Giọng nói quen thuộc khiến Thượng Quan Tuyền vừa mừng vừa sợ...
- Yaelle?
Người mặc áo đen kéo lớp che mặt xuống, tươi cười nhìn Thượng Quan Tuyền: "Thật ra tôi rất muốn nhìn thấy cô gặp xui xẻo, nhưng mà... chẳng còn cách nào cả, tôi thích cô nợ tôi hơn".
Thượng Quan Tuyền nở nụ cười bất đắc dĩ, cô vốn hiểu rõ cách nói ngoài mặc chua ngoa nhưng thực tế thì rất quan tâm của Yaelle rồi.
- Cô có biết nơi này rất nguy hiểm không? – Thượng Quan Tuyền không khó để tưởng tượng ra bên ngoài bố trí rất nhiều cơ quan nguy hiểm, lần này Yaelle đến đây là quá mạo hiểm. Cô rất cảm kích nhưng cũng không muốn Yaelle vì mình mà bỏ mạng.
Yaelle nghe vậy chỉ nhún vai cười. Sau đó cô lấy một chiếc bình thủy tinh nhỏ quơ quơ trước mặt Thượng Quan Tuyền rồi nói:
- Cô đừng quên chúng ta là đặc công, chưa từng quang minh chính đại hành sự, trước nay toàn dùng những thủ đoạn sau lưng. Sở dĩ Lãnh Thiên Dục không cứu được cô ra ngoài là vì hắn chỉ chọn những cách quang minh chính đại. Mấy gã này bố trí các bẫy ở bên ngoài chẳng làm khó được đặc công chúng ta.
- Xem ra những người ở ngoài gặp họa hết cả rồi à? – Thượng Quan Tuyền cởi trói cho bản thân rồi hỏi.
- Đúng, trong bình này có chứa khí độc, chỉ cần bọn họ hít vào một lượng khí nhỏ thôi cũng đủ mất mạng rồi, không ai thoát được. Chúng ta nên rời khỏi nơi này thôi, nếu không bị người khác phát hiện ra sẽ không thoát được đâu! – Yaelle nhanh chóng lên tiếng rồi đỡ Thượng Quan Tuyền dậy.
Thượng Quan Tuyền ngẩng đầu nhìn Yaelle, vẻ mặt đầy cảm kích.
Đây là lần đầu tiên Thượng Quan Tuyền đi ra khỏi căn phòng bị nhốt. Khi cô ra ngoài mới biết có bao nhiêu người đứng canh gác mình, các bẫy được bố trí dày đặc ra sao. Nhưng bây giờ nằm la liệt dưới đất là các thi thể, vẻ mặt xanh tím cho thấy họ đã bị trúng độc.
Đúng như lời Yaelle nói, bọn chúng phòng Lãnh Thiên Dục chứ không phòng được đặc công như Yaelle. Còn Phong cũng không dự đoán được cô đã được Yaelle cứu ra, cho nên dù là kế hoạch tinh vi đến mấy cũng vẫn có sơ suất.
- Hôm qua tôi đã tìm hiểu rất kỹ nơi này rồi, chỉ cần đi ra khỏi khu rừng kia sẽ đến được đường quốc lộ, xe tôi đỗ ở đó, khi đó chúng ta sẽ được an toàn! – Yaelle nói với Thượng Quan Tuyền.
- Cám ơn cô!
Cô không biết phải nói gì nữa, chỉ biết trong lòng rất ấm áp. Dù trong tổ chức hai người khắc khẩu, hay ganh đua so sánh với nhau nhưng bây giờ lại cứu giúp lẫn nhau.
- Phụ nữ có thai đều dài dòng như vậy à? Trước kia cô có thế đâu! – Yaelle vừa nói vừa cảnh giác quan sát xung quanh.
- Yaelle, cô... cô biết tôi có thai? – Thượng Quan Tuyền ngạc nhiên hỏi.
Từ lần Yaelle cứu cô khỏi tay Mạt Đức cho đến nay, cô ấy liền biến mất. Thời gian dài không liên lạc với nhau, tại sao vừa gặp mà cô ấy đã biết được tình hình của cô?
Yaelle nhíu mày, bất mãn lên tiếng: "Xin cô, dù gì tôi cũng là đặc công xuất sắc được chủ thượng huấn luyện đấy nhé, con mắt của tôi đương nhiên tinh tường hơn người khác rồi!". Yaelle bày ra vẻ mặt cô-đang-khinh-thường-tôi nhìn Thượng Quan Tuyền.
Thượng Quan Tuyền cười, sao cô lại hỏi vấn đề ngốc nghếch như thế chứ?
- Về chuyện của Phong tôi cũng nắm được sơ bộ, thật không ngờ anh ta lại là người của tổ chức. Nhưng bây giờ rõ ràng anh ta đang phản bội lại chủ thượng! – Yaelle nói nhỏ.
Thượng Quan Tuyền thở dài một hơi rồi nói: "Đúng, tôi không ngờ anh ta lại có nhiều tay chân như vậy, những người ở đây chắc chỉ là số ít. Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là những người này hình như cũng là người của tổ chức Mafia, rõ ràng thế lực của anh ta càng ngày càng lớn!"
Yaelle gật đầu đồng ý rồi nói: "Đừng nói chuyện này vội, chúng ta mau rời khỏi đây trước đã!". Cô chỉ về phía khu rừng cách đó không xa.
Thượng Quan Tuyền gật đầu, đi theo Yaelle vào khu rừng.
Đây là một khu rừng rậm rạp, cây cối um tùm, cành lá cao vút che khuất ánh mặt trời, ánh sáng trong khu rừng rất ảm đạm, dường như chỉ có vài tia nắng yếu ớt nhưng cũng không chiếu rọi được xuống dưới mặt đất. Rõ ràng trong điều kiện như vậy, các loài thực vật đều sinh trưởng mạnh mẽ, thân cây cao lớn khiến cho khu rừng này vừa an toàn nhưng cũng tràn đầy nguy hiểm.
Bóng cây ánh lên bóng dáng hai người, quần áo của Thượng Quan Tuyền bị mấy nhánh cây lớn đâm vào.
- Tôi thấy khu rừng này chẳng khác gì một khu rừng nhiệt đới cả! – Cô nói nhỏ rồi đẩy nhánh cây chắn người mình ra.
- Cầm cái này đi, nó sẽ giúp cô chặt đứng mấy nhánh cây! – Yaelle dừng bước, đưa con dao găm cho Thượng Quan Tuyền.
Thượng Quan Tuyền cảm kích cười, cầm lấy con dao găm, tình hình đã khá hơn trước.
- Khu rừng này rất lớn, cô phải theo sát tôi đấy, nếu không sẽ bị lạc đường! – Hai người dừng lại, Yaelle lấy la bàn ra rồi nói với Thượng Quan Tuyền.
Thượng Quan Tuyền gật đầu.
- Đi thôi, chúng ta đi về hướng đông nam là có thể ra ngoài, đến lúc đó sẽ được an toàn! – Yaelle cất la bàn đi rồi chỉ về phía trước, nở nụ cười tươi.
Nhưng đúng lúc Thượng Quan Tuyền đang gật đầu thì một giọng nói châm chọc cách đó không xa vang lên...
- Hai người muốn rời khỏi đây thì phải bước qua xác tôi đã!
Ngay sau đó, một người đàn ông từ phía sau một gốc cây đi ra, vẻ mặt đầy ngoan độc.
Thượng Quan Tuyền và Yaelle chấn động, đưa mắt nhìn người đàn ông...
- Mạt Đức?
Hai người đồng thanh thốt ra tên của anh ta đầy kinh ngạc!
Sao anh ta lại xuất hiện ở đây?
Sự việc bất ngờ khiến Thượng Quan Tuyền và Yaelle hết sức chấn động, bọn họ không thể ngờ được lại gặp Mạt Đức ở đây...
- Mạt Đức, anh...
Thượng Quan Tuyền nheo đôi mắt lại, sau đó lạnh lùng quát: "Anh có biết mình đang làm gì không?"
Mạt Đức giang hai tay ra rồi nói: "Đương nhiên là biết rồi, tôi chỉ làm theo mệnh lệnh, canh gác ở đây thôi, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho bất kì ai muốn chạy trốn!"
- Làm theo mệnh lệnh?
Thượng Quan Tuyền nhíu mày, sau đó lớn tiếng nói: "Đúng là buồn cười, anh làm theo mệnh lệnh của ai? Xem ra anh đã phản bội chủ thượng rồi!"
- Chậc, chậc!
Mạt Đức nở nụ cười vô sỉ rồi lắc đầu.
- Đây gọi là kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, tôi chỉ đang làm đúng nhiệm vụ mà thôi. Đợi đến khi Lãnh Thiên Dục chết thì thời của Niếp Ngân cũng chấm dứt. Chủ thượng ư? Haha, người đó sẽ là Phong Nhẫn, anh ta mới là chủ thượng chân chính của tổ chức BABY-M!
- Cái gì?
Thượng Quan Tuyền nghe vậy, lập tức siết chặt tay lại.
- Rốt cuộc tôi cũng biết những người không rõ thân phận sau lưng Phong là ai. Hóa ra bọn họ đều là người của tổ chức, trong đó... có cả anh nữa à? Anh là sát thủ đặc công xuất sắc do chủ thượng bồi dưỡng, chỉ vì lợi ích mà bán đứng người khác sao?
- Hừ, chẳng qua Niếp Ngân không biết thức thời mà thôi. Anh ta chỉ là quân cờ trong tay Phong, ở lại bên cạnh người như vậy có mà điên!
Vẻ mặt Yaelle đầy châm biếm, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm rút khỏi vỏ bắn thẳng về phía Mạt Đức.
- Ôi, Yaelle, đã lâu không gặp! Lần trước hẳn là cô đã được Thượng Quan Tuyền cứu. Đúng là không đơn giản chút nào! Nếu xét về phản bội thì cô mới là người phản bội chứ, sao cô không lấy thân phận người đã chết để xuất hiện trước mặt Niếp Ngân đi? À... Thượng Quan Tuyền, rõ ràng là cô đã biết chuyện của Yaelle mà vẫn giấu diếm Niếp Ngân, rõ ràng là cô cũng bất trung đấy thôi!
Mạt Đức bước lên một bước, nở nụ cười châm chọc.
Sắc mặt Thượng Quan Tuyền càng thêm đông lạnh.
Yaelle bước lên một bước, đứng chắn ngang trước mặt Thượng Quan Tuyền. Tuy cô biết năng lực của Thượng Quan Tuyền khá hơn mình nhưng giờ cô ấy đang mang thai, đối mặt với tình cảnh phải đánh nhau, cô ấy gặp ít nhiều bất lợi.
- Mạt Đức, hôm nay anh không muốn thả chúng tôi đi cũng phải thả, còn không thì trừ khi anh giết chết chúng tôi đi!
Yaelle lớn tiếng nói với Mạt Đức, đưa tay đặt lên thắt lưng cầm vũ khí ra.
- Xem ra lần này để cứu Thượng Quan Tuyền ra ngoài, cô đã chuẩn bị không ít thứ nhỉ... Nhìn đống thi thể dưới đất là tôi đã biết ngay rồi! Chúng ta từ nhỏ đến lớn sống cùng nhau, tôi có lòng tốt khuyên cô một câu, đối nhân xử thế phải thông minh một chút, nếu không là sẽ chịu thiệt đó. Tình hình hiện tại cô hiểu quá rõ, Lãnh Thiên Dục đang dần đánh mất uy tín của bản thân trước các gia tộc, còn Niếp Ngân vì Thượng Quan Tuyền mà từ bỏ nhiệm vụ, thậm chí còn muốn để cô ta rời khỏi tổ chức, điều này là phạm vào đại kỵ. Giờ người có thể hô mưa gọi gió ở cả Mafia và tổ chức BABY-M chính là Phong Nhẫn. Thời của Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân sắp hết rồi, các cô không phải là muốn ôm thi thể của bọn họ rồi cùng nhau đi gặp Thượng Đế đấy chứ!
Mạt Đức vuốt cắm, chậm rãi lên tiếng, mỗi câu nói đều xuyên thấu vào trái tim Thượng Quan Tuyền.
Thượng Quan Tuyền nghe vậy liền cười lạnh rồi lên tiếng: "Mạt Đức, xem ra chúng tôi không đi chung một con đường! Hôm nay anh nói những lời này chẳng qua là muốn lấy mạng của chúng tôi mà thôi. Đừng nhiều lời vô ích nữa, có bản lĩnh thì lấy đầu chúng tôi rồi dâng lên cho Phong Nhẫn đi!"
Mạt Đức lạnh lùng cười, đôi mắt dần đỏ ngầu...
- Hai cô đã nói vậy thì đừng trách tôi không nể tình bạn cũ mà đã ra tay vô tình nhé! – Nói xong, anh ta cũng rút vũ khí của bản thân ra, đâm thẳng về phía Thượng Quan Tuyền và Yaelle.
- Yaelle, hôm nay tôi rất cảm kích vì cô đã đến cứu tôi, cô mau đi đi, tôi không cần cô giúp đỡ nữa! – Thượng Quan Tuyền biết đây là một trận chiến sinh tử, cô không muốn Yaelle vì mình mà bỏ mạng.
- Cô lắm điều thế, bảo vệ tốt bản thân và đứa con trong bụng đi! Đúng rồi...
Yaelle tựa sát vào lưng Thượng Quan Tuyền, ra vẻ thoải mái lên tiếng: "Sau khi cô sinh con, tôi muốn làm mẹ đỡ đầu của nó. Cho nên hôm nay tôi không thể sơ suất được!"
Nói đến đây, vẻ mặt Yaelle dần nặng nề hơn. Cô không hề dự đoán được hôm nay lại gặp phải Mạt Đức khiến tình hình nghiêm trọng hơn rất nhiều. Dù sao hiện tại Thượng Quan Tuyền đang mang thai, cô không thể xác định trong tình huống này, Thượng Quan Tuyền có thể rút lui an toàn hay không. Cô chỉ có thể cố gắng hết sức mà thôi!
- Yaelle...
- Đúng là có tình có nghĩa sâu đậm, dường như khiến tôi cũng cảm động quá! Đáng tiếc... hôm nay các cô nhất định phải chết trong tay tôi...
Nói xong, vẻ mặt Mạt Đức đột nhiên trở nên đông lạnh, sau đó anh ta rút thanh nhuyễn kiếm bằng da ra, là thứ vũ khí cùng loại với vũ khí của Yaelle.
Đặc công đọ sức với nhau có thể nói là có sống có chết, ai cũng dốc hết sức, không ai chịu thua kém người khác. Nhất là trong tình huống nguy hiểm, đặc công đấu với đặc công không dùng những chiêu bình thường mà đều dùng ám khí của bản thân để tranh đấu, đó mới được gọi là chiến thắng vẻ vang.
Điều này Yaelle biết, Thượng Quan Tuyền càng biết rõ hơn, còn Mạt Đức thì quá hiểu!
Một cơn gió thổi qua khiến những chiếc lá rụng dưới chân bay lên, chạm vào mặt kiếm. Thanh kiếm lóe sáng, cắt đứt đám lá khô tạo nên một bầu không khí tiêu điều.
Yaelle rút kiếm lại, chắn trước ngực mình, mắt không rời khỏi Mạt Đức. Thượng Quan Tuyền cũng lấy vũ khí của mình ra. Cỏ bốn lá của cô lúc này kết hợp với đôi mắt rực lửa nhìn chằm chằm vào Mạt Đức.
Vì hai người bọn họ đều biết rõ sở trường của Mạt Đức là dùng kiếm, hơn nữa tài phi đao cũng cực kì cao siêu, bách phát bách trúng.
Lúc này, Mạt Đức thu người lại như một thanh kiếm được cất giấu đi, dù có thế nào cũng không thể nhìn ra ánh sáng lóe của thanh kiếm tốt.
Nhưng càng như vậy thì lại càng chứng minh người này cực kì khó đối phó!
Mạt Đức lại xuất kiếm ra, đột nhiên vươn thẳng tay, thanh trường kiếm lao thẳng về phía trước. Một thanh đao từ trong lòng bàn tay anh ta mạnh mẽ lao vút ra ngoài, thẳng về hướng Thượng Quan Tuyền...
Thượng Quan Tuyền không hề sợ hãi, ánh mắt cô càng thêm lạnh lùng. Cô đột nhiên vung tay lên, cỏ bốn lá lóe sáng rồi lao vút trong cơn gió...
Ánh mắt cô như được nhuộm đỏ màu máu, cô vung tay phi cỏ bốn lá đi rồi nhanh chóng né thanh đao, một vật đen ngòm bay thẳng về phía yết hầu của Mạt Đức.
Cỏ bốn lá được phi ra, so với thanh kiếm còn sắc bén hơn nhiều. Hai ám khí va vào nhau, thanh kiếm bị bẻ vỡ giữa không trung.
Mạt Đức kinh hãi, lập tức lùi về phía sau, lùi cho đến khi lưng anh ta chạm vào một gốc cây.
Yaelle thấy vậy lập tức bước lên giữ chặt Thượng Quan Tuyền rồi nói: "Cô điên à, chẳng lẽ muốn cùng chết với loại người đó à? Có đáng không?"
Nói xong, cô cầm thứ vũ khí sắc bén trong tay lên. Sở dĩ gọi nó như vậy vì nó có hình giống một thanh kiếm nhưng lại có thể tản ra bốn phía, loại lưỡi dao sắc bén này có thể giết chết người chỉ trong nháy mắt.
Yaelle đẩy Thượng Quan Tuyền ra rồi tung chiêu, tung vũ khí trong tay ra, tốc độ của nó nhanh đến mức khiến người khác hoa mắt.
Mạt Đức không thể lùi thêm được nữa liền leo lên cây...
Yaelle cười lạnh, sau đó cô cũng bật nhảy lên cao.
Thanh kiếm cũng bay vút lên trời như những chú chim sải cánh, khí thế bức người, kiếm bay đến đâu, cành lá rụng đến đó, những chiếc lá đung đưa khắp bầu trời tạo ra một khung cảnh vừa giá lạnh nhưng cũng hết sức đẹp đẽ.
Mạt Đức cũng không ngồi yên, nâng hai tay lên, cầm chắc lấy thanh kiếm, đâm xoẹt một phát, lá cây nhẹ nhàng rơi xuống, sau đó thanh nhuyễn kiếm bay thẳng về phía Yaelle.
Yaelle lộn một vòng trong không trung, thanh kiếm trong tay cô hóa thành vô số thứ vũ khí nhỏ bay thẳng về phía Mạt Đức.
Chỉ riêng uy lực của nó thôi đã đủ để đánh bật hồn phách của đối phương, thứ vũ khí này như đang muốn truy đuổi vong hồn khiến người ta không rét mà run, ánh sáng sắc lạnh của nó lóe lên như muốn khủng bố!
Mạt Đức cảm thấy mình đang bị bao vây, toàn bộ thứ vũ khí sắc bén đang bao phủ trong bầu trời lao thẳng về phía anh ta. Dù anh ta có né tránh thế nào cũng không thể né tránh nổi. Anh ta không thể ngờ chỉ một thời gian không gặp, thân thủ của Yaelle đã tiến bộ lên không ít!
Anh ta rống to lên một tiếng, sau đó anh ta vung thanh đao trong tay lên, tiếp nhận những lưỡi kiếm.
Chỉ trong nháy mắt, vô số lưỡi kiếm rơi lả tả xuống phía dưới như một cơn mưa kiếm...
Trải qua trận đấu, Yaelle và Mạt Đức đều bị hao tổn sức lực. Yaelle đứng giữa khung cảnh lá rụng phất phơ, kiếm vẫn chắn trước ngực.
Còn Mạt Đức nắm chặt nhuyễn kiếm trong tay, thanh đao của anh ta đã bị Yaelle cắt thành hai đoạn. Dù sao cũng đều là vũ khí sắc bén, chém sắt như chém bùn...
Mạt Đức dừng lại, lẳng lặng quan sát Yaelle và Thượng Quan Tuyền. Hai cô cũng quan sát anh ta.
Vẻ mặt của ba người hoàn toàn tĩnh lặng.
Sau khi lá cây rơi rụng xuống, cả khu rừng khôi phục lại sự tĩnh lặng, một sự im lặng chết chóc.
- Thật không ngờ, chỉ một thời gian ngắn không gặp mà thân thủ của hai người đã khá lên không ít, chỉ đáng tiếc...
Mạt Đức lạnh lùng nói với Yaelle: "Cô muốn để cô ta rút lui an toàn à? Đúng là nực cười! Cô đừng quên giờ cô ta là phụ nữ mang thai, giết cô ta là chuyện quá dễ dàng với tôi!"
Yaelle đứng chắn ngay trước mặt Thượng Quan Tuyền, đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm...
- Muốn giết cô ấy thì bước qua xác tôi trước đã!
- Chậc, chậc...
Mạt Đức ra vẻ tiếc hận lắc đầu nói: "Yaelle, tôi không có hứng thú với cái mạng của cô, tôi muốn... cô ta!"
Đang nói, ánh mắt anh ta lóe một tia sáng khác thường, sau đó bước nhanh lên vài bước, vượt qua được Yaelle, nhanh chóng bổ thẳng vào đầu Thượng Quan Tuyền, lực đạo cực kì sắc bén.
Yaelle còn chưa kịp phản ứng thì Thượng Quan Tuyền đã nghiêng người né tránh...
Mạt Đức không đâm vào trúng mục tiêu lại tiếp tục ra tay, chiêu sau còn mạnh mẽ và nhanh chóng hơn chiêu trước.
Thượng Quan Tuyền vẫn nghiêng người né tránh. Hai người đối mặt với nhau, một người tấn công, một người lùi lại né tránh, khoảng cách giữa hai người khoảng chừng hai thước. Tuy Mạt Đức liên tục tấn công nhưng Thượng Quan Tuyền không phải là không có đường sống. Dù cùng là đặc công nhưng thân thủ của hai người có sự chênh lệch khá lớn.
Thượng Quan Tuyền là đặc công Niếp Ngân tự hào nhất, cho nên dù là thân thủ hay sự linh hoạt cũng nhạy bén hơn nhiều so với Mạt Đức và Yaelle. Chính vì như vậy nên Niếp Ngân mới truyền dạy cho cô nhiều tuyệt kỹ, đây cũng là lý do khiến Mạt Đức không phục.
Hôm nay Thượng Quan Tuyền chỉ né tránh chứ không ra tay không phải vì anh ta là người trong tổ chức, mà là cô sợ làm tổn thương đến đứa con trong bụng.
Dường như Mạt Đức cũng biết sự lo lắng của cô, vì thế anh ta lợi dụng điểm này, tấn công nhanh hơn, tay bổ thẳng về phía trước. Ngay sau đó, thanh nhuyễn kiếm đâm thẳng ra...
Keng... Hai kiếm khí va vào nhau tạo nên âm thanh chói tai.
Nhìn lại, thì ra Yaelle đã dùng kiếm ngăn nhuyễn kiếm của Mạt Đức lại, sau đó cô lại vung tay lên, bổ thẳng về phía trước....
Nhưng sắc mặt Thượng Quan Tuyền đột nhiên kinh hãi, cô hô lên: "Yaelle, cẩn thận..."
Quả nhiên, cô còn chưa nói xong, Mạt Đức đã nở nụ cười thâm độc. Anh ta không phản kích lại đòn tấn công của Yaelle mà từ trong lòng bàn tay xuất hiện một thanh đao nhỏ, thanh đao lóe sáng, đâm vào hai mắt Yaelle.
- A...
Thượng Quan Tuyền còn chưa kịp ngăn cản, Yaelle đã kêu lên một tiếng rồi nhanh chóng lắc người nhưng vẫn kịp tránh thanh đao đó.
Lưỡi đao đâm vào đầu vai cô, chiếc áo bị rách ra, bầu không khí bắt đầu phảng phất mùi máu tanh!
Thượng Quan Tuyền nắm chặt cỏ bốn lá trong tay, ám khí một khi đã tung ra thì lại càng tăng thêm sự lạnh lẽo!
Cỏ bốn lá che chắn trước mặt Yaelle, cô lạnh lùng nhìn thẳng vào Mạt Đức, lạnh giọng nói:
- Trong tổ chức BABY-M, điều tối kị là tự giết lẫn nhau! Phong Nhẫn đã phạm vào tối kị, anh không những không hỗ trợ chủ thượng diệt trừ hậu họa mà còn giết chúng tôi để diệt khẩu. Mạt Đức, anh có khả năng đến mức nào mà còn sống ở trên đời này?
Mạt Đức nhìn vào mắt Thượng Quan Tuyền, ánh mắt của cô khiến trái tim lạnh lẽo sắt đá của anh ta chấn động.
Nhưng anh ta vẫn chậm rãi giương kiếm lên, sự ấm áp nhạt nhòe vừa lóe lên lại lập tức tắt lịm, thay vào đó là sự lạnh lẽo. Thanh kiếm lóe tia sáng bức người như chính anh ta vậy.
Thượng Quan Tuyền thấy anh ta hành động như vậy, cô chậm rãi nhếch miệng lên cười.
Nụ cười của cô có chút đau xót nào, giống như cây tường vi cô độc và tịch mịch giữa trời đông giá lạnh. Vẻ mặt cô đầy cảnh giác.
Mạt Đức còn chưa kịp ra tay, một luồng ánh sáng lóe lên từ trong tay Thượng Quan Tuyền. Anh ta còn chưa kịp rút kiếm ra phản kích, tia sáng đã lao đến ngay trước mắt anh ta.
Mạt Đức tập trung tinh thần, đúng là vừa rồi anh ta định phi đao nhưng không ngờ Thượng Quan Tuyền còn thành thạo hơn anh ta. Dường như thủ pháp này không hề giống với thủ pháp của tổ chức.
Anh ta vội vã đứng thẳng người, mau chóng lùi ra xa.
Thượng Quan Tuyền ra tay không hề lưu tình!
Thật ra chiêu phi đao này là do lúc cô bị mất trí nhớ vô tình nhìn thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước sử dụng kỹ thuật này. Lúc đó anh ta phi đao để đuổi giết một con ruồi. Kết quả là con ruồi bị thanh đao cắm thẳng vào một gốc cây.
Có lẽ do được huấn luyện nhiều năm nên Thượng Quan Tuyền rất nhanh nhạy trong việc học hỏi. Không ngờ hôm nay cô lại có thể áp dụng. Nhưng hiện giờ, đối thủ của cô không phải người bình thường.
Cỏ bốn lá được phi ra, phóng vút lên cao như cái miệng khổng lồ của con mãng xà đâm thẳng về phía mi tâm của Mạt Đức. Cô phải tốc chiến tốc thắng, nếu càng kéo dài thời gian thì sẽ càng thêm nguy hiểm.
- Yaelle, cô không sao chứ? – Thượng Quan Tuyền không quên Yaelle đang bị thương.
- Đương nhiêu rồi, chỉ là vết thương bé tẹo mà thôi! - Yaelle nói xong cũng đứng thẳng người lên, cùng Thượng Quan Tuyền ra tay đối phó với Mạt Đức.
Ngay lập tức, màu máu đỏ ánh lên trên thanh kiếm trong tay rồi nhanh chóng biến mất. Mạt Đức còn chưa kịp định thần đã cảm thấy ngực đau buốt. Anh ta cúi đầu xuống, máu đang chảy ướt đẫm ngực áo.
Thân thủ xuất sắc của Thượng Quan Tuyền khiến Mạt Đức càng thêm phẫn hận, anh ta cũng xuất kiếm cực kì nhanh lẹ.
Nhưng khi ba kiếm khí cùng va chạm vào nhau, một tiếng "Keng" vang lên, thanh trường kiếm trong tay Mạt Đức bị yếu thế hơn.
Đáy mắt anh ta toát lên sự khiếp sợ.
Anh ta không ngờ thanh trường kiếm của mình lại bị hai cô gái chống lại được!
Điều nực cười hơn cả là... anh ta lại bị thương!
Yaelle thấy Mạt Đức yếu thế liền vội nói với Thượng Quan Tuyền: "Cô đi trước đi!"
- Không, tôi không thể để cô một mình ở đây được, có đi thì phải đi cùng nhau! – Thượng Quan Tuyền ngoan cường lên tiếng.
Yaelle nhìn Thượng Quan Tuyền, vẻ mặt hết sức lo lắng...
Vì vừa đánh nhau nên cô biết Thượng Quan Tuyền đã mất khá nhiều sức lực, trán cô ấy đã lấm tấm mồ hôi. Yaelle biết nói còn đánh nhau tiếp nữa thì nhất định sẽ làm tổn hại đến thai nhi.
- Cô mau đi đi, chẳng lẽ cô không muốn bảo vệ đứa con trong bụng cô à? Đồ ngốc, mau đi đi! – Yaelle khẩn trương lên tiếng.
- Yaelle...
- Cô yên tâm đi, lần này cô nợ tôi ân tình, tôi tuyệt đối phải đòi lại, sẽ không để bản thân gặp chuyện gì đâu. Cô mau đi đi! – Yaelle vội vàng nói.
Thượng Quan Tuyền nhíu chặt mày lại, cô cũng cảm thấy bụng mình đang đau nhói từng cơn. Cô biết nếu cứ liều lĩnh thêm nữa sẽ ảnh hưởng đến thai nhi. Thượng Quan Tuyền nhìn Mạt Đức, thấy anh ta cũng đang bị thương nên cắn răng nói với Yaelle:
- Đừng hiếu chiến quá, tôi đợi cô trong xe!
Nói xong, cô quay người chạy đi!
- Thượng Quan Tuyền, cô cho rằng mình có thể thoát thân được à? – Mạt Đức thấy vậy liền nhổm người dậy định đuổi theo nhưng lại bị Yaelle chặn lại...
- Yaelle, cô muốn chết phải không?
Sắc mặt Mạt Đức trở nên xanh mét và lạnh lẽo, anh ta không nghĩ ngợi gì nhiều, chống tay đứng thẳng lên rồi xông lên đánh nhau với Yaelle.
Yaelle cũng tiến lên, hai tay chụm vào nhau đấm thẳng về phía Mạt Đức. Sau đó cô xoay người, nhanh tay đập vào người Mạt Đức.
Mạt Đức cả kinh, anh ta cảm thấy khí huyết trong người đang bị kìm hãm, toàn thân tê mỏi, hai tay như cứng đờ lại. Chỉ trong nháy mắt, anh ta bừng bừng lửa giận, dùng sức chống lại sự tê mỏi, vận khí khiến cảm giác đau nhức dần tản đi.
- Mạt Đức, hôm nay anh không chết thì tôi chết. Nếu anh giết tôi thì có thể đuổi theo Thượng Quan Tuyền, nhưng tôi sẽ không cho anh có cơ hội làm việc đó đâu!
Nói xong, Yaelle thừa dịp Mạt Đức còn đang vận khí, vung quyền tấn công anh ta tới tấp, động tác vừa nhanh vừa mạnh, lấy nhẹ địch mạnh, mỗi chiêu thức đều hết sức tàn nhẫn và khôn khéo, khó có thể chống đỡ.
Mạt Đức thấy Yaelle ra tay tàn nhẫn như vậy, sắc mặt lập tức kinh hãi. Anh ta chống vững hai chân, rồi bước chân trái lên, nghiêng người né đòn, một tay để lên ngực, nhanh chóng rút một khẩu súng ra.
Yaelle chấn động, lập tức xoay người lại, cô phát hiện thấy có một thanh đao ở cách đó không xa liền tiến lên, nhanh chóng xông người về phía Mạt Đức. Thủ pháp phi đao của cô không thể so với Thượng Quan Tuyền hay Mạt Đức nhưng cũng đủ để khiến đối phương mất mạng trong lần giao chiến này!
Nhưng Mạt Đức đã bóp cò súng...
Pằng! Pằng!
Hai tiếng súng đòi mạng vang lên, chấn động cả rừng cây.
Thượng Quan Tuyền sắp chạy ra khỏi rừng cây đột ngột dừng bước!
Cô không tự chủ được, cả người run lên, lập tức quay đầu lại nhìn vào khu rừng ở phía sau, trong lòng đầy lo lắng bất an.
Tiếng súng!
Là tiếng súng! Cô không nghe nhầm!
Hô hấp của cô dần trở nên khẩn trương và dồn dập... trực giác nói cho cô biết, người nổ súng là Mạt Đức!
Cô đã hoàn toàn quên mất một chuyện, nếu Mạt Đức đã có tâm giết người thì sao có thể tuân theo quy tắc gì đó được chứ!
Yaelle!
Yaelle! Cô đừng xảy ra chuyện gì!
Cô thầm cầu nguyện trong lòng, mồ hôi tuôn ra ướt nhẹp mái tóc dài, nhưng cô không quan tâm được nhiều như vậy nữa.
Trong rừng cây hết sức yên tĩnh... nhất là nơi Yaelle và Mạt Đức đánh nhau!
Bởi vì... Thượng Quan Tuyền thấy cả hai người đang đều nằm dưới đất!
Cô mở to hai mắt nhìn! Mạt Đức bị một thanh đao xuyên thẳng vào tim, còn Yaelle cũng bị trúng đạn, ngã xuống vũng máu, cả người cô run lên bần bật.
Yaelle...
Thượng Quan Tuyền điên cuồng chạy lại, quỳ gối xuống. Cô xé áo ra, muốn cầm máu cho Yaelle.
Nhưng đôi tay hoảng loạn của cô bị Yaelle giữ lại, đôi tay cô nhuốm đầy máu tươi...
- Thượng Quan... Tuyền, vô dụng thôi... Tôi biết... bản thân không... sống được nữa... Cô... cô mau đi đi... Mạt Đức... chết rồi... Phong... tạm thời... chưa thể... phát hiện ra được... Cô mau trốn đi... trốn xa vào...
Yaelle cố gắng mở mắt nhìn Thượng Quan Tuyền, giọng nói đứt quãng.
- Không...
Thượng Quan Tuyền kêu lên: "Cô không thể chết được, không được chết! Yaelle, cô gắng hết sức cho tôi! Mau, tôi đỡ cô, chúng ta cùng rời khỏi nơi này!"
Nói xong, cô cố gắng đỡ Yaelle đứng lên, bước từng bước ra đến bìa rừng.
- Thượng Quan Tuyền... Bộ dạng cố chấp của cô... sau khi tôi chết vẫn sẽ nhớ...
Yaelle vô lực khoát tay lên vai Thượng Quan Tuyền, giọng nói trầm thấp đứt quãng như sắp chết khiến người khác sợ hãi.
- Tôi không cho phép cô nói vậy. Yaelle, không phải vừa rồi cô nói muốn làm mẹ đỡ đầu cho con tôi sao? Cho nên cô nhất định phải giữ lời, biết chưa...
Thượng Quan Tuyền nghẹn ngào, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy thân thiết với Yaelle như vậy, nhưng không ngờ lại là vào thời khắc này!
Yaelle bật cười nhẹ, dường như đã dùng hết sức...
- Tôi... phải nuốt lời rồi...
Vừa nói, Yaelle vừa vươn tay trái tháo chiếc đồng hồ đeo trên tay phải ra...
- Cô... cầm lấy đi... - Yaelle nói đứt quãng.
- Yaelle, đây là vũ khí của cô, tôi không cần! – Thượng Quan Tuyền giận dỗi.
Đây là vũ khí hạng nhất kể từ khi Yaelle vào tổ chức BABY-M do Niếp Ngân đưa cho. Tuy nó giống một chiếc đồng hồ bình thường như thực tế là một ám khí có tác dụng cực kì mãnh mẽ và hiếm thấy. Nó có thể bắn ra tia sáng lạnh có thể khiến thủy tinh công nghiệp rắn chắc nhất cũng phải vỡ vụn khiến người khác sợ hãi. Nhưng bây giờ Yaelle lại đưa vũ khí của mình cho Thượng Quan Tuyền, vậy là có ý gì?
Có phải cô ấy sắp từ giã sinh mệnh rồi không?
Cô tuyệt đối không cho phép Yaelle làm như vậy!
Yaelle vô lực cố bỏ chiếc đồng hồ vào túi áo Thượng Quan Tuyền...
- Thượng Quan Tuyền, nghe... Hãy nghe tôi nói... Tôi... biết bản thân... không được... Sau này... Cô nhất định phải cẩn thận... Hy vọng... nó có thể giúp cô...
Giọng nói của cô càng ngày càng mỏng manh, hô hấp cũng trở nên yếu hẳn đi...
- Yaelle, cô phải kiên trì lên, chúng ta sắp thoát ra rồi. Cô xem, phía trước là bìa rừng rồi!
Thượng Quan Tuyền cắn răng, cố nén cảm giác bất an để bước tiếp, cô cảm giác được đầu Yaelle đang ngày càng cúi thấp xuống.
- Chẳng lẽ cô quên rồi à, từ nhỏ chúng ta đã luôn ganh đua so sánh với nhau, cái gì cũng phải đem ra so sánh mới được. Yaelle, cô nhất định phải cố gắng vượt qua cửa ải này, chúng ta còn chưa phân thắng bại đâu!
Thượng Quan Tuyền biết lúc này Yaelle đang rất cố gắng, nhưng cô không thể để cô ấy ngất đi được, nếu không Yaelle sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa...
Yaelle nghe vậy, khuôn mặt tái nhợt khó khăn nở một nụ cười. Cô mấp môi đôi môi khô khốc, giọng nói mềm nhẹ vang lên:
- Tôi rất muốn... nhưng... để... kiếp... sau... đi...
- Không! Yaelle, cô mau tỉnh lại đi! Yaelle!
Thượng Quan Tuyền vội vã cất tiếng gọi, mồ hôi toát đầy trên trán cô chạy dọc xuống dưới đất, mỗi bước đi của Thượng Quan Tuyền về phía trước đều để lại vệt máu dài đằng sau...
Đây là máu trên người Yaelle, thật ra trong lòng Thượng Quan Tuyền cũng hiểu... Yaelle không thể vượt qua được!
Hơi thở của Yaelle ngày càng suy yếu, cô thì thào bên tai Thượng Quan Tuyền:
- Xem ra... Phong Nhẫn... đã khống chế... một phần thế lực của... BABY-M và Mafia... Cô trở về... nhất định phải... cẩn thận...
- Yaelle, cô không được chết như vậy, biết chưa hả? Tôi không muốn nợ cô cả đời này!
Thượng Quan Tuyền điên cuồng lạnh lùng quát lên: "Thấy không, ở đằng trước có xe cô đã chuẩn bị rồi. Yaelle, cố chịu đựng đi, tôi sẽ lập tức đưa cô đến bệnh viện!"
Yaelle không thể ngẩng đầu lên được nữa, nhưng vẻ mặt không hề có chút tiếc nuối nào. Cô khó khăn nhếch miệng nở một nụ cười, giọng nói gần như nhẹ bẫng như không khí:
- Như vậy... không phải là rất tốt sao... Kiếp sau... Tôi không hy vọng... sẽ gặp lại cô... Chúng ta... sẽ là những người bình thường... bình thường...
Sau khi nói đứt quãng mấy lời vừa rồi, cánh tay Yaelle rốt cuộc cũng thõng xuống, dọc theo tầm mắt của Thượng Quan Tuyền, buông xuống phía dưới...
- Yaelle... Yaelle...
Thượng Quan Tuyền đột nhiên dừng bước, sắc mặt trở nên tái nhợt, nước mắt lã chã rơi...
Yaelle đã chết!
Cô ấy vẫn chết, cuối cùng cô ấy vẫn không kiên trì đợi đến lúc về xe đã ra đi! Tất cả mọi thứ cô ấy đã chuẩn bị đều là vì cô!
Thượng Quan Tuyền run lên...
Cô không bật khóc, những giọt nước mắt nơi khóe mắt như chảy vào trong tim cô...
Sau đó, cô cắn răng, lại bước tiếp, từng bước một nặng nề...
- Yaelle, cô đang ngủ phải không? Chúng ta lập tức tới...
Giọng nói của cô đầy nghẹn ngào, mỗi bước đi là từng ấy giọt nước mắt rơi xuống. Cô ôm lấy Yaelle, nhiệt độ từ cơ thể cô ấy nói cho cô biết kết cục đã được định sẵn!
- Yaelle, cô thật quá tàn nhẫn, cô muốn dùng cách này để khiến tôi mang nợ cô cả đời sao?
Vì sao?
Vì sao hôm nay cô lại cứu tôi... vì sao...
Thượng Quan Tuyền bật khóc, cả người cô đã dính đầy máu tươi của Yaelle!
- A...
Thượng Quan Tuyền điên cuồng hét to lên, vang vọng khắp khu rừng...
- Phong Nhẫn, Thượng Quan Tuyền tôi nhất định sẽ khiến anh nợ máu phải trả bằng máu...
Từng phiến lá cây nhẹ nhàng đung đưa rồi rơi xuống, ánh mắt Thượng Quan Tuyền đột nhiên trở nên rét lạnh...