Giáo Sư Gián Điệp

Chương 14: Mã nguồn (1)



Nghe Rudger nói ra cái tên [Mã nguồn] các học sinh nín thở nghe, bọn chúng chẳng biết khái niệm đó là gì.

'Từ góc nhìn của những đứa trẻ này, đây thực sự là một bất ngờ.'

Dù khoa học có tiên tiến đến đâu thì thế giới này cũng chỉ đâu đó khoảng thế kỷ XIX so với Trái Đất. Dù ở nơi này phép thuật là trụ cột mà không phải khoa học đã tạo ra một sự phát triển ấn tượng hơn nhiều so với suy nghĩ ban đầu của hắn. Tuy nhiên, sống ở thế kỷ XIX vẫn còn nhiều thiếu thốn. Đây là trường hợp điển hình khi không có máy tính.

[Mã nguồn] là một bản thiết kế có thể đưa ra kết quả ngay lập tức tương ứng với đầu vào thích hợp. Rudegr đã kết hợp thứ này với ma thuật. Tất nhiên, hắn đã không làm điều này một mình. Nói một cách chính xác, ta đã nảy ra ý tưởng, nhưng việc hoàn thành thực tế chỉ có thể thực hiện được với sự giúp đỡ của người đã dạy hắn phép thuật.

Dựa theo tính tình của Sư phụ, chắc hẳn Người sẽ thấy việc dạy mấy đứa nhỏ kỹ thuật này không phải vấn đề gì to tát.

[Mã Nguồn] là một phương pháp gần giống với thủ thuật, được tạo ra dựa trên ký ức của Rudger khi sống trên Trái Đất. Hẳn là những học sinh biết thuật toán nhưng lại không biết gì về phần cứng, phần mềm, chương trình, đầu vào, đầu ra và mã máy tính.

Trên hết, trình độ của các pháp sư đã bị trì trệ do quá tự phụ và bị ảnh hưởng bởi xu hướng coi thường khoa học đang thịnh hành. Họ sẽ không bao giờ chấp nhận những đóng góp mà khoa học có thể mang lại cho ma thuật. Rudger có thể đoán ra họ sẽ tức sùi bọt mép và nói 'Thứ này không phải ma pháp!'

So với những người đó, hắn có lối suy nghĩ tự do hơn. Để phần mềm được gọi là [Mã nguồn] hoạt động, cần có một phần gọi là phần cứng, chương trình và dữ liệu.

Ở đây, phần cứng có nghĩa là một cây đũa phép có thể áp dụng phép thuật hoặc chính bản thân pháp sư. Một chương trình là một câu thần chú được tạo ra và dữ liệu là phép thuật để biến nó thành thần chú thật sự. Cuối cùng, [Mã nguồn] hắn sử dụng là thông qua phần cứng sinh học của con người. Nó tiêu thụ dữ liệu được gọi là ma thuật.

Với [Mã nguồn] ngay cả những câu thần chú phức tạp cũng có thể dễ dàng được sử dụng bằng cách đưa vào một ít sức mạnh ma thuật. Nói một cách đơn giản, trong khi những người khác cẩn thận vẽ từng nét để thực hiện phép thuật, thì Rudger chỉ đóng dấu là xong.

Thật dễ dàng khi so sánh sự khác biệt về tốc độ giữa chữ viết tay và chữ in. Cho dù con người có thể sao chép nhanh đến đâu thì cũng không thể theo kịp tốc độ của một người sử dụng máy in. Con người thậm chí có thể mắc sai lầm nếu thiếu kiên nhẫn. Nếu không đúng quy trình thì kết quả sẽ sai. Đương nhiên, câu thần chú lúc đó sẽ mất đi sức mạnh và không thể sử dụng được hoặc tệ hơn, dòng chảy ngược của ma thuật có thể khiến tính mạng của người thi chú gặp nguy hiểm.

Với [Mã nguồn] những vấn đề này không tồn tại. Trong mọi tình huống, pháp sư chỉ cần cung cấp một lượng ma thuật nhất định. Tốc độ của nó là thứ mà các pháp sư khác không thể theo kịp.

Tất nhiên, hắn đang không tính đến trình độ của những pháp sư cấp sáu trở lên. Những người như vậy là những đối tượng đặc thù, không cần xem xét đến họ.

Đối với những học sinh chưa hoàn toàn trưởng thành của học viện Theon, [Mã nguồn] hẳn là một cuộc cách mạng thực sự vĩ đại.

Nhưng thứ này cũng không phải là không có khuyết điểm. Chỉ có thể sử dụng [Mã nguồn] đối với những ma pháp cấp ba trở xuống. Ngoài ra, [Mã nguồn] cũng sẽ gây ra tình trạng quá tải ma thuật. Hơn hết, việc tạo ra [Mã nguồn] quá phức tạp và khó khăn.

Không có gì ngạc nhiên khi các lập trình viên trải qua các bài kiểm tra trong khi các loại lỗi quá đa dạng và phức tạp. Bản thân Rudger cũng tốn rất nhiều tinh lực cho thứ [Mã nguồn] này. Tuy nhiên, thứ này sau khi hoàn thiện có thể dùng đi dùng lại nhiều lần rất tiện lợi. Đặc biệt, nếu dùng [Mã nguồn] hắn không cần thiết phải niệm chú khi sử dụng phép thuật từ cấp ba trở xuống.

Xét cho cùng, sự kỳ diệu của [Mã nguồn] là sản phẩm của một phát minh được tạo ra để rút ngắn sự chênh lệch với những thiên tài thực sự. Trong học viện này, nơi chỉ tập trung những thiên tài, nếu Rudger muốn làm tốt vai trò giáo sư trong hai năm, hắn phải tiếp tục dạy những lớp có cả những kiến ​​thức cơ bản này.

* * *

Tất cả các học sinh đều im lặng trước sự xuất hiện của một phép thuật mang tính đột phá được gọi là [Mã nguồn]. Đặc biệt, học sinh năm nhất rất hào hứng.

'Mình đã từng cảm thấy bị lừa khi đăng ký lớp của giáo sư Rudger, nhưng sau khi chứng kiến ​​điều này, mình cảm thấy thật may mắn vì mình đã lựa chọn đúng.'

Một số học sinh cảm thấy sống lưng lạnh toát.

'Nếu như ngày hôm nay mình không tham gia lớp học này thì.....'



Một kiểu thi triển ma thuật tân tiến vượt qua lẽ thường. Chúng sẽ không thể tận mắt chứng kiến sự xuất hiện thần kỳ của nó, thay vào đó, chúng sẽ bị tước đi cơ hội học hỏi. Đó quả là một cơn ác mộng khủng kh·iếp đối với những học sinh sắp bước vào con đường pháp sư, chỉ tưởng tượng thôi cũng khiến các học sinh lạnh sống lưng.

'......May quá đi.'

Tất cả các học sinh tập trung ở đây đều có chung suy nghĩ như vậy.

Họ lại nhìn Rudger. Rõ ràng, ấn tượng đầu tiên về giáo sư là rất nghiêm túc, thâm trầm và mãnh liệt, trái ngược với những gì họ mong đợi. Mặc dù vậy, điều quan trọng nhất đối với một giáo sư học viện phép thuật là kỹ năng phép thuật.

Chỉ lặp lại những gì người khác đã nói là không đủ để chiếm được sự tôn trọng của học sinh. Nhưng bây giờ tất cả học sinh nhìn thấy phép thuật mới đều có cảm giác tôn kính hơn cả sự tôn trọng dành cho Rudger.

Trên tất cả, biểu hiện của giáo sư thật đáng ngạc nhiên. Mặc dù trình diễn trước mặt mọi người một phương pháp mới có thể gọi là khám phá của thế kỷ, nhưng nét mặt của giáo sư lại không hề tỏ ra hào hứng.

Đối với người đàn ông này, ngay cả phép thuật mang tính đột phá được gọi là [Mã nguồn] cũng chỉ đơn giản là thứ có thể được biểu diễn trước mặt người khác.

'Có lẽ ngoài [Mã nguồn] giáo sư còn có những thứ khác.'

Nếu một người phát minh ra thứ gì đó như thế này mà không tỏ ra hào hứng, chắc chắn người đó còn những thứ khác vĩ đại hơn.

Vào lúc đó, một ngọn lửa bùng cháy trong tâm trí của tất cả học sinh có mặt trong lớp học.

'Nếu mình có thể học được thứ ma pháp đó, mình chắc chắn sẽ mạnh lên rất nhiều.'

Ý chí mạnh mẽ đó được bộc lộ trong mắt các học sinh, bắn về phía Rudger. Đôi mắt hé mở của Rudger chứng minh hắn ổn, nhưng lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi từ bao giờ.

'Nhìn ta như vậy làm gì?'

Đối với Rudger, người chỉ mong đợi những ý kiến ​​​​cho rằng hắn giỏi vừa phải và hắn có vẻ là một giáo sư giỏi, phản ứng của học sinh thật đáng ngạc nhiên. Ánh mắt của chúng còn nóng hơn cả dung nham vừa phá địa tầng.

Cảm giác như bản thân sắp bị b·ốc c·háy, Rudger tập trung và giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng của mình. Nhưng hắn biết rằng mình không thể chỉ phụ thuộc vào [Mã nguồn] trong hai năm ở đây. Hắn không muốn người khác phát hiện ra rằng hắn là một kẻ mạo danh. Hắn phải chuẩn bị nhiều hơn trong tương lai.

Vấn đề hiện tại là hắn nên làm gì với con gái của công tước bây giờ?

"Flora Lumos."

Flora đang chìm đắm ma thuật [Mã nguồn] cuối cùng cũng hoàn hồn.

Đôi mắt sắc lạnh của Rudger nhìn khiến cô bé có cảm giác như một lưỡi dao lạnh đang cắt xuyên qua tim mình.

'Người này là ai......'



Cô ấy nghĩ mình là một thiên tài và cô ấy có tài năng phù hợp với danh hiệu đó. Không ai nghi ngờ điều này vì cô đã chứng minh cho họ thấy.

Nhưng Rudger thì khác. Giáo sư không tiết lộ cũng không khoe khoang về bản thân. Nhìn giáo sư, Flora Lumos cảm giác như đang nhìn vào một cột thép đứng sừng sững cắm sâu vào lòng đất. Nó không bị rỉ sét và không bị xói mòn ngay cả trong mưa bom bão tuyết.

Một người như vậy sao có thể là giáo sư mới cơ chứ? [Mã nguồn]? Cô ấy chưa bao giờ nghe nói về thứ phép thuật như vậy.

"Một phương pháp đột phá để rút ngắn thời gian thi triển thần chú. Nghi vấn của trò đã được trả lời chưa?"

"......Dạ rồi, thưa giáo sư."

Flora cố giả vờ bình tĩnh và trả lời. Cô vẫn giữ tư thế ngay ngắn, ngả người về phía sau để không tỏ ra quá mức yếu kém.

Một nụ cười nhẹ nở trên khóe môi của Rudger. Như thể hắn đã nhìn thấu kẻ đang giả vờ mạnh mẽ này.

"Flora Lumos."

"......Vâng, thưa giáo sư."

"Trò không thể vượt qua định kiến của chính mình và đã đặt câu hỏi khi chưa có sự cho phép của ta. Trò có thừa nhận không?"

Flora cắn môi. Cô không thể biện minh gì cả.

"Vâng...em thừa nhận."

Một cảm giác thất bại mà Flora Lumos chưa bao giờ cảm thấy trước đây. Sự chú ý của học sinh, điều mà cô thường cảm thấy, chưa bao giờ khiến cô đau đớn như lúc này. Đột nhiên, một ký ức thời thơ ấu mà cô muốn quên đi hiện ra trong tâm trí.

Hình ảnh cha đang nhìn xuống với ánh mắt lạnh lùng. Flora Lumos muốn tài năng của mình được công nhận. Cô cố kìm nước mắt vì sắp khóc nhưng vẫn gắng gượng không gục ngã ở đây.

"Ta sẽ không nói nhiều hơn về vấn đề này. Tuy nhiên, hành động của trò rõ ràng đã thách thức uy quyền của ta. Như ta đã cảnh báo ngay từ đầu, ta sẽ không bỏ qua chuyện này."

"......Vâng."

"Flora Lumos, trò bị trừ mười điểm."

Không có gì ngạc nhiên, nhưng nếu đối tượng là Flora thì câu chuyện đã khác. Thiên tài của Theon từ trước đến nay chưa từng có bất kỳ khuyết điểm nào, giờ đây bị trừ điểm bởi giáo sư mới.

"Trò có ý kiến gì không?"

"......Dạ không, thưa giáo sư."

Flora cắn môi.

"Ôi trời ơi."



"Là Flora đó......"

Ngay cả những học sinh khác cũng ngạc nhiên khi Flora bị phạt. Hơn nữa, đây không phải là một lời buộc tội ép buộc, mà là một h·ình p·hạt hợp lý mà ngay cả bản thân người bị phạt cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thừa nhận. Flora bước xuống bục giảng với những bước chân yếu ớt và trở về chỗ ngồi của mình.

"Thần chú [Chớp Hoả] mà trò cho ta thấy rất hoàn hảo."

Flora Lumos quay lại và nhìn vào bục giảng. Giáo sư Rudger đang nhìn cô.

"Ta không ghét những học sinh có kỹ năng. Vì vậy, Flora Lumos, trò nhận được mười điểm thưởng."

Kết quả là mười điểm phạt hầu như không còn.

Một số học sinh cảm thấy nhẹ nhõm và một số ghen tị nhưng Flora cảm thấy xấu hổ chưa từng thấy. Ngay cả khi những điểm phạt đã biến mất thì ký ức của cô ấy về việc nhận chúng vẫn còn đó. Mười năm nữa, thậm chí có thể là cả đời, đó là điều cô sẽ không bao giờ quên.

Flora Lumos giải thích điểm thưởng của giáo sư Rudger là sự thương xót của kẻ chiến thắng đối với học sinh ngu ngốc dám thách thức giáo sư. Nó để lại vết sẹo sâu trong lòng tự trọng của Flora Lumos.

"Cảm ơn giáo sư."

Tất cả những gì cô có thể nói là vậy.

Khi cô quay trở lại chỗ của mình, Cheryl hỏi với giọng lo lắng.

"Flora, cậu không sao chứ?"

Cheryl biết lòng tự trọng của Flora mạnh mẽ như thế nào. Cô bé khó có thể hình dung Flora đang cảm thấy như thế nào khi bị giáo sư mới khiển trách trước mặt mọi người.

"Mình ổn."

Flora đáp lại với một nụ cười. Vẻ ngoài thoải mái của cô không khác gì thường ngày và cô trông không giống người b·ị t·hương của mình chút nào.

Cheryl thở phào nhẹ nhõm. Flora nhìn lên bục giảng với khuôn mặt như thường lệ, không để ý đến Cheryl hay bất kỳ học sinh nào trong lớp. Một ngọn lửa thiêu đốt bùng cháy trong mắt Flora.

* * *

Rudger trở lại chỗ ngồi của mình và xem xét tình trạng của Flora Lumos. Mãi một lúc sau hắn mới nhớ ra rằng Lumos là một gia tộc công tước nổi tiếng trong Đế quốc.

Cô bé sẽ không sử dụng quyền lực của gia đình để gây áp lực với hắn vì những gì vừa xảy ra đấy chứ? Trò ấy có về nhà và nói với cha của mình những gì đã xảy ra ở lớp học không nhỉ?

Tuy nhiên, biểu hiện của Flora khi ngồi xuống rất bình tĩnh. Không có gì lạ về cách cô bé giao tiếp tự nhiên với người bạn ngồi bên cạnh.

Rudger thấy cô bé là một đứa trẻ thông minh, nên hắn sẽ không giữ chuyện này trong lòng. Ngay từ đầu, việc cho cô bé điểm thưởng đó là một nỗ lực hòa giải để tránh đánh nhau và khuyến khích trò ấy làm tốt hơn trong tương lai.

"Vậy thì chúng ta sẽ bắt đầu tiết học đầu tiên."