Giao Dịch Hào Môn: Tổng Giám Đốc Ép Hôn 99 Lần

Chương 112: 112





Thời điểm Thương Trăn đi ra ngoài, cô đi thẳng một đường, thế nhưng lúc đi đến cửa lại bị lão quản gia ngăn cản!
“Cô Thương, khắp người cô đều bị ướt rồi, cô đổi bộ quần áo khác đi!”
Thương Trăn ngoảnh mặt làm ngơ, sắc mặt âm trầm tiếp tục bước nhanh chóng rời đi, giống như ở thêm một giây nữa là cô phát điên!
“Cô Thương!”
Quản gia khẩn trưởng, ông ta không khỏi chắn ở phía trước Thương Trăn!
“Cô Thương, cô không muốn đổi quần áo cũng được, cô đi đâu? Tôi đưa cô đi?”
Tròng mắt Thương di chuyển một chút lên người ông ta, dưới bầu trời âm u, quản gia thế nhưng ở Thương Trăn như mực tròng mắt biên, nhìn đến một vòng huyết hồng nhan sắc!
“Tránh ra!”
Quản gia không buông tay, vẫn tiếp tục cầm bộ quần áo trên tay đưa lên.

“Cô Thương, cô vẫn nên……”
Thương Trăn nhận lấy bộ quần áo, sau đó trở tay ném xuống mặt đất! Nước mưa lập tức rơi xối xả lên chúng, trong lúc quản gia còn đang kinh ngạc, Thương Trăn đã bước qua bộ quần áo đó rời đi!
Cô không muốn ở lại nhà họ Phong thêm được nữa! Chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện cô thế mà lại mất não muốn Phong Hành Diễm một cơ hội, liền cảm thấy buồn cười.

Sau khi đi được một lúc, Thương Trăn quay đầu lại, nhìn phía sau khu biệt phủ cao cấp rộng lớn hơn năm ngàn mét vuông, sau đó lạnh lùng cười.


Mưa rơi xuống, bộ quần áo bác sĩ trên người cô trắng bệch, mà gương mặt cô cũng không còn chút huyết sắc nào.

“Phong gia, Phong Hành Diễm! A……”
Cô quay đầu, cũng không cần nhìn thêm chút nào nữa, lập tức rời đi!
Chuyện cũ năm xưa tựa như một giấc mộng, hiện giờ mộng nát, chỉ còn một mình cô, chỉ còn lại có thù hận, thật sự, cảm giác không có so với bây giờ còn nhẹ nhàng.

Cũng không biết đi được bao lâu, nhà họ Phong lại phái xe đây đi theo, lại là muốn đưa cô về, lại là muốn đưa ô, Thương Trăn liền dừng lại đứng giữa trời mưa, xe không quay về cô liền không đi! Dù sao bị mưa xối cũng không chết được!
Dạng ngoan cường này, trước đây là chôn sâu trong tâm cốt, bây giờ thì hoàn toàn thể hiện ở bên ngoài, khiến cô càng thêm lạnh lẽo cứng rắn! Khiến cho người ta không thể làm gì.

Lão quản gia không còn cách nào, cuối cùng thở dài.

Trước kia lúc cô Thương còn thích thiếu gia, tính cách rõ ràng rất nhu nhược mà đối diện với sự chán ghét của thiếu gia, và cả lúc bị người khác bắt nạt, bây giờ lại cứng rắn ngoài dự kiến, khi đó ông ta liền biết, cô Thương không phải là một người trời sinh không có sự sắc sảo.

Chỉ là độ sắc sảo của cô bởi vì bị nguyên nhân gia đình chèn ép san bằng, nhưng thực chất độ sắc bén có từ bên trong con người cô, cho nên cô mới có thể thích thiếu gia mười một năm không buông tay, cho nên mới có thể ở dưới sự khi dễ của mẹ kế, vẫn giữ thiên tư thông minh, phát triển con đường y học không ai sánh được.

Chỉ tiếc thiếu gia cậu ấy……
Trong mắt lão quản gia hiện lên một chút hơi nước, thiếu gia sắp chết rồi.


Lúc này, có người gọi điện thoại tới, quản dụi dụi mắt rồi nhận điện thoại, nghe được câu đầu tiên của đối phương liền không ổn!
“Mau trở về! Thiếu gia đã xảy ra chuyện!”
“Vâng.

” tài xế theo bản năng quay đầu trở về, lại có chút kỳ quái, “Đã xảy ra chuyện gì? Không phải nói thiếu gia ít nhất…… Còn có thời gian một tháng sao?”
Quản gia không nói, trên thực tế, ông ấy đã đoán được chuyện như thế nào.

Lúc này Phong gia một trận hoảng loạn!
Phong Hành Diễm đột nhiên hộc máu không ngừng, Nhạc Mộng Như bị cưỡng chế rời khỏi, Phong Hành Diễm cũng được đưa đến phòng cấp cứu.

Trong lúc hỗn độn, nghe thấy quản gia đã trở lại, Phong Hành Diễm đang nhắm hai mắt liền bắt lấy tay của quản gia.

“Cô ất……” Phong Hành Diễm cố sức mở ra, “Cô ấy……”
Quản gia đau lòng cầm ngược lấy tay anh, “Thiếu gia, cậu đừng lo lắng, tôi…… Tôi đã bảo tài xế đưa cô Thương đi bệnh viện……”

Phong Hành Diễm nghe vậy, đột nhiên mở mắt, đôi mắt tím sâu của anh tỏng nhát mắt trở nên lo lắng, cuối cùng là gắt gao tập trung trên người của quản gia.

“Ông gạt tôi……” Giọng nói của anh khàn đặc đến mức không thể nghe thấy.

Quản gia không còn cách, đành phải nghẹn ngào thừa nhận, “Cô Thương không chịu lên xe! Chúng tôi đưa ô cô ấy cũng không cần, cô ấy dầm mưa bỏ đi……”
Quản gia còn chưa nói hết, Phong Hành Diễm lại phun ra một ngụm máu nữa!
Ngụm máu phun xong, huyết sắc trên mặt anh liền biến mất, thậm chí còn khiến cho người ta cảm giác như đèn đã cạn dầu (chết)!
“Tránh ra!” Lão Nghiêm kinh sợ, tức giận đem quản gia đẩy ra, tay Phong Hành Diễm cũng thuận thế buông lỏng, người lâm vào trạng thái vô tri vô giác!
Lão Nghiêm một bên cho người đẩy Phong Hành Diễm vào phòng cấp cứu, một bên đẩy quản gia ra!
“Tôi nói lão Tề, ông sao lại có thể đi nói thật?! Trạng thái thiếu gia hiện tại, chỉ cần một đả kích không chịu nổi liền có thể chết! Tiên sinh và phu nhân hiện tại đều đang đi tìm kiếm danh y, nếu trước khi họ trở về, thiếu gia có bất trắc gì, ông chịu trách nhiệm nổi sao?!”
Mà sau khi Phong Hành Diễm bị đưa vào phòng cấp cứu, trong miệng vẫn vô thức kêu têb Thương Trăn.

Bác sĩ bên cạnh nắm lấy tay anh, lừa anh nói.

“Thiếu gia, cậu đừng lo lắng, cô Thương cô ấy vẫn là để ý tới cậu, chỉ cần cậu khỏe lên, là có thể cùng cô ấy ở bên nhau!”
Tâm Phong Hành Diễm lại như là rơi xuống chỗ sâu tối nhất.

Sẽ không, cô sẽ không để ý tới anh nữa, cho dù có nói cho cô biết chân tướng, cô cũng sẽ không để ý tới tình cảm anh dành cho cô nã, cô chính là người dứt khoát đoạn tuyệt như vậy, thậm chí cô còn đập vỡ chiếc nhẫn ban chỉ anh tặng cô……
Thấy nhịp tim Phong Hành Diễm đập đột ngột giảm xuống! Nhóm bác sĩ gấp gáp! Cứ giảm xuống như vậy, Phong Hành Diễm không thể không chết!

Lúc này, một bên Bàng Thất liền vội vàng từ Phong Hành Diễm trên cổ lấy ra một sợi dây, mà trên sợi dây xỏ một chiếc nhẫn kim cương!
Nước L là là nước lớn về kim cương, mà viên kim cương này, chính là nhẫn cưới hoàn mỹ nhất thiếu gia tìm được! Anh vốn là muốn khi quay về sẽ cầu hôn!
Mà không phải như bây giờ, đem nhân khí đi, buộc đối phương chán ghét chính mình!
Bàng Thất đem nhẫn gắt gao nhét vào trong tay Phong Hành Diễm, nói từng câu.

“Thiếu gia! Nhẫn ban chỉ đã không còn, nhưng nhẫn cưới vẫn ở đây! Không phải cậu muốn kết hôn cùng phu nhân sao? Chỉ khi cậu sống lại, mới có thể cùng phu nhân ở bên nhau!”
Phong Hành Diễm vô ý thức bắt lấy nhẫn, nắm đến gắt gao, chỉ có người kia có thể làm anh cam tâm tình nguyện mở ra.

Thấy có hiệu quả, Bàng Thất vội vàng lại nói.

“Thiếu gia, có chuyện tôi không nói cho cậu, chính là sợ cậu lo lắng! Kỳ thật Ô Lí Khắc Tử bắt được phu nhân, còn có dấu vết của nhà họ Vạn, Vạn gia một nhà đều là tiểu nhân đê tiện! Nếu như cậu chết rồi, phu nhân nhất định sẽ bị Vạn Hằng, còn có Vạn Thiệu Luân khinh nhục! Phu nhân rất lợi hại! Thế nhưng một mình cô ấy sao có thể so sánh được với một gia tộc khổng lồ?! Thiếu gia, cậu muốn thấy phu nhân chịu khổ? Ngoại trừ cậu, còn có ai có thể bảo vệ cô ấy?!”
mỗi một câu Bàng Thất nói, nhịp tim đập của Phong Hành Diễm liền tăng thêm một lần! Đến cuối cùng, nhịp tim của anh dần dần khôi phục!
Có hộ sĩ quay lưng đi lau nước mắt, rốt cuộc phải thâm tình như thế nào, mới có thể ở ở lúc sắp chết, nghe thấy đối phương có nguy hiểm, liều mạng cũng muốn sống lại, cùng với ông trời tranh giành sự sống?
Thấy Phong Hành Diễm ý chí muốn sống mãnh liệt! Tất cả bác sĩ đều thở phào một hơi, có người bất tri bất giác, phát hiện cả người mình đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng bây giờ không thể chậm trễ, đây mới chỉ là bước đầu, bọn họ nhất định phải cứu người trở về!
Bàng Thất lui sang một bên, lo lắng nhìn thiếu gia nhà mình, đôi mắt đều đỏ!
Cậu ta biết, nếu chưa an bài tốt cho phu nhân nửa đời còn lại, thiếu gia nhất định sẽ không nỡ chết, chỉ cần không nỡ chết là đủ rồi! Tiên sinh bọn họ nhất định sẽ tìm được cách cứu thiếu gia!
Cậu ta cắn chặt răng, xoay người ra phòng cấp cứu, cởi bỏ quần áo bảo hộ, hướng ra phía ngoài chạy như điên mà đi!
Trời vẫn mưa to, không sao cả, cậu muốn tìm phu nhân, đem này tất cả nói cho cô ấy!.