"Còn năm phút nữa là hết giờ học. Trong năm phút nữa, ta sẽ xóa tất cả nội dung trên bảng, vì vậy nếu có học sinh nào chưa ghi chép, hãy tự giác bổ sung."
Rudger không có ý định kết thúc lớp học sớm hoặc kéo dài các tiết học.
Hoàn thành mọi thứ đúng hạn.
Đấy là phương châm của hắn.
"Ủa! Đã hết giờ rồi sao?"
"Trời đất ơi! Tôi vẫn chưa viết xong!"
Các học sinh cũng nhận ra rằng lời nói của Rudger không phải nói xuông, chúng vội vàng cúi xuống tranh thủ viết.
Năm phút sau.
Các học sinh đều gục xuống bàn với khuôn mặt mệt mỏi vì ghi chép quá nhiều.
Vẻ mặt hài lòng tương phản với giọng nói mệt mỏi.
Việc học là như vậy.
Mong muốn làm một cái gì đó và để biết một cái gì đó.
Học tập là một khát vọng cao quý không ai có thể cản trở.
"Ta sẽ thông báo trước. Bài kiểm tra thứ hai sắp tới sẽ là bài thi thực tế dựa trên bài học hôm nay."
Khi từ 'kiểm tra' xuất hiện, các học sinh đều thẳng lưng vào tư thế chăm chú nghe giảng.
"Tất nhiên, chủ đề sẽ là ma trận được dạy lần này. Chúng ta đều hiểu một vòng tròn ma pháp không thể hoàn thiện với chỉ một hình vuông duy nhất."
Tam giác, lục giác, dấu hoa thị.
Một khi có thể thoát ra khỏi vòng tròn theo lẽ thường, học sinh có thể tuỳ ý sáng tạo hình vẽ mà chúng muốn.
Chúng sẽ không bị ràng buộc bởi các hình thức tạo vòng tròn ma pháp truyền thống.
"Hãy tạo vòng tròn ma pháp của riêng các trò thông qua bài học hôm nay. Đây vừa là nội dung của bài kiểm tra thứ hai vừa là nhiệm vụ ta giao."
Các học sinh thì thầm.
Hầu hết học sinh đều nghĩ rằng bài kiểm tra thứ hai cũng sẽ là bài kiểm tra lý thuyết.
Giáo trình học thuật của Theon về cơ bản đều theo hình thức này.
Tuy nhiên, Rudger không có ý định theo lối thi cử này.
Hắn đang khảo nghiệm học sinh theo cách của riêng mình.
"Ta mong đợi các trò có thể đưa cho ta xem kết quả tốt nhất."
* * *
Sau giờ học, Rudger dán điểm thi lên bảng thông báo. Các học sinh vội vã lại xem điểm số của bản thân.
Từ vị trí thứ nhất đến thứ tám mươi, thứ hạng và điểm số của tất cả học sinh đều được viết trên giấy.
"Tại sao điểm lại như vậy?"
"Câu này sai mất rồi! Đáng lẽ lúc đấy phải bình tĩnh hơn!"
"Trời ơi! Điểm của tôi còn không đạt mức trung bình nữa."
Điểm trung bình của bài thi là 65/100.
Những học sinh tốp đầu vượt qua 90 điểm, còn những học sinh khác thậm chí còn không thể vượt qua mốc 80 chứ đừng nói đến ngưỡng 90.
Kết quả là tên của những học sinh không nằm trong top 5 nhưng đạt điểm trên 90 chắc chắn sẽ cực kỳ nổi bật.
Vị trí thứ sáu – Iona O'valley. 92/100.
Vị trí thứ bảy – Clara Harness. 91/100.
... ...
Trong số đó, bắt mắt nhất là vị trí thứ sáu.
Vị trí thứ bảy là một tân binh của trường giả kim. Rồi thứ sáu? Ai là số sáu?
Khi các học sinh lần đầu tiên nghe thấy cái tên Iona O'Valley, họ tự hỏi đó là ai, nhưng rồi họ nhanh chóng nhận ra người đó, ai nấy đều có biểu cảm kỳ lạ.
Iona là người có vóc dáng khá cao, làn da màu đồng, nổi bật về nhiều mặt.
Đặc biệt, đôi tai thú nhân nổi bật trên mái tóc sẫm màu của cô ấy đã thu hút sự chú ý của mọi người khi đi ngang qua.
Một thú nhân chiếm vị trí thứ sáu trong bảng xếp hạng chung của lớp học.
"Sao tôi nghe nói rằng thú nhân là một chủng tộc man rợ chỉ biết chiến đấu?"
Thú nhân trong tiềm thức chung của mọi người là chủng tộc chỉ biết giải quyết vấn đề thông qua b·ạo l·ực.
Không giống như một số yêu tinh và người lùn hoà nhập vào xã hội loài người, hầu hết các thú nhân đều rất thù địch với con người.
Đó là hậu quả của chế độ thực dân sau khi bị con người đánh bại trong cuộc c·hiến t·ranh thuộc địa năm xưa.
Việc các băng c·ướp thú nhân c·ướp giật hàng hóa ở vùng biên cương Tây Nam hiện nay vẫn là một thực trạng nhức nhối.
Do đó, nhận thức của công chúng về tộc thú nhân kém hơn nhiều so với các chủng tộc khác.
Đối với các học sinh, họ không thể nào thích ứng được với việc một thú nhân có thứ hạng cao hơn mình.
Các học sinh quý tộc trừng mắt nhìn Iona O'valley.
"Rốt cuộc cô ta đã làm gì để được thứ hạng cao như vậy?"
"Làm sao một thú nhân man rợ như vậy có thể ở vị trí thứ sáu? Cô ta chắc chắn đã g·ian l·ận."
"Nghĩ lại thì, ngay cả trong tiết học nguyên tố đợt trước, giáo sư Rudger đều nhận xét cho các học sinh khác nhưng giáo sư không nói nhiều về cô ta."
Đôi tai trên đầu Eona Ovalley giật giật khi nghe thấy tiếng thì thầm phía sau.
Iona O'valley im lặng nhìn một số học sinh đang bàn tán về mình với khuôn mặt vô cảm rồi rời đi. Thái độ của cô ấy như đổ thêm dầu vào lửa cho hành vi của những học sinh ghen tị.
"Cái gì? Cậu có thấy đôi mắt cô ta vừa rồi không?"
"Cô ta vừa lườm chúng ta đúng không?"
Họ nhìn chằm chằm vào lưng Iona khi họ bước đi, im lặng trao đổi ánh mắt.
Giống như đã đạt được một thoả thuận chung nào đấy, ánh mắt những kẻ này sáng lên, chúng yên lặng gật đầu với nhau.
* * *
'Ồ, ra đây là một [Cấu trúc]?'
Leo nhận được phần thưởng từ Rudger sau giờ học, hồi tưởng lại những gì đã xảy ra trong văn phòng giáo sư cách đây không lâu.
"Leo phải không? Trò là người đầu tiên đấy."
Rudger đưa cho cậu công thức.
'Dù chỉ là một phần tư, nhưng nó chắc chắn là một ma pháp tuyệt vời.'
[Cấu trúc] chỉ là một phần của [Mã nguồn] nhưng kết cấu của nó rất phức tạp và chi tiết dày đặc.
Đây thực sự là một thứ có thể kích hoạt một thần chú khác?
Ngay cả Leo luôn tự tin vào khả năng suy nghĩ của mình cũng phải bỏ cuộc sau khi cố gắng phân tích công thức trong tay.
'Một phần như vậy chắc chắn không đủ. Câu thần chú hoàn chỉnh chỉ hoàn thiện khi cả bốn phần được thu thập, phân tích bây giờ cũng chỉ vô dụng.'
Leo lúc này mới hiểu tại sao giáo sư Rudger lại hào phóng tặng những thứ này cho học sinh.
Giáo sư không sợ công thức ma pháp bị rò rỉ ra ngoài vì nó chỉ là một bản cấu trúc thành phần không đầy đủ.
Chỉ với một phần như vậy, không ai có thể phục chế lại hoàn chỉnh ma pháp [Mã nguồn].
'Cho dù như vậy đi chăng nữa, có thể sáng tạo ra một ma pháp tuyệt vời như vậy lại hào phóng tặng nó cho học sinh của mình. Giáo sư đang nghĩ gì vậy?'
Lúc đầu, Leo nghĩ giáo sư Rudger chỉ là một quý tộc sa sút bình thường.
Trong quá khứ, có rất nhiều người muốn khôi phục lại gia tộc đã sa sút của mình và lấy lại danh tiếng trước đây bằng cách trở thành giáo sư của Theon hoặc làm cho tên tuổi của họ được nhiều người biết đến.
Tuy nhiên, Rudger Chelici thì khác.
Những người khác nâng cao giá trị tên tuổi của mình bằng cái mác giáo sư tại Theon, nhưng giáo sư Rudger thì ngược lại. Giáo sư đã thể hiện tài năng phi thường của mình như thể việc thầy ấy có thể nhận chức tại Theon là điều đương nhiên.
Mọi người đều đồn đãi về thành tích xuất sắc của giáo sư trong quá khứ.
Trên thực tế, khi Leo trực tiếp chứng kiến khả năng của giáo sư, cậu có cảm giác rằng mọi lời đồn đãi đó có phần đánh giá thấp khả năng của thầy ấy.
Với trình độ kỹ năng đó, giáo sư Rudger có vẻ như không cần thiết phải vào Theon. Ngược lại, danh hiệu giáo sư dường như lại là một xiềng xích đối với thầy.
'Thật buồn cười khi một người như vậy lại là một quý tộc sa sút.'
Leo chắc chắn.
Giáo sư Rudger đang che giấu điều gì đó.
Giống như sự cố người sói, cũng như kỹ thuật chỉ định tọa độ giáo sư đã từng biểu diễn trong lớp học, không chỉ có một hoặc hai điểm đáng ngờ.
Cậu đã bí mật thăm dò và biết giáo sư Rudger cũng là người đã hạ con quái vật trong bữa tiệc chào mừng đầu năm của học viện.
'Dù sao đi nữa thì giáo sư Rudger là một nhân vật không đơn giản.'
Nghĩ như vậy, Leo đang định đi gặp Aidan, chợt nhận thấy có hỗn loạn ở phía xa.
'Gì vậy? Bọn họ đang làm gì ở đó?'
Leo dừng bước, nheo mắt lại.
Hai nam sinh và hai nữ sinh đang bao vây một nữ sinh.
Họ là những học sinh quý tộc mà Leo ghét nhất.
'Hình như là Iona O'valley?'
Cô gái thú nhân duy nhất trong lớp, Leo tương đối có ấn tượng với người này.
Leo ngay lập tức hiểu tại sao những quý tộc đó lại bao vây Iona như vậy.
'Gây rối với mục tiêu bởi vì không thể thừa nhận rằng bản thân kém cỏi hơn cô ấy? Đúng là một lối suy nghĩ tự mãn và ngu xuẩn.'
Hành vi như vậy của các quý tộc không phải chỉ xảy ra trong ngày một ngày hai.
Leo suy nghĩ một lúc.
Cậu không thể làm như không biết gì mà đi ngang qua sau khi thấy tình hình như vậy.
'Chậc. Chắc chắn mình đã l·ây n·hiễm tính cách của tên ngốc Aidan đó rồi?'
Một ý tưởng chợt loé lên trong đầu Leo, mặt cậu đanh lại, bước chân cậu nhanh dần.
* * *
"Chà. Chúng ta đều nhất trí rồi nhỉ?"
"Một thú nhân hôi hám như ngươi lại được phép học cùng lớp với chúng ta? Thật kinh tởm."
Iona O'valley nhìn những học sinh đang nói chuyện trước mặt mình, trên mặt vẫn còn vẻ khó hiểu.
Khi chứng kiến khuôn mặt của Iona vẫn không thay đổi sau khi nghe những lời như vậy, các học sinh quý tộc có chút xấu hổ và khó chịu.
Cảm giác như thể bọn họ đang bị phớt lờ.
"Biết gì không? Một kẻ man rợ như ngươi có thể nhờ cậy sự giúp đỡ của ai được chứ?"
Như thể chứng minh rằng đó không chỉ là một lời đe dọa suông, nam sinh đứng đầu đã hành động, hắn ta tăng sức mạnh ma thuật trên tay của mình.
Dòng điện chạy qua lòng bàn tay hắn và b·ốc c·háy.
Iona nhìn chằm chằm vào cảnh đó trong im lặng.
"Ngươi hiểu tình huống hiện tại này chứ?"
Iona im lặng nãy giờ lần đầu tiên mở miệng.
"Nếu tôi không hiểu thì sao?"
"Cái gì?"
"Các người sẽ làm gì?"
Iona vẫn vô cảm. Nam sinh trước mặt cảm thấy cực kỳ khó chịu.
"Đúng là đồ man rợ bẩn thỉu!"
"Này! Các người có thể dừng lại không?"
Đúng lúc đó, Leo xuất hiện.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Leo.
"Ngươi là ai?"
"Cứ tiếp tục nếu mấy người muốn bản thân xong đời."
"Cái gì?"
"Bốn người bắt nạt một người, thậm chí còn sử dụng ma pháp. Tôi đã nhìn thấy tất cả."
"Ngươi... ... ."
"Không phải gần đây các giáo sư đang chú ý đến hành vi của học sinh quý tộc sao? Mấy người còn nhớ Jevan Fellio chứ? Hắn ta đã bỏ học cách đây một thời gian. Mấy người có muốn bản thân bị như vậy không?"
Leo tiếp tục cắt lời.
"Chà, nếu mấy người vẫn cố tình làm như vậy. Mấy người nên chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Bởi vì tôi đang trên đường đến văn phòng giáo sư Rudger đấy."
"... ... !"
Các học sinh quý tộc giật mình khi nghe đến cái tên Rudger Chelici.
Cho dù họ có can đảm đến đâu, thì nỗi sợ hãi giáo sư Rudger đã ăn sâu vào tiềm thức của họ.
Ngay cả Flora Lumos cũng bị giáo sư Rudger giáo huấn nhiều lần, bọn họ nào dám so sánh với Flora Lumos, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Leo nhe răng cười.
"Sao nào? Sao không tiếp tục nữa? Sợ rồi sao?"
"Đừng có tự mãn vì điểm số lần này. Nó chỉ chứng tỏ ngươi là một con mọt sách thôi."
"Vậy sao?"
"Chúng ta không chấp nhặt với mấy kẻ như các ngươi! Đi thôi!"
Các học sinh quý tộc cau mày rời đi.
Leo nhìn bóng lưng bọn họ biến mất.
"... ... Tại sao cậu lại giúp tôi?"
Iona O'valley hỏi Leo.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được giúp đỡ bởi người bạn cùng lớp này.
Leo chép miệng như thể đó là một câu hỏi ngu ngốc.
"Giúp cậu? Đừng hiểu lầm. Tôi không giúp cậu mà là giúp bọn họ."
Leo khoanh tay nhìn Iona.
"Nếu tôi không can thiệp, cậu sẽ g·iết họ đúng không?"