Giao Dịch

Chương 34: Nhớ



Anh một câu tôi một câu, tất cả đều nhắm vào Lưu Tĩnh với ý không tốt.

Kỳ Bách Trác lại một lần nữa đau đầu, những người này sao thích nói nhiều vậy chứ, ông gầm nhẹ : "Im hết đi." Nói rồi ông bỏ đi.

Mọi người ngẩn ngơ nhìn đạo diễn Kỳ, khi ông tức giận thì không ai dám lên tiếng. Chỉ im lặng đi theo sau.

Lưu Tĩnh về phòng một mình, vừa ngồi xuống giường thì đã nghĩ đến Triệu Thiên Đình, không biết giờ này anh đang làm gì.

"Ai..." Cô thở dài, bây giờ mới cảm thấy khó chịu, xa anh cô cũng đau lòng lắm chứ.

Ở Dư Viên còn có hương vị của anh khắp nơi, nhưng ở đây lạ quá, cô không thấy "anh" đâu.

Chiều nay cô có cảnh quay, vì vậy lấy kịch bản ra xem trước, dù gì cũng đã thuộc lòng, bây giờ chỉ cần dò lại là được.

Trong 'Điên cuồng' sẽ có một nữ phụ và hai nam phụ. Một nam phụ là Lôi Thâm Đàm thủ vai Hàm Tố - bạn thân của Bùi Hi, còn một nam phụ thủ vai Sở Cao Luân - bạn trai cũ Bùi Hi. Nhưng người thủ vai Sở Cao Luân là ai? Lúc nãy trên bàn cơm cô không thấy người có thể xứng với vai này.

Bạn trai cũ của Bùi Hi là một người vô cùng đẹp trai, anh tuấn không kém Thịnh Hàn Tiêu là bao. Vì sự nghiệp của tương lai nên hắn đành sang nước ngoài du học, định bốn năm sau sẽ quay về tìm Bùi Hi nhưng hắn đã quên mất lời hứa đó, lòng cũng đã thay đổi.

Cô không biết người sẽ đảm nhận vai chính này, cũng không biết anh ta có đẹp trai như trong kịch bản không. Ách, máu mê trai lại nổi lên rồi.

"Thiên Đình, Thiên Đình, em xin lỗi, em chỉ mê mỗi anh thôi." Lưu Tĩnh nhận lỗi, cầu mong anh sẽ nghe thấy, cô cười hối hả.

Tại Triệu thị. Triệu Thiên Đình đang thao thao bất tuyệt về dự án mới với các cổ đông thì bỗng hắc hơi liên tục vài cái. Là ai đang nhắc anh?

Lưu Tĩnh cười trừ xem như chưa nói gì, đôi mắt cô sáng long lanh hẳn. Thôi không nghĩ nữa, đọc kịch bản tiếp.

Việc làm duy nhất của cô là chú tâm vào kịch bản, diễn vai Bùi Hi thật tốt để bọn người kia câm nín.

Tối nay Lưu Tĩnh sẽ diễn phân cảnh đầu tiên trong 'Điên cuồng', và tức nhiên là phải diễn chung với Ngôn Hiên. Người này nghe nói khó gần lắm, cô cũng không biết sao.

Nhưng mà sẽ mặc kệ, cô không muốn tình trạng lần đầu gặp mặt của mình và Tống Thương Vũ lại diễn ra, nhất định không chào hỏi.

Chiều đến, khi Lưu Tĩnh vừa tắm xong thì liền cùng Giang Thi đi ăn. Trùng hợp thật, lại thấy đoàn phim cũng ngồi cách cô mấy bàn.

Vẫn như lúc sáng, cô không quan tâm gì đến, bình thản ăn uống.

Ăn xong thì lại cùng Giang Thi lên nghỉ ngơi, chỉ một lúc nữa thôi cô sẽ bắt đầu công việc mới.

Giang Thi gõ cửa, chị có chuyện muốn nói với cô.

"Vào đi." Lưu Tĩnh ngồi trên giường, chân duỗi thẳng ra bắt chéo lên nhau, laptop được đặt trên đùi, cô chăm chú đọc kịch bản nhưng vẫn không quên trả lời tiếng gõ cửa.

Giang Thi nghe thấy tiếng cô thì liền mở cửa, chị cầm một sắp giấy trên tay, chậm rãi đi vào.

"Lưu Tĩnh, đây là kịch bản của em." Nói xong chị đặt đống giấy xuống bàn, ngao ngán nhìn cô.

Cô ngước lên nhìn, quả thật là một chồng giấy, chất cao như núi.

Giang Thi lấy kịch bản chiều nay cô sẽ diễn đưa cho cô, Lưu Tĩnh nhận lấy, bỏ laptop sang một bên, lật lật vài trang giấy.

Cô tiếp tục đọc, say mê chăm chú.

Với công việc của mình, Lưu Tĩnh không hề nản. Vẫn hăng say và yêu thích.

"Lưu Tĩnh, chiều nay có cảnh quay của Ngôn Hiên, em muốn đi xem không?" Giang Thi tùy hứng hỏi, khẳng định là Lưu Tĩnh sẽ trả lời không.

Không ngoài dự định của chị, Lưu Tĩnh lắc đầu : "Không cần." Kể cả ảnh đế cô còn không quan tâm, huống hồ gì là Ngôn Hiên?

Nhắc tới ảnh đế mới nhớ, dạo này cô không nghe thấy tin tức gì của Tống Thương Vũ.

Khoảng thời gian qua, cô và Tống Thương Vũ hợp tác rất ăn ý, cô cũng thật sự xem hắn là bạn. Hắn đã làm sai và nhận sai, điều đó rất đáng quý, hắn đối xử với cô rất tốt, cô cũng không ngần ngại mà mở lòng.

Thêm một người bạn tốt hơn thêm một kẻ thù, với lại có bạn là ảnh đế, cũng thú vị nha.

...

Triệu Thiên Đình về đến Dư Viên cũng đã xế chiều. Ngồi trên bàn ăn, anh có cảm giác mất mát.

Bình thường Lưu Tĩnh sẽ ngồi đối diện anh, cùng anh ăn cơm, cùng anh trò chuyện, nhưng hôm nay không có cô, những món ăn trên bàn tuy bắt mắt nhưng cũng không thể kích thích được anh. Dù ăn vẫn không ngon!

Nhớ, anh rất nhớ cô. Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên Triệu Thiên Đình có cảm xúc này. Không có cô, anh làm gì cũng không vui.

Anh gắp một miếng cá chiên bỏ vào miệng, sao mà cứng thế, da cá giòn quá, Triệu Thiên Đình bực dọc nhả ra.

Nhớ lần đầu tiên cô nấu cho anh ăn, cũng có món cá chiên, nhưng cá chiên lúc đó rất ngon. Da cá màu vàng tươi, thịt cá mềm mại, nóng hổi, ăn vào là mê ngay.

Nhìn lại món cá chiên trên bàn, anh lại không muốn đụng đũa.

Người phụ nữ của anh bây giờ đang ở đâu? Cô có nhớ anh không, có nhàm chán khi ở bên ngoài không?

Riêng anh, không thấy bóng dáng cô, tâm tình càng thêm nóng nảy.

Triệu Thiên Đình rất muốn thấy cô, rất muốn ôm cô vào lòng nhưng điều đó hoàn toàn không thể. Nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi, anh muốn nghe giọng cô ngay bây giờ.

Đổ chuông vài giây thì có kết nói, Lưu Tĩnh dịu dàng trả lời : "Anh ăn cơm chưa mà gọi cho em?"