Giáo Sư Gián Điệp

Chương 118: Bùng nổ



Tình hình một lúc trước.

"Xong hết chưa?"

Sheridan ngồi ở ghế lái của chiếc xe tải, quay lại hỏi.

Bốn người mặc áo giáp đen đang bận rộn chất hàng lên.

"Mấy thứ này đều có giá trị, cẩn thận chút!"

Sau khi chất hết đồ lên, mọi người lần lượt ngồi vào khoang chứa phía sau của xe tải.

"Mọi người lên hết chưa? Tôi nổ máy đây!"

"Đợi đã. Tôi cần xuống xe."

"Sao thế? Cậu quên đồ gì à?"

"Không phải, tôi cần đưa vài thứ cho anh trai."

Hans lấy ra món đồ mà cậu ta đã thu được từ phòng chứa số ba.

Đó là một mảnh trông giống như một phần của cái gì đó.

Một mảnh Thánh vật còn thiếu.

Hans dự định giao nó trực tiếp cho Rudger.

"Mọi người cứ về trước đi. Chúng tôi sẽ trở lại sau."

"Ok. Nếu quý ngài ở cùng cậu, tôi nghĩ sẽ không có vấn đề gì."

Cởi bỏ bộ giáp đen, Hans lập tức thay một bộ vest và quay lại nhà đấu giá.

Ngay cả những người canh giữ lối vào giờ cũng đang phải đối phó với tình huống hỗn loạn bên trong, việc canh gác ở lối vào rất lỏng lẻo.

Hans bước vào nhà đấu giá một cách tự nhiên mà không gây chú ý.

Không giống như khi lẻn vào bằng cửa sau, những bước đi của cậu ta lúc này rất tự tin.

'Gì thế?'

Khi đi ngang qua phòng ăn, Hans để ý thấy một nhóm người đang ngồi trong một góc.

Đó là một nhóm người mặc vest đen.

Bề ngoài trông không có gì đặc biệt, nhưng trực giác của Hans cảm nhận được sự kỳ lạ tỏa ra từ những người này.

'Những người này ... ... .'

Khi Hans đang liếc nhìn nhóm người bằng con mắt nghi ngờ.

Bỗng, tiếng la hét vang vọng khắp nhà đấu giá như thể đang có một cuộc b·ạo l·oạn.

Như thể bắt được tín hiệu, nhóm người kỳ lạ ngay lập tức đứng dậy.

Hans cảm thấy tóc gáy dựng đứng.

Thứ mà những kẻ này lấy ra khỏi tay áo là đũa phép mà chỉ có thuật sĩ mới sử dụng.

"!!!"

Cùng lúc đó, một thứ ma thuật đen mờ ảo, nhầy nhụa quét ra xung quanh.

* * *

'Chuyện gì đây?'

Rudger sửng sốt trước sự cố bất ngờ trước mắt.

Lúc đầu, hắn nghĩ rằng đây là kiệt tác của Sheridan, nhưng sau đó hắn ngay lập tức loại bỏ suy đoán đó.

Đây không phải là một v·ụ n·ổ từ thuốc súng mà là một thứ khác.

Ma pháp? Hay một cái gì khác?

Điều đó lúc này cũng không quan trọng.

Vấn đề là ai đã làm việc này? Mục đích của người đó là gì?

"Tất cả ở yên đó!"

"Ai di chuyển sẽ bị g·iết ngay lập tức!"

Một đám người bịt mặt xông vào nơi đấu giá. Một kẻ có vẻ như là thủ lĩnh hét lớn.



"Các người là ai? Các người có biết đây là đâu không?"

Người chủ trì phiên đấu giá lên tiếng.

"Câm mồm!"

"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!"

Khi người đàn ông trung niên gục xuống, những vị khách mới nhận ra có gì đó không ổn, họ hét lên.

Chứng kiến ​​đám đông biến nhà đấu giá trở nên hỗn loạn, Rudger nhận ra rằng mọi thứ đang trở nên mất kiểm soát.

'Sao những kẻ này vào đây được?'

.........

'...........Chắc không phải do mình đấy chứ?'

Rudger chợt nhận ra những tên vệ sĩ đáng lẽ phải canh gác bên trong nhà đấu giá giờ đang ở đâu.

Các vệ binh đen bảo vệ Kunst hiện đang bị mắc kẹt trong tầng hầm chứa đồ dưới lòng đất với chiếc thang máy bị hỏng, không biết khi nào họ mới lên được.

Kết quả là hiện tại không ai có thể nhanh chóng chế ngự những kẻ xâm nhập này.

Tất nhiên, trong này vẫn có lực lượng an ninh nội bộ, nhưng trình độ của họ kém xa lực lượng chuẩn hiệp sĩ, chắc chắn không thể chống lại những kẻ trước mặt.

Khác biệt về sức mạnh quá to lớn.

Nhìn tình hình thì có vẻ những kẻ này đã lên kế hoạch đánh chiếm nhà đấu giá này từ trước. Kế hoạch trước đó của Rudger đã nhốt lại gần tám phần lực lượng chủ chốt của nơi đây. Điều này vô tình khiến những kẻ này được lợi.

Tất nhiên ở đây vẫn có rất nhiều vệ sĩ hộ tống cá nhân. Tuy nhiên, họ không bảo vệ Nhà đấu giá Kunst mà là bảo vệ thân chủ của mình.

Kẻ xâm nhập nhận thức rất rõ điều đó.

"Nhận lấy cái này đi, lũ khốn!"

Một làn sương xanh nhanh chóng lan rộng.

Những người hộ tống khi nhìn thấy thứ trước mặt đều biến sắc.

"Mau tránh ra!"

"Lùi lại! Đừng chạm vào nó!"

Bảo vệ ai đó khó khăn hơn nhiều so với việc hạ gục đối thủ.

Dù sao họ cũng là những người hộ tống, nhiệm vụ của họ lúc này chỉ là giữ an toàn cho thân chủ của mình, những thứ khác không nằm trong phạm vi quan tâm của họ.

'Nơi này đã trở nên hỗn loạn rồi... ... .'

Thính giác nhạy bén của Rudger nghe được t·iếng n·ổ ở những nơi khác.

Ngoài những người đang ở trên bục thu gom những món đồ có giá trị vừa được bán ra, còn có một nhóm người khác đã xâm nhập vào nhà đấu giá Kunst này.

"Thuật sĩ! Có thuật sĩ t·ấn c·ông!"

Ai đó hét lên và chạy vào nhà đấu giá.

Da của anh ta nổi đầy những đường gân đen, dấu hiệu của một lời nguyền hay được sử dụng bởi thuật sĩ.

Ngay sau đó, người đàn ông miệng sùi bọt đen và ngã xuống nền nhà, t·ử v·ong ngay tức khắc.

"Ahhhhhh!"

"Chạy mau!"

"Đừng đẩy tôi!"

"Tránh đường!"

"Đừng làm phiền ta!"

Đội quân hộ tống đang cố gắng bảo vệ thân chủ của họ.

Nhiều n·gười c·hết, các v·ụ n·ổ xảy ra ở khắp mọi nơi và mọi người la hét trong hoảng loạn.

Người người bỏ chạy va vào nhau, vấp té và buông những lời chửi rủa.

Nơi đấu giá trở thành trung tâm của sự hỗn loạn.

'Mình cần ra khỏi chỗ này.'



Dù sao thì mục đích đến nhà đấu giá Kunst đã đạt được, hắn không cần phải ở lại đây nữa.

Những kẻ t·ấn c·ông lần này không chỉ có một.

Chắc chắn vẫn còn ít nhất một thế lực nữa tham gia vào.

Rudger đột nhiên nhớ ra rằng mình đã hẹn gặp riêng với Hans.

'Hans! Cậu ấy có ổn không?'

Hans là một người nhanh trí, nếu bình thường, cậu ta sẽ xem xét tình hình và rút lui trước.

Nhưng Rudger lại cảm thấy một sự bất an kỳ lạ.

* * *

'Gì thế này?'

Hans chợt nhận ra rằng mình đã b·ất t·ỉnh một lát.

Cậu cảm thấy cái lạnh của đá cẩm thạch sàn nhà áp lên má mình.

'Mình đã ngất đi khi nào?'

Hans cố gắng ngồi dậy nhưng vô dụng.

Toàn thân cậu như bị rút cạn sức lực.

Tuyệt vọng dồn lực vào tay mình, tay phải của cậu dần cử động bình thường.

Hans đảo mắt và kiểm tra bàn tay phải của mình rồi chợt hốt hoảng nhận ra.

'Mảnh vỡ... ... Nó đâu rồi?'

Bàn tay vốn cầm mảnh Thánh vật lúc này trống rỗng.

Hans ngẩng đầu lên một cách khó khăn.

Có nhiều người nằm xung quanh, cậu ta có thể thấy những người mặc đồ đen di chuyển như những bóng ma.

Mùi c·hết chóc hung ác những người này tỏa ra nồng nặc hơn trước rất nhiều.

'Là thuật sĩ.'

C·hết tiệt!

Hans than thở.

'Sao mà xui tận mạng thế này.'

Cậu ta không ngờ rằng cũng sẽ có thuật sĩ lên kế hoạch c·ướp nhà đấu giá Kunst cùng ngày với họ.

Hans vốn định nhắm mắt giả c·hết, đột nhiên phát hiện một tên thuật sĩ đang cầm mảnh Thánh tích bị mất.

Thoạt nhìn nó trông giống như một món đồ vô dụng, nhưng những thuật sĩ chắc chắn có thể đã nhận ra giá trị của mảnh vỡ này.

'Không.'

Đây là thứ cậu phải giao cho Rudger.

Đó không phải là thứ mà lũ pháp sư c·hết tiệt đó có thể đụng vào.

Nhưng làm sao bây giờ?

Miệng của Hans mấp máy trước khi cậu kịp nghĩ đến việc làm thế nào để lấy lại thứ đã b·ị đ·ánh cắp trong tình huống hiện tại khi cơ thể không thể di chuyển.

"Trả lại, trả lại cho tôi."

"Hử? Gì thế? Thằng này chưa c·hết sao?"

Thuật sĩ đã lấy mảnh Thánh tích từ Hans nghe thấy tiếng lẩm bẩm và lại gần.

Hắn nghĩ rằng đã sử dụng phép thuật nguyền rủa mạnh nhất để loại bỏ tất cả những người phiền phức ở khu vực xung quanh, hắn không nghĩ rằng sẽ có người sống sót được trong tình huống đó.

Có vẻ như tên này khỏe hơn so với người bình thường.

"Trả lại cho tôi... ... . Đó là thứ tôi phải đưa cho anh trai."

"Ah. Cái này sao?"

Tên thuật sĩ mỉm cười, tay lắc lư mảnh Thánh vật trước mắt Hans.

"Mẹ kiếp!"

Đột nhiên, hắn đá mạnh vào bạng sườn Hans.



"Aaaa....Hặc hặc!"

"Một tên nhãi nhép còn không thể di chuyển mà dám trả treo với tao?"

"Giết nó đi."

Tên chuẩn bị g·iết Hans bỗng nhìn thấy những đường gân đen chạy trên da cậu ta, hắn mỉm cười.

"Nhìn tình hình này tao không nghĩ mày sẽ sống được thêm bao lâu nữa đâu. Tao sẽ để mày từ từ bị lời nguyền t·ra t·ấn đến c·hết. Chúc may mắn! Hahaha..."

Tên thuật sĩ chậm rãi quay người rời đi cùng đồng bọn.

Hans thở hổn hển tuyệt vọng và nghiến chặt răng. Cậu ta hiện không còn chút sức lực nào trong cơ thể và cảm thấy khó thở.

"Hộc. Hộc. Hộc..."

C·hết tiệt.

Cậu cảm giác được cơ thể mình đang dần c·hết đi.

'Nếu đó là người khác ở đây thì tốt rồi.'

Nếu đó là Alex, Pantos hoặc Arfa cũng được. Ai cũng được.

Nếu là họ, ít nhất họ sẽ không để thứ đó bị lấy đi dễ dàng như vậy.

'Tất cả là do mình quá yếu.'

Dù cố gắng kìm nén, Hans cũng không thể ngăn lại những giọt nước mắt trào ra nơi khoé mắt.

Cậu sợ hãi chiến đấu và chỉ biết chạy trốn.

Sau đó, cậu đã gặp Rudger, anh ấy đã bù đắp những việc mà cậu ta không thể làm được, vì vậy Hans đã không cần phải chiến đấu khi đồng hành cùng Rudger.

Nhưng cuối cùng, nhược điểm thì vẫn mãi là nhược điểm.

Khi không có Rudger ở cùng, tên ngốc Hans này chẳng hơn gì một kẻ hèn nhát yếu đuối vô dụng.

"Haha..."

Nhịp thở dần chậm lại. Hans có thể cảm thấy phổi của mình đang dần bị phá hủy.

Lời nguyền đang ăn mòn cơ thể cậu ta.

Hans vắt hết sức lực còn lại và cố gắng cử động.

Tay phải run rẩy cố sức lấy ra một vật từ trong ngực áo.

Đó là một con dao găm.

Tuy nhiên, nó khác với con dao găm thông thường.

Dao găm bình thường lẽ ra phải sắc bén thì thứ này lại có hình dạng những chiếc răng ngà gồ ghề.

Hans nhìn nó với đôi mắt run rẩy.

Trong giây lát, cậu đã quyết định làm điều đó.

"Phập!"

Hans dùng hết sức tự đâm vào tay mình.

* * *

"Mọi người, lối thoát hiểm ở hướng này! Xin hãy bình tĩnh di chuyển!"

"Đừng đẩy tôi!"

"Lính gác đang làm gì vậy?"

Rudger đang hòa vào đám đông vội vã s·ơ t·án, chợt dừng lại.

"Gì thế? Đừng có đứng lại như thế chứ?"

"Tránh ra! Đừng có chặn đường!"

Bỏ qua những tiếng la hét xung quanh, Rudger nheo mắt nhìn về một phương hướng nào đó.

Các giác quan của hắn đã sớm gióng lên hồi chuông cảnh báo nguy hiểm.

Từ phía sau nhà đấu giá, mùi của 'thứ đó' đang lan toả trong không gian.

U u u --------!!!

Tiếng hú của một con dã thú vang vọng khắp nhà đấu giá Kunst.