Giao Dịch Hào Môn: Tổng Giám Đốc Ép Hôn 99 Lần

Chương 12: 12





Mặc dù chỉ là vừa chạm vào liền tách ra, nhưng tâm trạng của Thương Trăn lại rất vui vẻ, trước kia, cô đã sớm muốn làm như thế, chỉ là cô không dám mà thôi, nhưng bây giờ cô đã muốn thử, vì cái gì lại không thử?
Cô liếm môi, giống như đang tận hưởng lại dư vị.
“Quả nhiên, lúc anh không nói chuyện thì đáng yêu hơn.”
“Thương Trăn!”
Phong Hành Diễm đột nhiên đứng lên! Anh sẽ không thừa nhận, vừa rồi trong nháy mắt khi cô hôn anh, anh thế mà lại có cảm giác giống như điện giật, nhưng lại là đối với một người phụ nữ như vậy ư?
Vóc dáng của anh cao hơn Thương Trăn một cái đầu, lúc nhìn chằm chằm vào người ta sẽ mang đến cảm giác áp bách.
“Cô thật đúng là không biết liêm sỉ.”
Thương Trăn nghe đến đây liền ngửa đầu lên nhìn anh, dáng vẻ kia muốn có bao nhiêu vô tội liền có bấy nhiêu vô tội.
“Anh nói tôi chơi trò lạt mềm buộc chặt, tôi chủ động cho anh xem, anh nói tôi không biết liêm sỉ, nếu không chiếm được chỗ tốt của anh, như thế quá không có lời, anh cảm thấy chán ghét tôi, sau này đừng xuất hiện ở trước mặt tôi, như thế không tốt sao?”
“Cô!” Phong Hành Diễm nheo mắt lại, anh thế mà lại nhìn thấy được sự hưng phấn và nóng lòng muốn thử trong mắt người phụ nữ đang chết này.
Trước kia tuy cô dính người, nhưng lại nhát gan, làm sao chỉ mới một ngày, cô lại giống như biến thành một người khác vậy?
Nhưng Lý Uyển Oánh lại trở về vào lúc này, bà ấy nhìn thấy hai người đứng chung một chỗ nói chuyện, trên mặt không khỏi lộ ra vui vẻ.
“Hai đứa đang nói chuyện gì thế?”

Phong Hành Diễm vô thức muốn lùi lại, nhưng không nghĩ đến cô nhóc trước mặt lại còn lùi nhanh hơn anh, dáng vẻ giống như hận không thể cùng anh phân rõ giới hạn, khiến anh rất khó chịu!
“Bác gái…”
Thương Trăn nhìn thấy Lý Uyển Oánh, vẻ mặt dịu dàng: “Cháu ra ngoài lâu như thế rồi, lúc này cha cháu đang lo lắng, cháu xin phép về trước.”
“Cháu định về sao…”
Lý Uyển Oánh lộ ra vẻ luyến tiếc, thấy con trai đứng một bên với sắc mặt không vui, trong lòng bà ấy nghĩ thầm, chẳng lẽ hai đứa lại cãi nhau? Cho nên tuy rằng không nỡ, nhưng vẫn để Trăn Trăn đi.
Trước khi Thương Trăn đi, bà ấy còn không ngừng dặn dò, muốn cô thường xuyên đến nhà họ Phong chơi.
"Cháu biết, bác gái, bác không cần tiễn nữa."
Thương Trăn ngoan ngoãn trả lời, ở trước mặt Lý Uyển Oánh, cô vẫn dịu dàng, ngoan ngoãn như thế.
Lý Uyển Oánh gật đầu, trong lòng cảm thán, cô gái tốt, đáng tiếc không có duyên làm con dâu bà.
Quản gia phái người đưa cô đi, Thương Trăn không từ chối, bởi vì cô không có tiền.
Nói đến cũng thật thú vị… Ai có thể ngờ đến, con gái lớn nhà họ Thương lại là người không có đồng nào trên người.
Tất cả số tiền cô tích góp được đều là do ông bà nội cho cô lúc nhỏ, cô rất ít tiêu tiền, tích góp từng tí một.
Nhưng sau đó, cô dùng toàn bộ số tiền mình tiết kiệm được để lắp đặt hệ thống báo động.

Từ trước đến nay cha cô không quản lý tài chính trong nhà, mẹ kế lại càng không cho cô một đồng tiền nào, tiền ăn, học ở trường đều đã được đóng từ trước, quần áo của cô đều là hàng giá rẻ do mẹ kế mua, hơn nữa mỗi bộ đều rộng thùng thình, rất khó coi.

Ở trường học, cô và em gái đều họ Thương, nhưng không ai biết bọn họ là chị em, bởi vì kém quá xa, nhưng cha cô lại luôn cho rằng cô thích kiểu quần áo đó, thích phong cách ăn mặc quê mùa.
Mỗi lần cô nhất định phải xuất hiện trên yến hội, mẹ kế bận tâm mặt mũi mới thoáng trang điểm cho cô, cha nhìn thấy còn nói, sau này, cô nên thường xuyên mặc như thế, rất xinh đẹp.
Mỗi lần, cô đều trầm mặc, bởi vì cô không có những quần áo đẹp đó để mặc, những bộ trang phục mà cô mặc trên yến hội, tất cả đều là do em gái cho “mượn”, những lời này, cô không nói ra, cũng không dám nói.
Ngồi lên chiếc xe sang trọng của nhà họ Phong, Thương Trăn nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, trong lòng suy nghĩ rất nhiều thứ, sống lại một đời, cô nhất định phải có được một cuộc sống độc lập, tự chủ, không thể để mình bị động như thế.

Đầu tiên, cô nhất định phải độc lập về kinh tế.
Tiền tài thật đúng là gốc rễ để đi lên…
Xe nhanh chóng đi đến một tiểu khu của người giàu có, đến cổng ra vào, Thương Trăn xuống xe, từng bước đi đến nhà cô.
Một ngôi biệt thự tráng lệ, hoa mỹ theo phong cách Châu Âu xuất hiện ở trước mắt cô, từ bên ngoài nhìn vào, thật đúng là nguy nga lộng lẫy, nhưng Thương Trăn lại biết bên trong đó u ám như thế nào, khiến cho cô tình nguyện sống trong căn nhà gỗ ở trên núi cũng không muốn về đây.
Nhưng nhà gỗ không có, cô chỉ có thể đi lên chiến trường, lấy lại mọi thứ của cô.

Thương Trăn nở nụ cười sâu xa, khiến cho người làm ra mở cửa có chút tê dại cả da đầu.
“Cô… Cô chủ cả.”
Dì Lý nói chuyện có chút không quen lắm, bởi vì từ trước đến nay, bà ta chỉ gọi Thương Thanh Thanh là cô chủ, chưa từng gọi Thương Trăn là “cô chủ cả”.
Nhưng hôm nay rõ ràng Thương Trăn không giống với trước kia, trước kia cô luôn cúi đầu, dáng vẻ khúm núm, hôm nay lại ngẩng đầu ưỡn ngực, trên người cô vẫn mặc trang phục mà hôm qua nhà họ Phong đưa, có loại khí thế thong dong không nói ra được.

Nhất là ánh mắt sắc bén dưới lớp tóc mái khiến cho người ta cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Giọng nói của dì Lý không khiến Thương Trăn dừng lại, cô đi thẳng vào nhà, quả nhiên, Thương Thanh Thanh đã ở trong chờ cô.
Tối hôm qua Thương Thanh Thanh vừa về đến nhà liền vội vàng không kịp chờ đợi ở ngay trước mặt cha “vô ý” làm hỏng khóa, cô ta vốn dĩ cho rằng mình có thể dưới sự cho phép của cha, dễ dàng cầm lấy hai món đồ trang sức trong đó, nhưng không nghĩ đến, cô ta vừa mở bên trong ra, tất cả đều là sách!
Cố tình những sách kia đều là bản duy nhất, cha cô ta vừa nhìn thấy liền cất đi, cô ta muốn xé cho hả giận cũng không được! Cơn tức này, cô ta dĩ nhiên muốn phát tác lên người Thương Trăn!
Tối hôm qua ở bên ngoài, ở ngay trước mặt cha, cô ta không tiện phát tác, nhưng hôm nay cha không về, cô ta muốn xem người chị gái phế vật này ngông cuồng như thế nào?
“Ôi chao! Còn biết trở về nhà cơ đấy, tôi còn cho rằng chị chơi đến phát điên, không trở về nữa.”
Vẻ mặt Thương Thanh Thanh tràn đầy khiêu khích, ngăn cản trước mặt cô, đây mới là vẻ mặt thật của cô ta, trước mặt người khác thiện lương, đó chỉ là diễn trò mà thôi.
Thương Trăn nhìn cô ta, cười nói: “Xem ra hôm qua cô còn chưa nhận đủ dạy dỗ.”
Không nhắc đến còn tốt, vừa nhắc đến chuyện tối hôm qua, Thương Thanh Thanh tức giận đến mức cả người run lên.
“Con khốn này, chị giả bộ thật đúng là giống! Hai người đàn ông kia cũng không phải là thứ tốt lành gì, chị dám nói thời gian dài như thế, chị và bọn họ không xảy ra chuyện gì sao?”

Thương Trăn nhướng mày, chậm rãi nói: “Nhắc đến bọn họ… Tôi đột nhiên nghĩ đến, tôi và bọn họ không oán không hận, cô nói xem, làm sao bọn họ lại đến tìm tôi? Hay là tôi để bác gái Phong giúp tôi tạo áp lực, hỏi bọn họ một chút, cô thấy thế nào?”
Thương Thanh Thanh nghe thấy thế, vốn dĩ gương mặt vẫn còn tức giận, trong nháy mắt đã trở nên trắng bệch.

Tối hôm qua, cô ta vẫn còn nghĩ, hai người kia giết người, bị bắt cũng là trừng phạt đúng tội.

Về sau, cho dù bọn họ bị tử hình hay là tù chung thân, đều không liên quan gì đến cô ta, nhưng cô ta sao lại quên mất việc, chuyện liên quan đến trong sạch, Thương Trăn sẽ không từ bỏ!
Nếu cô thật sự mượn sức nhà họ Phong để gây áp lực, hai người kia khai ra cô ta thì phải làm sao bây giờ?
Nghĩ đến đây, trong lòng Thương Thanh Thanh rối lên, hét lớn.
“Con khốn này, chị còn ngại chưa đủ mất mặt hay sao?”
Ánh mắt cô ta sắc bén, trừng mắt nhìn Thương Trăn, nhưng trong mắt tràn đầy bối rối.
“Tôi khuyên chị đừng nên nói lung tung, nếu không, tôi sẽ cho chị đẹp mặt.”
“Muốn tôi đẹp mặt?”
Thương Trăn đột nhiên đến gần cô ta, ở trên người cô tản ra áp lực vô hình khiến cho Thương Thanh Thanh không nhịn được lùi về sau, nhưng lại bị cô nắm chặt lấy cổ áo.
“Nếu tôi là cô, hiện tại đã sớm luống cuống rồi, dù sao bác gái Phong đã nói sẽ lấy lại công đạo cho tôi, cũng không biết đến sau cùng sẽ nghe được tin tức gì từ chỗ bọn họ, rốt cuộc là ai lại ác độc, muốn hại tôi như thế!”.