"Vũ tỷ, đã lâu không gặp, hôm nay thật đẹp." Lạc Vũ giơ ly rượu đỏ, đi tới.
Lạc Vũ mặc váy lễ nhỏ một thân màu đỏ, một đôi giày cao gót màu đỏ, ở dưới rượu đỏ làm nổi bật lẫn nhau, có vẻ đỏ tươi diễm lệ. Lạc Vũ không xinh đẹp cảm động kịp bằng Nam Cung Vũ vậy, lại thanh tú linh động, vóc người xinh xắn đáng yêu, một cái nhíu mày một nụ cười đều mang theo vài phần đẹp đẽ đáng yêu.
"Hôm nay một mình ngươi tới?"
Lạc Vũ chép miệng hướng phía trước, "Nữ vương đại nhân ở đó."
Nam Cung Vũ nhìn lại phương hướng Lạc Vũ bĩu môi, nữ vương Lạc gia Lạc Hàn đang cùng giáo mẫu trò chuyện, hai người đến cùng nói cái gì.
"Kế hoạch của chúng ta, nữ vương biết không?"
"Đương nhiên không biết, ta nào dám nói cho nàng biết." Lạc Vũ nhanh chóng lắc đầu một cái, hết sức nhỏ giọng, như sợ bị mammy nghe được.
"Vậy nếu như sau đó bị nàng tra được?" Nam Cung Vũ cơ hồ có thể tưởng tượng, một khi bị nữ vương Lạc gia và mẫu thân biết, là mình và Lạc Vũ trong bóng tối bày ra tất cả, hai người bọn họ sợ là sẽ phải bị chết rất khó xem đó.
Lạc Vũ vẫy vẫy tay, không có vấn đề nói, "Nhiều nhất chịu một trận đánh, ta là nữ nhi duy nhất của nàng, nàng còn có thể như thế nào, không có gì ghê gớm."
Nam Cung Vũ trầm mặc, nàng ước ao cực kỳ quan hệ giữa mẹ con Lạc Vũ và Lạc Hàn, nàng cũng là nữ nhi duy nhất của giáo mẫu, nhưng nàng lại không có sức lực như Lạc Vũ vậy, thậm chí cảm giác mình ở trong lòng mẫu thân phân lượng nhỏ bé không đáng kể.
Lạc Vũ đột nhiên nhớ tới chuyện Nam Cung Vũ bị giáo mẫu trách phạt đánh gãy hai chân, nhất thời cũng nhận ra được mình nói sai, chạm tới đau thương trong lòng của Nam Cung Vũ.
"Vũ tỷ, nếu như ngươi bây giờ đổi ý vẫn tới kịp." Cùng Hà Dật Nhiên kết minh, có trăm lợi không một hại, nguy hiểm liều lĩnh bị giáo mẫu trách phạt, phá hoại đính hôn của chính mình, vốn dĩ không phải cử chỉ sáng suốt gì. Lạc Vũ biết Nam Cung Vũ và Mộ di quan hệ căng thẳng, lo lắng việc này một khi bại lộ, chính mình ngược lại là bị chửi mắng một trận thì qua, nhưng Vũ tỷ có thể bị Mộ di dưới cơn thịnh nộ lần nữa đánh gãy hai chân, thậm chí trừng phạt càng nghiêm trọng hơn.
"Có một số việc, biết rõ không thể làm mà thôi, bất luận hậu quả nghiêm trọng bao nhiêu, ta cũng đồng ý cùng nhau gánh chịu, ta không thể phụ lòng tâm ý của Lam Kiều." Nam Cung Vũ nhìn về phía phương hướng Lam Kiều, Lam Kiều ở cách đó không xa bàn giao chuyện gì với những người mới.
"Vệ sĩ nhà ngươi hôm nay rất soái, thân âu phục này rất thích hợp nàng." Lạc Vũ cũng theo ánh mắt của Nam Cung Vũ, nhìn phương hướng Lam Kiều.
"Thật sao? Ta chọn cho nàng." Nam Cung Vũ tươi sáng nở nụ cười.
Lạc Vũ cũng cười, tựa hồ chỉ có đề cập Lam Kiều, Vũ tỷ mới có thể cười đến xán lạn như vậy.
"Hai người các ngươi phát triển đến mức nào?" Lạc Vũ đột nhiên bắt đầu nhiều chuyện lên.
"Ngủ chung rồi."
Nam Cung Vũ đáp đến mức rất đương nhiên, Lạc Vũ lại suýt chút nữa một ngụm rượu đỏ phun ra ngoài, tiến triển này vẫn đúng là thần tốc a! Nhưng mà mình và nữ vương đại nhân cũng ngủ ở trên một cái giường, cũng không biết Vũ tỷ nói ngủ chung có phải là ngủ chung như mình và mammy.
"Nhạc Nhạc gần đây thế nào rồi?" Nam Cung Vũ đối với Nhạc Nhạc có chút hổ thẹn, gần đây quá bận cơ hồ không làm sao đi thăm nàng, lâu như vậy không gặp, nhớ tiểu gia hỏa rồi.
"Nàng luôn ồn ào muốn theo ta cùng đi tham gia đính hôn của ngươi, hôm nay ta lo lắng nàng có chuyện, không đồng ý nàng theo tới, nàng còn luôn đùa bỡn tính khí với ta, sau đó ta cam kết cho nàng nhiều bức ảnh của ngươi, nàng mới hơi yên tĩnh một chút. Haiz.." Lạc Vũ thở dài, thầm nói, đứa nhỏ chính là phiền phức, làm mẹ thật không dễ dàng, cũng không biết mammy nữ nhân cường thế như vậy, lúc trước là thế nào một mình đem đứa trẻ như mình nuôi lớn.
"Qua một thời gian ngắn nữa, ta nói một chút với mẫu thân, đem Nhạc Nhạc đón trở về." Chỉ cần kế hoạch hôm nay thuận lợi, không bao lâu nữa, nàng liền có thể đem Nhạc Nhạc đón về Nam Cung gia.
"Vũ tỷ, ý ta không phải ghét phiền toái, chỉ là Nhạc Nhạc thật sự rất nhớ ngươi, nhiều lần ta đều nghe được nàng trốn ở trong chăn lén lút thút thít."
Chính mình đem Nhạc Nhạc gởi nuôi ở Lạc gia thời gian dài như vậy, Nhạc Nhạc cũng sẽ bất an đó, sẽ lo lắng mình bị lãng quên, bị vứt bỏ, bị căm ghét..
"Mẹ tới tìm ta rồi, ta đi đây!" Lạc Vũ vẫn vô tình hay cố ý liếc về phía phương hướng Lạc Hàn, Lạc Hàn vừa mới kết thúc nói chuyện cùng giáo mẫu, nàng liền lập tức hùng hục chay như bay đến bên người nữ vương đại nhân.
Nam Cung Vũ có chút buồn cười, Tiểu Vũ vẫn là dính mẹ như thế, mỗi giờ mỗi khắc chú ý nhất cử nhất động của nữ vương đại nhân, hận không thể tại mọi thời khắc đều chờ ở bên người nữ vương đại nhân.
Thân mật không kẽ hở như vậy, thực sự là khiến người ta ước ao vô cùng, nhưng mà may là, mình còn có Lam Kiều tỷ tỷ.
"Tiểu Vũ càng ngày càng xinh đẹp." Lạc gia và Nam Cung gia đời đời giao hảo, Nam Cung Mộ cũng coi như là nhìn Lạc Vũ lớn lên.
"Chào Mộ di." Lạc Vũ tiến lên kéo lại cánh tay của mẫu thân, thân mật tự nhiên như vậy.
Trái lại Nam Cung Vũ một bên, chắc chắn sẽ không làm ra hành động thân thiết như vậy, cùng mình vĩnh viễn vẫn duy trì một khoảng cách, giống như là Hồng Câu vĩnh viễn không cách nào vượt qua. Trong lòng Nam Cung Mộ có chút không thoải mái.
Hàn huyên vài câu, Lạc Hàn liền dẫn Lạc Vũ rời đi, Nam Cung Mộ chuyển qua đến nhìn Nam Cung Vũ nói, "Ta làm sao chỉ thấy Lam Kiều, Tiếu Văn đâu?"
Nam Cung Vũ không nghĩ tới, mẫu thân sự vụ bận rộn như vậy, lại vẫn nhớ tới một vệ sĩ nho nhỏ bên cạnh mình, "Ta phái hắn đi hắn làm một ít chuyện."
"Hôm nay nhiều người nhiều mắt, chính ngươi chú ý nhiều một chút."
Trong lòng Nam Cung Vũ ấm áp, mẫu thân đây là đang quan tâm chính mình?
Nhìn bóng lưng rời đi của Nam Cung Vũ, Nam Cung Mộ ngầm thở dài, tiểu bất điểm năm đó, đảo mắt loáng một cái, đều phải lập gia đình rồi.
Nam Cung Phi hôm nay mặc một thân váy lễ màu đen, nổi bật lên da thịt như tuyết của nàng, đẹp không sao tả xiết, xương quai xanh khiêu gợi, đùi như ẩn như hiện, toàn bộ phần lưng đều lộ ở bên ngoài.
"Chúc mừng tỷ tỷ đính hôn, cầu chúc tất cả hôm nay thuận lợi." Nam Cung Phi cười đến chân thành, lại là nói một đằng làm một nẻo, nghĩ một đằng nói một nẻo. Kể từ khi biết tỷ tỷ phải gả cho công tử hào hoa Hà Dật Nhiên kia, nàng liền vẫn rầu rĩ không vui. Đính hôn tất cả thuận lợi? Nằm mơ! Tuyệt đối không thể! Nàng muốn phá hỏng tất cả những thứ này! Bất kể là Hà Dật Nhiên hay là Lam Kiều, ai cũng không cho cướp tỷ tỷ đi, ai dám cướp tỷ tỷ đi nàng liền muốn mạng của người đó!
"Ngươi vẫn không có thành niên, không nên mặc bại lộ như thế." Nam Cung Vũ cau mày khiển trách.
"Tỷ tỷ là lo lắng danh tiếng của Phi nhi sao? Sẽ không, tỷ tỷ đẹp như vậy, tiêu điểm toàn trường đều sẽ tụ tập ở trên thân thể ngươi." Hôm nay tỷ tỷ thật là tươi đẹp, đẹp đến nỗi người nghẹt thở, đẹp đến nỗi lòng người nát, đẹp đến nỗi người tuyệt vọng, nàng thật sự thật thích thật thích.
Thấy được khuôn mặt tươi cười đơn thuần kia của Nam Cung Phi, phát ra từ vui sướng nội tâm, Nam Cung Vũ cơ hồ liền muốn dao động, nhưng mà vừa nghĩ tới vết thương do súng đạn gây ra vừa vảy kết của Lam Kiều, Nam Cung Vũ lại lần nữa ép buộc trái tim của chính mình lạnh lẽo cứng rắn lên.
"Đại tiểu thư, nghi thức phải bắt đầu rồi." Lam Kiều đi tới.
Thấy được Lam Kiều, Nam Cung Phi không chút nào ẩn giấu căm ghét và phản cảm trong mắt.
Nam Cung Vũ đã nhận ra, Lam Kiều đã nhận ra, Vu Hạo đứng bên cạnh Nam Cung Phi cũng đã nhận ra.
Dám yêu dám hận, làm việc theo tình cảm, chưa bao giờ cân nhắc hậu quả. Thiếu chủ vẫn luôn là như vậy, quá mức ngây thơ, quá mức kích động, không đủ lý trí, nhưng cũng chính là như vậy, mới có thể khả ái như thế, khiến lòng người động như vậy.
Nam Cung Vũ không có để ý tới Nam Cung Phi nữa, theo Lam Kiều cùng rời đi.
Trù tính lâu như vậy, tất cả cuối cùng cũng bắt đầu.
Lần nữa nhìn thấy Hà Dật Nhiên, đối phương vẫn ngọc thụ lâm phong, phong lưu tiêu sái, nhìn thấy Nam Cung Vũ cũng không có nửa điểm lúng túng, tựa hồ hoàn toàn không nhớ rõ chuyện tan rã trong không vui phát sinh của hai tuần lễ trước.
Cũng không biết có phải Nam Cung Vũ đa tâm, nàng luôn cảm thấy Hà Dật Nhiên có ý vô ý liếc nhìn Lam Kiều vài lần.
Không hết lòng gian, bám dai như đỉa, lần trước tiếp nhận giáo huấn còn chưa đủ? Còn dám to gan có ý với Lam Kiều tỷ tỷ nhà mình! Trong lòng Nam Cung Vũ tức giận đến nghiến răng, trên mặt còn chưa phải động thanh sắc, lúm đồng tiền như hoa.
Trên điển lễ đính hôn, người chủ trì đang làm phần mở màn, Nam Cung Vũ bởi vì trong lòng có việc, một câu nói đều không có nghe vào, Lạc Vũ ở dưới đài khó mà nhận ra gật gật đầu với nàng, các nàng trước đó ước định cẩn thận, người chủ trì vừa kết thúc phần mở màn, người của các nàng thì động thủ.
Nam Cung Vũ đếm ngược, người chủ trì nói một nửa, nhiều nhất còn có 2, 3 phút sẽ kết thúc.
Đột nhiên, ầm một tiếng nổ vang, đèn treo thủy tinh trên trần nhà của phòng yến hội đập xuống, phía dưới đúng lúc là vị trí của Hà Dật Nhiên.
Xảy ra chuyện gì? Ra tay sớm? Muốn đưa Hà Dật Nhiên vào đường chết, kế hoạch các nàng rõ ràng không phải như thế!
Gia tộc Hà thị và Nam Cung gia không giống nhau, của cải sạch sẽ, vẫn là ra thị trường xí nghiệp, giáo mẫu mấy năm qua chuẩn bị đem chuyện làm ăn của Nam Cung gia từ từ chuyển đến chuyện làm ăn chính phái, bởi vậy đối với hợp tác với gia tộc Hà thị cực kỳ coi trọng, lần này chiến lược hợp tác liên quan đến phát triển và chuyển hình của mười năm tương lai của Nam Cung gia tộc.
Nam Cung Vũ không phải là người vì chính mình mà hoàn toàn không để ý đại cục, cho dù không muốn cùng Hà Dật Nhiên đính hôn, nhưng cũng chắc chắn sẽ không ám sát Hà Dật Nhiên, phá hoại lợi ích Nam Cung gia, còn dựng nên một kẻ địch gia tộc Hà thị như vậy.
Nàng sớm định ra kế hoạch, là khiến người ta giả bộ ám sát Hà Dật Nhiên và mình, phá hoại điển lễ đính hôn tiến hành, một khi chính mình bị thương, điển lễ đính hôn tất nhiên không cách nào tiếp tục, sau đó chính mình cũng có thể công bố chưa khỏi hẳn, mà đem chuyện đính hôn kéo dài thêm.
Nam Cung Vũ biết Lam Kiều nhất định sẽ không đồng ý, cho nên chỉ nói cho bản thân cô sẽ cùng Lạc Vũ liên thủ phá hoại đính hôn, lại đem việc chính mình cố ý bị thương bỏ qua không đề cập tới.
Nhưng bây giờ, sự tiến triển của tình hình không ở trong khống chế và dự liệu của nàng, trừ mình ra, còn có người khác cũng muốn phá hoại đính hôn.
Mục tiêu là Hà Dật Nhiên, chẳng lẽ là kẻ thù của Hà Dật Nhiên?
Nam Cung Vũ không kịp tinh tế cân nhắc, tình huống có biến, chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
Bởi vì tập kích đột nhiên tới, trong đại sảnh hỗn loạn tưng bừng, Hà Dật Nhiên được vệ sĩ bên cạnh đẩy ra mà tránh thoát một kiếp, tên vệ sĩ kia lại bị đập chết ở bên dưới đèn treo, vỡ đầu chảy máu.
Ngay sau đó, từng viên một viên đạn nhanh chóng qua lại mà đến, toàn bộ đều hướng về phương hướng Hà Dật Nhiên, hiển nhiên mục tiêu của kẻ địch chỉ có một mình Hà Dật Nhiên. Bên cạnh Hà Dật Nhiên mười mấy vệ sĩ, kém xa sát thủ đỉnh cấp của trại huấn luyện chém giết chọn ra của Nam Cung gia, ở trong thời gian không tới một phút, mắt thấy từng cái từng cái ngã xuống.
Tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, Hà Dật Nhiên không còn tiêu sái như thường của ngày xưa nữa, biểu hiện căng thẳng mà hoảng loạn.
Chuyện phát sinh khẩn cấp, Nam Cung Vũ lập tức gửi cho Lạc Vũ tin nhắn, kế hoạch thay đổi, giải quyết khách không mời mà đến.
Trong đại sảnh lập tức xuất hiện một nhóm người khác, đối lập cùng sát thủ xuất hiện trước đó, nhân mã hai bên bắt đầu giao chiến, mưa bom bão đạn, máu tươi tung toé, trên vách tường đâu đâu cũng có lỗ đạn.
Vệ sĩ cuối cùng bên người Hà Dật Nhiên cũng ngã xuống, Hà Dật Nhiên bị đạn đuổi theo đến đông trốn tây nấp, chật vật đến cực điểm, bóng tối của cái chết từng bước một áp sát hắn, Hà Dật Nhiên mặt xám như tro tàn, lâm vào tuyệt vọng.