Giáo Sư Gián Điệp

Chương 102: Con đường vắng hoa nở (2)



"Cái gì? Ngươi tính c·ướp Nhà đấu giá Kunst?"

Nghe những lời của Rudger, Violetta theo bản năng hỏi lại rồi ngay lập tức lấy tay che miệng.

Có rất nhiều tai mắt xung quanh.

Thông thường, cô ấy sẽ không mắc phải một sai lầm nhỏ nhặt như vậy, nhưng tình huống hiện tại khá đặc biệt.

"Tôi sẽ giải thích chi tiết hơn khi chúng ta đến nơi họp mặt."

"Ồ. Ngài có một nơi bí mật ở đây sao?"

Alex nhún vai và nhẹ nhàng theo sau Rudger.

"Thủ lĩnh này, nếu anh cho gọi tôi đến đây thì có phải những người khác cũng sẽ đến không?"

"Những người khác?"

"Chà. Là một số kẻ không được bình thường cho lắm. Đấy là trong mắt tôi, còn trong mắt của thủ lĩnh thì ai cũng như nhau cả thôi."

"Phải, họ cũng đã đến đông đủ."

Rudger gật đầu xác nhận.

"Trừ cậu ra, những người còn lại chắc giờ đã ở trong thành phố rồi."

"Ồ. Tôi khá lo lắng về mấy kẻ đó đấy."

"Ý cậu là gì?"

"Anh cũng biết mà, khả năng làm việc của họ ở một nơi như thế này."

Nghe những lời đó, Rudger khựng lại một lúc.

Hắn suy nghĩ điều gì đó, rồi lại tiếp tục di chuyển.

"Cậu không cần lo về điều đó đâu."

* * *

Nhà ga xe lửa Leathervelk, nơi có lượng người ra vào đông đúc mỗi ngày bất kể ban ngày hay ban đêm.

Những chiếc đồng hồ được lắp đặt khắp nơi quay tròn, báo hiệu chuyến tàu tiếp theo sẽ đến.

Một số người đã soát vé tìm chỗ ngồi đợi tàu đến, trong khi những người sắp đi chuyến tàu này lại thu dọn hành lý đứng ở sân ga chờ tàu đến.

Baaaaang!

Chẳng mấy chốc, một đoàn tàu chạy tới với tiếng còi inh ỏi từ xa.

"Đi nào."

Người phụ nữ dắt tay một đứa trẻ.

Có lẽ cô ấy đã kéo đứa bé hơi mạnh trong lúc vội vàng nên đứa trẻ đã làm tuột quả bóng bay đang cầm trên tay.

"Mẹ ơi! Bóng bay của con!"

"Ôi!"

Quả bóng bay lên độ cao ngoài tầm với của đứa bé. Người mẹ cố bắt lấy sợi dây nhưng đã quá muộn.

Quả bóng bay dần đến độ cao mà ngay cả người lớn cũng khó có thể với tay đến.

"Bóng bay!"

Đứa trẻ nhìn quả bóng trên không với đôi mắt rưng rưng.

Bỗng.

Một bàn tay to lớn vươn ra và nắm lấy sợi dây.

Đứa trẻ ngẩng đầu lên nhìn lên.

"Oà."

Đối với một đứa trẻ, tất cả người trưởng thành trông đều cao lớn, nhưng người đàn ông trước mặt lại đặc biệt cao to. Những người xung quanh cũng ngạc nhiên trước vóc dáng đáng kinh ngạc của người này.

"Của nhóc đây."

Pantos cúi đầu và đưa quả bóng cho đứa trẻ.

Đứa trẻ nhận lại quả bóng với đôi mắt sáng ngời.

"Cảm ơn chú khổng lồ!"

Người đàn ông với mái tóc dài bạc trắng như bờm sư tử đáp lại bằng cách hất nhẹ vành mũ trên đầu.



Thình thịch.

Khi người khổng lồ bước xuống đường, mọi người nhường đường cho anh ta. Ngay lúc đó, một giọng nói trẻ tuổi vang lên sau lưng.

"Nè Pantos, anh có biết đường không đấy?"

Ồ, người khổng lồ còn có đồng bạn sao?

Quay về phía vừa phát ra giọng nói, mọi người đều kinh ngạc trước kích thước nhỏ bé của người này.

Anh ta là một người có vóc dáng hoàn toàn tương phản. Ngoại hình nhỏ bé với nụ cười ở cái tuổi dường như chỉ mới dậy thì. Gọi anh ta là cậu bé thì cũng không quá.

Người đàn ông khổng lồ, Pantos, dừng lại một chút khi nghe được lời nói của người đồng bạn đứng bên cạnh, sau đó gãi đầu bằng những ngón tay thô kệch.

Đó là một hành vi mà anh ấy thường thể hiện khi ngại ngùng hoặc xấu hổ.

Quá quen với điều này, cậu thiếu niên nhỏ con huých tay vào eo Pantos và tự mình dẫn đường.

"Theo tôi. Thủ lĩnh đã cho tôi địa chỉ nơi họp mặt."

"Ơ, khi nào vậy?"

"Lúc anh ấy liên lạc qua cầu pha lê ý, anh cũng ở đó mà."

"Tôi không nhớ."

"Hầy. Thôi bỏ đi."

Cứ như vậy, cặp đôi có vóc dáng trái ngược chậm rãi tới Leathervelk.

* * *

"Đến rồi."

Rudger đưa Alex và Violetta đến nơi ẩn náu bí mật của tổ chức mới.

"Anh trai. Anh trở lại rồi à?"

"Là Hans à?"

Hans thấy rằng Rudger đã đến, liền ra ngoài chào đón.

Tuy nhiên, khác với thường lệ, dưới mắt Hans đầy những quầng thâm.

"Trông cậu có vẻ mệt mỏi. Gần đây nhiều việc quá sao?"

"Không phải gần đây đâu. Cái tên mà tôi ghét nhất đã đến."

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến. Người mà Hans đang nói ngay lập tức xuất hiện.

"Xin chào. Đã lâu không gặp, ông chủ."

"Ừ. Cũng lâu rồi."

Một người phụ nữ với một ấn tượng ảm đạm.

Mái tóc màu cam nhuộm dày như lá mùa thu rối bù khiến người ta liên tưởng đến một tổ chim.

Vẻ ngoài của cô ấy đủ đẹp để được mọi người gọi là mỹ nhân, nhưng bầu không khí u ám đặc trưng, ​​nụ cười chân thật và đôi đồng tử run rẩy của người này đã cắt đứt mọi ưu điểm về ngoại hình.

Violetta nhìn kỹ người phụ nữ, ngạc nhiên thốt lên.

"Cô ấy là một yêu tinh?"

Yêu tinh là một chủng tộc được mọi người ngợi khen vì vẻ bề ngoài xinh đẹp và sức mạnh trời phú.

Mái tóc màu cam và đôi tai nhọn của người phụ nữ ủ rũ là dấu hiệu nhận dạng rõ ràng nhất của yêu tinh.

"A?...... Đúng vậy. Tôi là một yêu tinh."

Người phụ nữ cười hề hề và trả lời, thần sắc như người b·ị đ·ánh thuốc mê.

Rudger nghĩ rằng cô ấy sẽ không thể nói đúng tên của mình với tốc độ đó nên hắn đã đứng ra giới thiệu.

"Đây là Belaruna Petana. Cô ấy là một yêu tinh, chủ yếu phụ trách điều chế thuốc súng và hóa chất. Cô ấy cũng có kiến ​​thức sâu rộng về y học và thành thạo thuật giả kim."

"Yêu tinh?"

Alex ngạc nhiên trước lời giới thiệu của Rudger. Đây là lần gặp mặt đầu tiên của anh ta với Belaruna.

"Có vấn đề gì không?"

"À, không có vấn đề gì. Nhưng mà nếu cô ấy là một yêu tinh thì có hơi kỳ quái."

"Vậy sao?"

"Anh không thấy lạ sao? Yêu tinh chế thuốc? Có kiến ​​thức y học?"



Thắc mắc của Alex khá bình thường.

Mọi người đều biết yêu tinh là một chủng tộc của rừng rậm và được thiên nhiên yêu quý. Đó là lý do tại sao chúng tôn thờ tự nhiên hơn bất kỳ thứ gì khác và cực kỳ ghét những thứ nhân tạo.

Các loại thuốc và tất cả các loại hóa chất mới xuất hiện do sự phát triển của khoa học.

Đó là những thứ mà yêu tinh ghét nhất.

Thật không thể tin được rằng lại có những yêu tinh có thể chế tạo dược phẩm và thuốc súng.

"Không phải tất cả yêu tinh đều như thế. Nói vậy chẳng khác nào mọi chủng loài chỉ nhìn vào cậu và đánh giá cả nhân loại toàn là những kẻ l·ừa đ·ảo."

"Ơ kìa thủ lĩnh. Anh nói có vẻ hợp lý, nhưng tại sao lại lấy tôi làm ví dụ vậy?"

"Tư tưởng như vậy đã rất lỗi thời rồi. Yêu tinh cũng đã chấp nhận thay đổi theo thời đại. Nhận xét trước đó của cậu cực kỳ phân biệt đối xử với họ đấy."

Yêu tinh vẫn sống chủ yếu trong những khu rừng rộng lớn xa tầm với của con người, nhưng kể từ cuộc c·hiến t·ranh chinh phạt cách đây nửa thế kỷ, nhiều yêu tinh đã chấp nhận sự thay đổi của thế giới.

Trong số họ, có những yêu tinh đi du lịch để biết thế giới rộng lớn hơn, và cũng có những yêu tinh bị mê hoặc bởi những lĩnh vực khoa học.

"Bellaluna là một yêu tinh xuất sắc... ... Mặc dù cô ấy có phần lập dị nhưng tài năng của cô ấy là thật."

Dù sao đi nữa, cô ấy đã giúp Rudger rất nhiều.

Thuốc cung cấp ma lực mà Rudger sử dụng để chiến đấu đều do cô ấy tạo ra.

Bellaluna nhếch mép cười, cảm thấy lời khen đó rất dễ nghe.

Sau đó, cô nhớ lại mục đích của mình và ngay lập tức tiếp cận Hans.

"Đúng rồi. Hans này, chúng ta vừa nói đến đâu rồi ý nhỉ?"

"Trời đất ơi! Tránh xa tôi ra, đồ yêu tinh điên khùng! Anh trai! Cứu tôi với!"

Hans cầu xin, nắm chặt ống quần của Rudger.

"Tôi đã không thể ngủ ngon kể từ khi con yêu tinh điên rồ đó đến! Cô ta cố sử dụng tôi như một vật thí nghiệm bất cứ khi nào có thời gian!"

Những ngày tháng gian khổ giống như một cơn ác mộng trôi qua trước mắt Hans như một bức tranh toàn cảnh.

Belaruna thỉnh thoảng tiếp cận Hans và cưỡng bức lấy máu cậu ta. Cô ta tiêm thuốc lạ vào thức ăn của Hans và ngay cả khi cậu ta đang ngủ, Belaruna vẫn bò lên trên giường và cố xin ít máu bằng dao mổ.

Bellaluna mỉm cười trả lời.

"Hans thân mến. Tôi chỉ thuần tuý là tò mò muốn khám phá những thứ mới mà thôi."

"Đừng có tìm kiếm bất cứ cái gì từ trên người tôi!"

Rudger thở dài. Có vẻ như hắn cần giải quyết mớ hỗn độn này.

Bỗng có một giọng nói vang lên từ lối vào.

"Ồ! Mọi người đều đã ở đây hết rồi sao?"

Tất cả người bên trong đều hướng mắt về phía âm thanh vừa phát ra.

Một người đàn ông với mái tóc dài màu trắng và một thiếu niên xuất hiện.

"Hai người đều đến rất đúng giờ."

"May thật đấy. Chúng tôi đã suýt trễ vì Pantos đi lạc giữa chừng."

"Tôi hiểu. Dù sao thì, giờ mọi người đều đã có mặt đông đủ. Vào trong thôi."

Rudger vỗ tay và thu hút sự chú ý của mọi người.

"Một số người có thể đã biết nhau, nhưng sẽ có những người mới gặp nhau lần đầu. Chúng ta cần làm quen với nhau trước."

* * *

Phòng họp tràn ngập đủ loại người. Một số ngồi trên ghế sofa, một số đứng yên và một số dựa vào tường.

Rudger mở miệng.

"Mọi người đều biết lý do tôi triệu tập mọi người rồi chứ? Bây giờ tôi đang lên kế hoạch ổn định cuộc sống một cách nghiêm túc. Đồng thời, tôi cũng có ý định tạo ra lực lượng của riêng mình."

Alex ngồi trên ghế sofa, bắt chéo chân, lắc cằm của mình hỏi.

"Anh định bắt đầu tại Leathervelk này sao?"

Rudger gật đầu.

"Tôi đã gọi tất cả mọi người tập trung về đây, nhưng hầu hết những người ở đây đều xa lạ với nhau. Vì vậy, mỗi người hãy giới thiệu ngắn gọn về bản thân trước đi."



Hans là người chủ động đầu tiên.

"Tôi là Hans. Tôi và anh trai đã biết nhau khá lâu. Công việc chính của tôi là thu thập và xử lý thông tin."

"Phần giới thiệu của tôi kết thúc ở đây... ... ."

"Hans."

"Sao thế hả anh trai?"

"Cậu nên nói thêm điều gì đó khác."

"Hả? Không đời nào... ... Cái đó nữa sao?"

Vẻ mặt của Hans đanh lại khi cậu nhận ra điều mà Rudger đang yêu cầu cậu nói.

"Anh nghiêm túc chứ?"

"Mọi người đều là đồng nghiệp sẽ đồng hành cùng nhau trong tương lai. Tốt hơn là chúng ta nên thành thật với nhau."

"Chà, nếu đó là những gì anh muốn........."

Hans ngập ngừng một chút rồi thổ lộ về khả năng thực sự của mình.

"Tôi là một người hơi kỳ dị, đặc biệt so với những người khác nhưng điều đó không có nghĩa là tôi kỳ quặc hay gì cả... ... ."

Hans coi khả năng của mình như một lời nguyền nên cậu không thực sự thích nói về nó.

Cuối cùng, Sheridan không thể chịu đựng được khi phải nghe những lời nói lắp bắp của Hans, cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi và tiến đến phía sau Hans.

Sheridan lấy trong túi ra một chiếc răng thú và chọc vào tay Hans.

"Quỷ thần ơi!"

Hans hét lên.

Cậu quay lại thì thấy Sheridan đang cười khúc khích với hàm răng của con quái vật trên tay.

"Đó, thấy chưa? Đây là lý do tại sao tôi không muốn nói về nó."

Cùng lúc với lời nói đó, sự thay đổi trên người Hans bắt đầu.

"Ồ."

"Ôi chúa ơi."

"Ngạc nhiên thật đấy."

Các phản ứng khác nhau.

Nếu một con người bình thường đột nhiên mọc lông và biến thành nửa người nửa thú thì ai cũng sẽ như vậy. Nhưng phản ứng của những người tụ tập ở đây có phần hơi nhàm chán so với dự kiến.

Hans liếc qua tay mình và nhìn chằm chằm vào Sheridan.

"Cô vừa sử dụng loại răng nào?!"

"Hì hì, tôi lấy từ một con mèo hoang đang thay răng đấy."

"Mèo á?"

Hans vội vã kiểm tra gương. Bây giờ cậu ta có một ngoại hình kỳ cục nửa người nửa mèo.

Hans đột nhiên cảm thấy rất muốn dùng lưỡi liếm lông của mình.

"Cầm lấy này."

Rudger lấy ống thuốc thử ra khỏi túi và đưa cho Hans.

"Cảm ơn anh trai."

Hans nhận ống thuốc và ngay lập tức tiêm vào cơ thể.

Cuối cùng, hình dáng của cậu ta dần trở lại hình dạng ban đầu.

Rudger mở miệng.

"Như mọi người thấy đấy, Hans có khả năng lấy yếu tố của con thú được tiêm vào cơ thể mình và biến thành thứ đó. Cậu ấy không phải là một đặc vụ chiến đấu, nhưng điểm đặc biệt này cũng là điểm mạnh của Hans."

"Tuyệt vời. Làm sao một nhân loại không phải là thú nhân lại có thể biến đổi được như vậy?"

Đôi mắt của Alex sáng lên ngưỡng mộ.

Rudger nhìn chằm chằm vào mọi người trong phòng.

"Mọi người cũng vậy. Tất cả mọi người đều đặc biệt."

Tất cả bọn họ đều là những người Rudger đã gặp khi lang thang khắp lục địa trong một thời gian dài.

Những người này không thể hòa nhập với môi trường xung quanh vì họ có những khả năng đặc biệt và tài năng vượt trội.

Rudger đã liên hệ với họ và mời họ tham gia cùng mình.

"Vậy, ai sẽ là người giới thiệu tiếp theo?"