Giao Dịch Đánh Cắp Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen

Chương 209: C209



"Cô bé ngốc". Lãnh Thiên Dục không khó để đoán ra Phỉ Tô đã nói gì với Thượng Quan Tuyền. Hắn yêu mến cốc nhẹ lên đầu cô, giọng nói như đang trêu nhạo: "Cô nhóc oan gia của Ngạn Tước còn nhìn ra cô ta đang nói dối, vậy mà em lại không biết".

"Anh mới ngốc ý, không đúng, anh là đại ngốc mới đúng". Thượng Quan Tuyền cảm thấy sự mờ mịt trong lòng như tan biến hết, cô nhận ra từ sâu trong thâm tâm cô vẫn luôn tin tưởng hắn.

Nhìn cô nở nụ cười rạng rỡ, Lãnh Thiên Dục cũng cực kì vui mừng, hắn cúi đầu cười, yêu chiều ôm cô vào lòng.

"Được, được, anh là đại ngốc!". Đôi môi mỏng khêu gợi của hắn khẽ cắn vành tai mềm mại của cô, rồi bổ sung thêm một câu: "Đại ngốc yêu Ngốc, vậy Ngốc có yêu Đại ngốc không?"

"Không! Đại ngốc ngốc nghếch như thế...". Mặt Thượng Quan Tuyền đỏ bừng, cô mỉm cười tránh né hơi thở của hắn.

"Ngốc nói dối, xem ra anh chỉ có thể bức cung thôi". Lãnh Thiên Dục nói xong liền biến thành một con hổ đói muốn vồ mồi cù Thượng Quan Tuyền...

"A... đáng ghét, đường đường là lão đại mà đi bắt nạt một cô gái". Thượng Quan Tuyền vừa né vừa cười lên án hắn.

"Yêu hay không yêu?"

"Không yêu...".


"Em yêu hay không yêu...".

"A... haha, Dục...".

Đêm mùa hạ, biệt thự Lãnh gia tràn ngập tiếng cười vui vẻ...

*****

Cũng tại một biệt thự khác, bầu không khí lại lạnh lẽo khiến người khác phải khiếp sợ.

"Niếp tiên sinh, anh đã biết rõ con chip đang trong tay Thượng Quan Tuyền, tại sao không đi lấy lại?". Vẻ mặt giáo phụ Nhân Cách đầy âm trầm, ông ta thấp giọng hỏi, trên mặt không hề có chút đau đớn nào vì tang thương.

"Tình huống hiện tại đã rơi vào bế tắc, Thượng Quan Tuyền bị mất trí nhớ, trước khi cô ấy khôi phục lại trí nhớ thì tôi không thể ra tay". Niếp Ngân tao nhã ngồi trên sofa, nhìn vẻ mặt tức giận của giáo phụ Nhân Cách rồi nói.

"Cái gì? Nếu cả đời cô ta không nhớ lại thì chẳng lẽ nhiệm vụ này sẽ không bao giờ hoàn thành được hay sao?". Giáo phụ Nhân Cách như nghe được tin tức chấn động nhất trên đời, nhìn Niếp Ngân rồi chất vấn.

Niếp Ngân mỉm cười, bâng quơ lên tiếng: "Ông sai rồi, giáo phụ Nhân Cách, không phải không bao giờ hoàn thành mà là vứt bỏ nhiệm vụ".

"Cái gì?". Vẻ mặt giáo phụ Nhân Cách lúc này như nuốt phải một quả trứng chim: "Niếp... Niếp tiên sinh, anh đang nói đùa phải không?"

Niếp Ngân chậm rãi đứng dậy, giọng điệu lạnh nhạt: "Nếu Thượng Quan Tuyền không thể khôi phục trí nhớ thì tôi sẽ tự động bỏ nhiệm vụ này".

"Niếp tiên sinh... trước nay anh chưa bao giờ như vậy... Sao lần này lại...".

"Tôi sẽ bồi thường không thiếu một xu cho giáo phụ, nhưng với chuyện của tổ chức BABY-M, ông không có quyền can thiệp". Niếp Ngân lạnh lẽo cắt ngang lời giáo phụ Nhân Cách!

"Anh...". Giáo phụ Nhân Cách phẫn nộ nhưng vẫn cố nín nhịn, ánh mắt ông ta dần chuyển sang tia khẩn cầu.


"Niếp tiên sinh, tôi không thể điều động thuộc hạ của mình đối đầu trực tiếp với Lãnh Thiên Dục. Trong tổ chức, uy tín của Lãnh Thiên Dục ngày càng cao, càng ngày càng có uy hiếp với tôi. Giờ Lãnh Thiên Dục đang tập trung vào tôi, nếu không thấy lấy được con chip thì tôi sẽ không hề có một chút lợi thế nào cả".

Niếp Ngân nghe vậy, chỉ cười lạnh: "Giáo phụ Nhân Cách, ông không ngu ngốc đến mức cho rằng chỉ một con chip nho nhỏ là có thể uy hiếp được Lãnh Thiên Dục đấy chứ? Tôi nghĩ cái ghế lão đại không phải ai ngồi vào cũng được đâu".

"Niếp Ngân, anh có ý gì?". Khuôn mặt giáo phụ Nhân Cách trắng bệch, giọng điệu cũng trở nên tức giận.

Niếp Ngân nhẹ nhàng quay người lại, đôi mắt thâm thúy đầy lạnh lẽo và châm chọc...

"Giáo phụ Nhân Cách, dã tâm của ông tôi không quan tâm. Không ngại nhắc ông một câu, nếu ông muốn đối phó với Lãnh Thiên Dục thì tốt nhất là hãy khiến hắn ta biến mất hoàn toàn trên cõi đời này, nếu không... Chỉ cần hắn ta còn lại một hơi thở thì vận mệnh của cả ông và gia tộc ông sẽ khó tránh khỏi kiếp nạn".

Hắn gằn từng câu từng chữ, giọng nói trầm thấp vang lên. Nói xong, Niếp Ngân liền rời đi.

Giáo phụ Nhân Cách ngồi sững sờ trên ghế sofa. Ông ta hoàn toàn hiểu những lời của Niếp Ngân. Vì Lãnh Thiên Dục là một người trời sinh đã lạnh lẽo và tàn nhẫn, ông ta vĩnh viễn không thể quên cái ngày Lãnh Thiên Dục thảm sát các gia tộc, khôi phục lại tổ chức Mafia.

Tình cảnh đó khiến ông ta không thể hít thở nổi, ông ta tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra với gia tộc mình.

Nghĩ tới đây, ông ta vội vã đứng dậy, cầm điện thoại, ấn một chuỗi số quen thuộc...

"Alo...". Chỉ trong chốc lát, từ điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp, nặng nề như bàn thạch.


"Thời gian của chúng ta không còn nhiều, nếu không đối phó với Lãnh Thiên Dục thì hắn nhất định sẽ gây bất lợi cho chúng ta". Giáo phụ Nhân Cách đi thẳng vào vấn đề.

"Haha...". Tiếng cười trầm thấp đầy châm chọc truyền đến bên tai giáo phụ: "Ông yên tâm đi, con trai ông vừa chết, Lãnh Thiên Dục tạm thời sẽ không động đến ông đâu, trừ khi hắn ta đã nắm được chứng cứ bất lợi của ông".

"Nhất định là Lãnh Thiên Dục đã nhìn ra manh mối gì từ con trai tôi rồi, may mà lúc ấy tôi tới kịp, nếu không thằng con tôi sẽ khai ra mọi chuyện". Giáo phụ Nhân Cách tức giận lên tiếng.

"Quả nhiên, lòng dạ của giáo phụ cũng thật nham hiểm, biết tiến biết lùi. Nếu lúc đó Sax Ân không chết thì người chết chắc chắn là ông, xem ra điều này ngài giáo phụ hiểu rất rõ". Điện thoại lại vang lên giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông.

"Thù này tôi nhất định sẽ đòi Lãnh Thiên Dục trả lại". Vẻ mặt giáo phụ Nhân Cách đầy tàn độc khiến người khác phải sợ hãi. Ngay sau đó, ông ta nói thêm: "Cô Thượng Quan Tuyền kia anh hãy chú ý kỹ, Niếp Ngân nói vì cô ta mất trí nhớ nên sẽ bỏ nhiệm vụ đấy, cái tên Niếp Ngân đó tôi cũng sẽ xử lý sau".

"Ông muốn diệt trừ Niếp Ngân? Vậy nghĩa là ông sẽ đối đầu với tất cả sát thủ của tổ chức BABY-M!". Điện thoại truyền đến lời nhắc nhở của người đàn ông

"Chỉ cần Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân chết thì cả hai tổ chức đều như rắn mất đầu. Tôi không tin dựa vào uy tín của tôi mà lại không ổn định được hai tổ chức đó. Hơn nữa còn có anh làm trợ thủ đắc lực của tôi nữa, không phải sao? Haha...". Giáo phụ Nhân Cách cất tiếng cười lạnh.

Điện thoại cũng vang lên tiếng cười lạnh của người đàn ông ở đầu bên kia, nhưng tiếng cười này lại đầy ý tứ sâu xa...