"Thiên Đình, đừng có như thế mà." Cô ngồi xuống cạnh anh, nhẹ nhàng lay lay cánh tay đang chống lên đùi kia, nũng nịu nói.
"Anh đã nói rồi, không cho em đi." Triệu Thiên Đình quay sang nhìn cô, khí thế kiên đình dày đặc.
"Thôi mà, em thương anh nhất, để em đi được không?" Nịnh nọt là nghề của cô.
"Em rất thích cách xa anh thì phải? Không buồn mà còn rất hào hứng?" Giọng nói của anh lúc này giống như giọng của ma vương. Quá lạnh đi.
Lưu Tĩnh mím môi, cô biết anh đang khó chịu đây mà.
"Không có không có, xa anh em thật sự không nỡ, em yêu anh rất nhiều mà. Nhưng đây là công việc của em, dự án phim này không đi thì cũng sẽ có dự án khác phải đi. Tránh được hôm nay nhưng không tránh được ngày mai, Thiên Đình, anh đồng ý được không?"
Lúc trước chưa từng nghĩ đến việc cô lại yêu một người nhiều như vậy, lại vì suy nghĩ của người đó mà khiến cô lại muộn phiền. Nhưng hôm nay thật sự cô đã cam tâm tình nguyện hạ giọng đi năn nỉ người mình yêu.
Trước đây khi quen Hàn Lang, cô đã từng hỏi hắn về vấn đề này. Nếu sau này họ kết hôn thì có thể sẽ vì sự nghiệp mà không có thời gian ở gần nhau, thì hắn sẽ chấp nhận sao?
Hàn Lang gật đầu, hắn cũng là diễn viên nên có thể hiểu suy nghĩ của cô. Hắn còn nói dù họ có xa nhau cách mấy, nhưng trong lòng hắn vẫn có một mình cô.
Sao cô lại nghĩ đến câu nói này chứ, lời hứa đó cũng đã bị hắn phá nát rồi, dù không muốn nhớ những kí ức đó nhưng Lưu Tĩnh vẫn không thể quên, khoảng thời gian cô và Hàn Lang ở bên nhau là khoảng thời gian rất đẹp. Nhưng so với bây giờ thì kém xa!
Lúc đó cứ nghĩ người bên cạnh mình cả đời là Hàn Lang nên Lưu Tĩnh không cần lo vấn đề sẽ đi đâu và ở đâu quay.
Nhưng bây giờ thì khác, người cô yêu là Triệu Thiên Đình, người giúp cô trong con đường diễn xuất cũng là Triệu Thiên Đình. Vì thế, cô phải hỏi ý kiến của anh, phải thuyết phục anh, nếu anh đồng ý cô mới đi, còn không thì cô sẽ vẫn cố thuyết phục tiếp.
Triệu Thiên Đình là người cô yêu, cũng là người cô tôn trọng!
"Em rất muốn đi?" Giọng nói của anh bỗng nhẹ hẳn, âm lượng cũng nhỏ bớt nhưng khí lạnh vẫn lan tỏa, càng dày đặc.
Triệu Thiên Đình biết nỗi khổ của cô, cô chọn nghề diễn thì phải chịu đi Đông đi Tây. Anh biết trong tình yêu cần sự tin tưởng và tôn trọng lẫn nhau, anh rất muốn tôn trọng quyết định của Lưu Tĩnh nhưng lại không hề muốn cô rời xa anh.
Đúng như cô nói, tránh được dự án này nhưng dự án khác lại không thể. Nhưng anh có thể đầu tư phim khác cho cô, phim hay hơn nữa và chỉ diễn ở gần đây, không rời xa anh, anh là Triệu Thiên Đình, việc này không làm khó được anh.
Nhìn lại vẻ mặt hào hứng và kiên quyết đó của Lưu Tĩnh, anh biết cô rất thích 'Điên cuồng', nếu không thích thì đã không đưa ra đề nghị này với anh.
Anh nên tôn trọng cô hay vẫn cố chấp suy nghĩ của mình?
Triệu Thiên Đình không sai, sai ở chỗ là anh quá yêu cô, không muốn rời xa cô.
"Thiên Đình, đừng như thế, nếu anh không thích em đi nữa thì em sẽ ở lại, đừng giận em." Bề ngoài thì khó gần lạnh lẽo, nhưng bên trong, cô biết anh đang tức giận.
Cô có phải cũng nên tôn trọng anh không? Anh đã giúp cô mọi việc, lấy những dự án phim tốt nhất cho cô. Bây giờ cô còn muốn rời xa anh, như thế chẳng phải quá bất công với anh hay sao?
Lưu Tĩnh vừa nghĩ thoáng qua, cô quyết rồi, nếu Triệu Thiên Đình không cho cô đi, cô cũng không cưỡng cầu nữa. Anh yêu cô nhiều như vậy, cô cũng phải yêu anh nhiều hơn.
Triệu Thiên Đình đặt hai tay lên vai cô, ấm áp nói : "Anh không giận em, chỉ là anh không muốn xa em. Tĩnh Tĩnh, em cứ đi, chỉ là không được gần gũi với bất kì người đàn ông nào khác!"
Anh đã quyết, sẽ chấp nhận để cô đi, nhưng nếu như thế thì anh phải chịu khổ trong khoảng thời gian dài rồi.
Lưu Tĩnh mở to mắt, có lẽ là quá bất ngờ với câu trả lời này, "Anh chấp nhận cho em đi? Anh không giận em?"
Triệu Thiên Đình lắc đầu : "Không giận em, nhưng sẽ rất nhớ em." Ánh mắt anh trĩu xuống, dù sao vẫn không nỡ xa cô nhưng phải chấp nhận điều này.
"Em cũng nhớ anh lắm, anh yên tâm, Lưu Tĩnh em chỉ yêu duy nhất một mình anh, tim em cũng chỉ có anh. Em sẽ không vì chúng ta xa nhau mà quên đi anh. Anh cũng phải như thế đấy!"
Cô biết Triệu Thiên Đình sẽ buồn lắm, câu nói của anh quả thật đã làm cô cảm động, cô sẽ mãi yêu anh nhớ anh, và cô tin anh cũng vậy.
Tình yêu của cô và anh cần sự tin tưởng và tôn trọng, anh đã tôn trọng cô vì vậy cô cũng phải tin tưởng anh. Lưu Tĩnh tin chắc anh sẽ không vì cô đi vắng mà làm chuyện gì đó có lỗi với cô! Nghĩ đến mà cô đã phải cười thỏa mãn.
Triệu Thiên Đình gật đầu, khóe môi giật giật.
Lưu Tĩnh mỉm cười, cô nghiêng người chủ động hôn vào đôi môi mỏng của anh, dùng đầu lưỡi liếm môi anh, còn cố tình cắn nhẹ một cái.
Triệu Thiên Đình khá ngạc nhiên vì hành động này của cô, không ngờ cô lại chủ động một cách thuần thục như vậy. Anh hé miệng, cùng cô giao hòa.
Triệu Thiên Đình chỉ ôm eo cô nhẹ nhàng vuốt ve, anh để cô tiếp tục chủ động.
Tay Lưu Tĩnh mò mẫn vòm ngực rắn chắc của anh, cô nhanh chóng cởi áo anh ra. Môi cô hôn dần xuống cổ, Lưu Tĩnh mạnh mẽ ngậm lấy yếu hầu của anh, mút mạnh.
Anh khẽ rên rĩ, cơ thể đã có phản ứng, không thể đợi được nữa. Từ thế bị động chuyển sang chủ động, Triệu Thiên Đình vứt hết những vật vướng víu trên người họ, nhanh chóng tiến vào cô.