dục.
- Anh cả, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Sao Tiểu Tuyền lại rơi xuống biển? – Anh lo lắng hỏi han.
Vừa mới đến trưa anh đã nhận được điện thoại của anh cả. Vì lúc ấy đang ở cô nhi viện nên Bùi Vận Nhi cũng biết chuyện. Hai người vội vàng chạy tới bệnh viện luôn.
Sắc mặt Lãnh Thiên Dục hơi tái nhợt nhưng hắn vẫn nhìn vào cửa phòng cấp cứu, nói: "Đừng nói đến chuyện đó nữa, Tuyền đã vào đó lâu rồi, anh lo không biết cô ấy có chuyện gì không, em vào xem thử đi".
Lãnh Thiên Hi nhìn đồng hồ trên tay rồi quay sang y tá.
- Cô gái ngã xuống biển đã ở trong phòng cấp cứu bao lâu rồi?
Y tá lập tức đáp: "Khoảng hai tiếng rồi".
Lãnh Thiên Hi nghe xong, hai hàng lông mày nhíu chặt lại...
- Anh Thiên Hi, Tiểu Tuyền... cô ấy có sao không... – Bùi Vận Nhi cảm thấy trái tim mình đau nghẹn lại, sao thời gian cấp cứu lại lâu như vậy rồi chứ?
- Yên tâm đi, Tiểu Tuyền sẽ không sao đâu! – Lãnh Thiên Hi cầm đôi tay lạnh lẽo của Bùi Vận Nhi lên, kiên định đáp.
Lúc này trợ lý của anh cũng tới, nhanh chóng thay áo blouse trắng cho anh.
- Thiên Hi... – Lãnh Thiên Dục thấp giọng gọi.
Lãnh Thiên Hi nhìn về phía anh trai nhưng lại kinh ngạc phát hiện ra bộ dạng của Lãnh Thiên Dục, lập tức tiến lên...
- Anh cả, anh bị thương à?
Ánh mắt Lãnh Thiên Hi lại càng thêm lo lắng. Vì Lãnh Thiên Dục mặc bộ vest tối màu, quần áo ướt nhẹp làm loãng vệt máu, nếu không nhìn kĩ thì sẽ không phát hiện ra điều bất thường.
Lãnh Thiên Dục ngắt lời em trai, giọng nói hơi vô lực: "Anh không sao, Thiên Hi, nhất định phải cứu cô ấy".
- Anh, anh yên tâm, dù thế nào em cũng không để Tiểu Tuyền gặp chuyện gì đâu! – Nói xong, anh tiến lên nhẹ nhàng cởi áo vest ngoài của Lãnh Thiên Dục ra...
- Bị bắn? Anh cả...
Lãnh Thiên Hi thấp giọng kêu lên, trong ánh mắt tràn ngập sự đau lòng và kinh hãi. Dù cách một lớp áo sơ mi nhưng anh không khó tưởng tượng được vết thương nặng đến mức nào. Rõ ràng là bị đạn bắn, vị trí vết thương cũng rất nguy hiểm...
Lãnh Thiên Dục muốn ngăn cản nhưng do mất máu quá nhiều nên cơ thể chẳng còn sức lực mấy.