Giáo Sư Gián Điệp

Chương 161: Gia tộc Lumos (1)



Sảnh tiệc ngoài trời.

Không có gì kỳ lạ khi tại Theon có một nơi riêng dành cho quý tộc.

Lễ hội Phép thuật là một trong những lễ hội lớn nhất của Đế quốc nên có rất nhiều người đến xem.

Đương nhiên, thường dân và quý tộc không thể lúc nào cũng có thể ở chung một nơi mãi.

Các lều trại, gian hàng trình diễn trên đường phố lễ hội chủ yếu dành cho người dân bình thường và giới thương nhân thưởng thức.

Còn các thành viên Hội đồng thành phố hay các quý tộc sẽ tập trung tại sảnh tiệc ngoài trời và trò chuyện với nhau.

Nghe có vẻ bất công nhưng không có cách nào tốt hơn việc ngăn cách những giai tầng khác nhau ra để tránh xung đột không cần thiết.

Rudger vốn nghĩ những thứ trước mắt này không liên quan gì đến mình.

Nhưng bằng cách nào đó, hắn lại bị kéo đến đây.

Rudger gật đầu đáp lại người đang nói chuyện bên cạnh. Hắn không muốn thu hút quá nhiều sự chú ý.

Về một mặt nào đó, hắn khá cảm kích người đàn ông bên cạnh.

Công tước Kadushan.

Khi ông ấy đứng bên cạnh Rudger, những người khác đều không dám tiếp cận hắn.

Hayback là một nhà quý tộc vĩ đại đã tham dự chính trị của Đế quốc Exilion trong nhiều thập kỷ.

Cho dù Rudger có cố gắng phân tích thì cũng rất khó có thể biết được suy nghĩ của người này.

Công tước Hayback mỉm cười.

"Quý tộc là vậy đó. Họ bận rộn tâng bốc lẫn nhau và tỏ ra kiêu căng để phù hợp với vị trí của mình."

"Tôi có thể thấy được."

Rudger rất đồng cảm với câu nói này.

Vì đó là những gì đang diễn ra trước mắt hắn.

Ví dụ như hai người đàn ông đang cầm ly sâm panh ở đằng kia.

Một bên là một quý tộc vừa và nhỏ, một bên là thành viên Hạ viện của thành phố Leathervelk.

Nghị sĩ đang cố gắng hết sức để kêu gọi điều gì đó với nhà quý tộc, còn nhà quý tộc thì gật đầu và lắng nghe như thể ông ta rất quan tâm.

Thoạt nhìn, có vẻ như cuộc trò chuyện đang diễn ra tốt đẹp nhưng thực tế không phải vậy.

Sự thật đằng sau nó không đơn giản như thế.

"Anh chàng đó hình như là Nghị sĩ Pretzel?"

"Ngài biết người đó sao?"

"Ta có nghe qua tên của anh chàng đó tại một bữa tiệc. Đấy không phải là một người thú vị cho lắm."

Mặc dù nói như vậy nhưng Công tước Hayback vẫn ghi nhớ người này khá chi tiết.

Một người tầm cỡ như Công tước Hayback chắc hẳn đã tham dự những bữa tiệc như thế này rất nhiều.

Ngay cả khi ông ấy không quan tâm thì trí nhớ của ông ấy vẫn tự động ghi nhớ lại những gương mặt trong vòng tròn quyền lực dù to hay nhỏ.

"Quý tộc bên cạnh là Bá tước Rollaine, quản lý tài chính của ngân hàng. Cậu có tò mò hai người đó đang nói về chuyện gì không?"

Rudger lắc đầu.

"Tôi không tò mò lắm. Có thể anh ta đang cố gắng thuyết phục Bá tước Rollaine tăng ngân sách để thông qua dự luật của mình."

Rõ ràng là thành viên Hạ viện muốn gì đó ở người đàn ông quý tộc.

"Hửm?"

"Có lẽ anh ta đang cố gắng nâng cao phúc lợi của khu dân cư Centerford. Có rất nhiều quý tộc ở Đế quốc Exilion có biệt thự riêng ở đó."

Ý tưởng có lẽ là để chiếm được cảm tình của những người giàu có và giành được phiếu bầu của họ tại Centerford.

Các nhà lập pháp, cả trong quá khứ lẫn hiện tại, đều dành cả cuộc đời chỉ để nhìn vào những lá phiếu.

"Ồ ồ. Khá đấy, giáo sư Rudger. Anh nói đúng. Anh chàng đó thực sự đang cố gắng tranh thủ ngân sách cho mục đích đó."

"Nghị sĩ Pretzel vốn là một thường dân, lý do anh ta có thể đạt được vị trí này là do công chúng bầu chọn. Tuy nhiên, sau khi trở thành đại biểu Quốc hội, có vẻ như anh ta đã thay đổi quan điểm và theo đuổi những chính sách có lợi cho người giàu."

"Giáo sư Rudger có vẻ cũng khá am hiểu tin tức đấy chứ?"

"Nếu chịu khó đọc báo thì không khó để biết những tin tức này. Tuy nhiên, Bá tước Rollaine có vẻ không mấy hứng thú."

Bá tước Rollaine đang mỉm cười nghe câu chuyện của Pretzel, nhưng cảm xúc duy nhất trong mắt ông ta là sự chán nản.

Ông ta nhìn thấu ý định của Hạ nghị sĩ Pretzel.

"Đối phương là một thành viên Hạ viện có xuất thân bình dân. Nếu Bá tước Rollaine có thể phụ trách công việc ngân sách của ngân hàng thì có lẽ ông ta phải xuất thân từ một gia tộc có lịch sử lâu đời và có thể không thân thiện lắm với thường dân. Biểu cảm trên mặt ông ta lúc này rõ ràng là coi thường. Ông ta chỉ giả vờ lắng nghe vì thân phận của đối phương mà thôi."

"Nghị sĩ Pretzel cũng không phải là kẻ ngốc. Anh ta biết rằng lời nói của mình sẽ không có tác dụng với Bá tước Rollaine. Dù biết như vậy nhưng anh chàng đó có vẻ như vẫn đang tự lừa dối bản thân."

Chỉ cần nhìn hai người đó, Rudger có thể nhận ra ngay phòng tiệc ngoài trời này là nơi như thế nào, một chiến trường kỳ dị của những thanh kiếm vô hình.

"Tất cả chỉ là một vở kịch rẻ tiền."

"Đúng vậy."



Công tước Hayback mỉm cười gật đầu.

"Cậu có thể nhận ra những chuyện như vậy ngay lập tức chỉ bằng cách quan sát. Không tệ."

"Cũng không quá khó suy diễn."

Lý luận và phân tích là những kỹ năng mà Rudger đã học và thành thạo khi làm thám tử tư, một trong những danh tính mới của hắn sau khi từ bỏ thân phận James Moriarty.

Thám tử tư Eugène-François Vidocq.

Tên một thám tử tư đầu tiên trong lịch sử Trái Đất từng là t·ội p·hạm nhưng sau đó đã trở thành thám tử.

Rudger lấy cái tên đó vì nó giống với hoàn cảnh lúc đó của hắn.

"Đừng khắt khe thế. Những vở kịch rẻ tiền cũng thú vị theo cách riêng của chúng."

"Tôi biết. Chỉ là nó không hợp khẩu vị của tôi thôi."

"Đôi khi chúng ta vẫn phải xem những tác phẩm không phù hợp với sở thích của mình. Đặc biệt nếu bản thân là một người tài năng như cậu, mọi người xung quanh sẽ liên tục làm phiền cậu."

"Ý ngài là như bây giờ?"

Công tước Hayback lại cười.

"Không. Đúng hơn là ta đang bảo vệ cậu khỏi những con mèo hoang phiền phức."

"Một con sư tử còn đáng sợ hơn nhiều so với vài con linh cẩu."

"Ha ha ha. Hoá ra cậu hình dung ta như vậy à? Giờ thì ta đã hiểu. Tuy nhiên, thành thật nói với cậu, ta không muốn bất cứ thứ gì từ cậu cả."

Mặc dù câu nói đó phát ra từ miệng Công tước Hayback nhưng Rudger không tin.

"Có vẻ như cậu không tin điều đó. Nhưng thực sự khi đã đến cái độ tuổi này, ta từ lâu đã không còn sống vì lòng tham và mục đích cá nhân nữa rồi."

"Vậy thì ngài sống vì cái gì?"

"Những điều thú vị."

Công tước Hayback mỉm cười ranh mãnh.

Mặc dù nụ cười nở trên khuôn mặt đã đầy nếp nhăn nhưng nghịch lý thay, nụ cười đó lại giống trẻ con và thuần khiết hơn bất kỳ ai khác trong sảnh tiệc.

"Khi còn trẻ, ta đốt cháy bản thân mình vì đủ thứ đam mê. Nhưng khi trưởng thành, ta đã không còn sức lực để làm điều đó. Ta không dễ nổi nóng như trước nữa. Đó chính là ý nghĩa của việc già đi."

"Trông không giống lắm."

"Ngày xưa còn tệ hơn bây giờ."

"Tôi hơi tò mò về 'hồi đó' trong miệng của ngài."

"Càng lớn, con người sẽ càng trở nên thờ ơ với mọi thứ. Ta đã trải qua nhiều điều đáng ngạc nhiên rồi. Hiện tại ta chỉ đi tìm những thứ ta cho là thú vị thôi. Hoặc một cái gì đó vui vẻ. Nó bây giờ đã trở thành niềm vui trong cuộc sống của ta."

Thật khó để coi đó là lời vô nghĩa của một ông già, vì Rudger đã từng nghe những lời tương tự trước đây.

Thầy của hắn cũng thường nói những điều như vậy.

Thầy hắn đã từng nói rằng lý do ông ấy nhận nuôi dưỡng và dạy hắn phép thuật chỉ vì cảm thấy hứng thú.

"Ngài Công tước chắc hẳn đang thấy rất vui."

"Cứ gọi ta là Hayback. Cậu là một người rất thú vị. Không chỉ với ta mà còn với rất nhiều quý tộc khác, cậu biết điều đó chứ?"

"Tôi hoàn toàn nhận thức được điều đó."

"Hahaha. Cậu không phải là một người lương thiện. Ta có thể cảm nhận được điều đó ngay từ cái nhìn đầu tiên. Đó cũng là một phần lý do ta đứng cạnh canh chừng cho cậu. Ta cũng không muốn có t·ranh c·hấp nảy sinh do một số xung đột vô nghĩa nào đó."

Đó là một giao dịch diễn ra một cách tự nhiên mặc dù không có cuộc trò chuyện nào giữa họ.

"Tôi cũng đồng ý với mong muốn của Công tước Hayback nên tạm thời tôi sẽ giữ im lặng."

"Được rồi được rồi. Cậu biết là tốt rồi."

"Nhưng....."

"... ... ?"

"Nếu Ngài Công tước đi quá giới hạn....."

Rudger nói, nhìn chằm chằm vào Công tước Hayback.

"Tôi sẽ không đảm bảo ngài còn thấy mọi chuyện thú vị nữa đâu."

Khuôn mặt của Công tước Hayback ngơ ngác trong giây lát trước lời nói của Rudger, nhưng sau đó trở lại bình thường.

"Chậc chậc. Đúng là người trẻ tuổi."

"Tôi vui vì ngài hiểu."

Một nụ cười thoáng qua xuất hiện trên khuôn mặt Công tước Hayback. Nhưng cuối cùng ông ấy cũng không nói gì thêm.

Thoạt nhìn, Rudger có vẻ thiếu tôn trọng khi nói chuyện với một vị Công tước theo cách này, nhưng xét đến tính cách của Công tước Hayback, ông ta không phải là loại người hay để tâm đến những chuyện như vậy.

Ít nhất thì ông ta sẽ không tức giận vì lòng kiêu hãnh bị tổn thương như người khác.

Đó là phẩm giá của một nhà quý tộc vĩ đại.

'Mình đoán mình nên uống vài ly nước và đi thôi.'

Với ý nghĩ đó, Rudger đang định lấy ly nước bên cạnh.



Bỗng, hắn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.

Flora Lumos.

Thay vì mặc đồng phục học sinh, cô đang mặc một chiếc váy màu xanh lam phù hợp với sự trang trọng trong phòng tiệc.

Flora Lumos đang do dự điều gì đó.

'Con bé làm gì ở đây?'

Rudger lặng lẽ quan sát.

Ánh mắt của Flora tập trung vào những người ngồi ở một bên phòng tiệc.

'Đó là những người trong gia tộc Lumos sao?'

Trong số những người tụ tập lại, nổi bật nhất chính là những người đứng ở trung tâm.

Người đứng đầu gia tộc Lumos, Kayden Lumos.

Hai bên ông ta là những người khác đều mang gia huy tượng trưng của nhà Lumos.

'Con bé đến đây để gặp người nhà?'

Công tước Hayback chắc hẳn đã nhận thấy ánh mắt của Rudger, ông ấy mở miệng.

"Cậu quan tâm đến nhà Lumos sao? À, đúng rồi. Hình như cậu cũng đang dạy một đứa trẻ nhà Lumos nhỉ?"

"Đúng vậy."

Rudger gật đầu.

Flora lúc này đang theo dõi cha mình từ xa, cô không dám lại gần.

Nhìn bộ dáng đó, trực giác của Rudger biết con bé có địa vị gì trong nhà.

Công tước Hayback nói.

"Con bé tên là Flora thì phải. Thật đáng tiếc."

"Sao ngài lại nói vậy?"

"Một đứa trẻ sinh ra với tài năng phép thuật vĩ đại nhất gia tộc lại bị coi thường chỉ vì nó là con của một người vợ lẽ. Còn gì đáng tiếc hơn thế không?"

"... ... ."

Nghe những lời đó, Rudger cảm thấy tim mình nhói lên.

Một v·ết t·hương cũ mà hắn tưởng mình đã quên từ rất lâu rồi.

* * *

Flora Lumos lo lắng.

Cô tự hỏi bản thân có nên rời khỏi phòng tiệc không hay cô nên tiến đến chào hỏi mọi người trong nhà?

'Được rồi. Chỉ lần này thôi.'

Sẽ là nói dối nếu nói Flora không có kỳ vọng gì.

Không phải cô đã cố ý thay quần áo để đến đây sao?

Cô đã đạt được rất nhiều thành tựu kể từ khi đến Theon.

Một thiên tài luôn đứng đầu niên khoá với tài năng phép thuật xuất chúng, đó chính là Flora Lumos.

'Mình đã không còn giống như khi còn ở nhà, mình hiện tại đã khác rồi.'

Hãy nói với họ và cho họ thấy. Con gái của người, một đứa trẻ mà người không hề để ý đến, lại lớn lên xuất chúng như thế nào.

Flora tin rằng cha sẽ nhìn cô với ánh mắt khác nếu cô làm như vậy. Flora bước đi chậm rãi với quyết tâm đó nhưng chân cô lại run lên một cách kỳ lạ. Trái tim cô đập rộn ràng và đau đớn.

'Bình tĩnh.'

Flora hít một hơi thật sâu.

Không hề mất đi biểu cảm, cô nhìn thẳng về phía trước và tiếp tục bước đi.

'Đừng sợ.'

Cô đã không còn là đứa trẻ yếu đuối ngày xưa nữa.

'Đừng sợ hãi.'

Chứng minh cho họ thấy cô hiện tại có đủ tư cách để trở thành một thành viên của gia tộc.

'Mình không thể sợ hãi.'

Nhưng tại sao?

Tại sao?

Tại sao bầu không khí lại ngột ngạt và đau đớn đến vậy?

Băng qua không gian nơi những cảm xúc xáo trộn đang khuấy động, Flora đã đến được khoảng cách có thể nghe thấy giọng nói của cha cô.



Những người xung quanh nhận ra Flora. Nhưng họ thậm chí còn không thèm liếc nhìn cô một cái.

'Họ vẫn chưa nhìn thấy mình sao? Hay họ cố tình phớt lờ mình?'

"....C...C-Cha"

Flora hít một hơi thật sâu và cố gắng lên tiếng.

Nhưng đúng lúc đó, có ai đó đã lại gần và chặn lời cô ấy.

"Ồ? Là ai đây? Đây không phải là Flora sao?"

Người lên tiếng là một cô gái có mái tóc xanh đậm giống Flora.

Cô ta mỉm cười chế giễu Flora.

"Ồ đúng rồi. Chị đã vào Theon rồi mà. Chẳng trách gần đây tôi không thấy mặt chị trong nhà."

"... ... Katrina."

Katrina Lumos.

Em gái cùng cha khác mẹ của Flora Lumos và là người hợp pháp được gia tộc công nhận.

Katrina cau mày khi Flora gọi tên mình.

"Vui lòng không gọi thẳng tên tôi như vậy. Thật kinh tởm khi nghe tên mình phát ra từ một đứa con lai bẩn thỉu."

"Có chuyện gì vậy? Là Flora à?"

Một người đến bên cạnh Katrina.

Đó là một anh chàng có vẻ ngoài gắt gỏng ở độ tuổi ngoài hai mươi với mái tóc xoăn màu xanh đậm.

Flora cúi chào lịch sự.

"Lâu rồi không gặp, anh Kamal."

Kamal Lumos.

Con trai hợp pháp của gia tộc và là người sẽ trở thành gia chủ tiếp theo của nhà Lumos.

Anh ta cười khúc khích khi thấy Flora chào mình.

"Trông em có vẻ ổn đấy. Trước đây, em còn không thể nói chuyện đàng hoàng được. Cuộc sống ở học viện có vui lắm không?"

"... ... ."

"Đừng lại bắt đầu im lặng như vậy chứ?"

Flora không trả lời.

Nếu cô bác bỏ lời nói của Kamal ở đây, anh ta sẽ nhân cơ hội dồn ép.

Từ kinh nghiệm cũ, Flora biết rằng mình phải nhượng bộ.

Kamal tặc lưỡi trước phản ứng bình tĩnh của Flora và nói với cha mình đang ở bên cạnh.

"Cha! Nhìn xem ai đang ở đây này?"

Chỉ khi đó Công tước Kayden Lumos mới có phản ứng.

Đôi mắt vô cảm và sắc bén của ông ta hướng về phía Flora.

"... ... ."

Đôi vai của Flora run lên trước ánh mắt lạnh lẽo, không hề có một chút cảm xúc nào của đối phương.

"Cái gì?"

Giọng nói phát ra từ miệng Kayden lạnh lùng đến khó tin

Cái lạnh đó dường như xuyên qua tim Flora như một mũi kim.

Flora mấp máy miệng nhưng không thốt ra được lời nào.

Bàn tay đang nắm chặt vạt váy của cô run rẩy. Mặt cô tái nhợt như một xác c·hết.

Flora không dám nhìn thẳng vào mắt cha mình.

Cô không đủ can đảm để đối mặt với ánh mắt dường như coi mình như một người lạ.

'... ... .'

Rốt cuộc cô tới đây để làm cái quái gì thế?

Flora Lumos có cảm giác muốn khóc. Cô cố kìm nén cho những giọt lệ không trào ra nơi khoé mắt.

Chính lúc đó.

Một người đã đứng chắn giữa Flora và Công tước Kayden.

Kamal cau mày trước sự xuất hiện đột ngột của vị khách không mời, còn Công tước Kayden thì im lặng nhìn chằm chằm người này.

'!!!'

Flora bất giác nhìn vào tấm lưng rộng lớn phía trước.

Tất cả những gì Flora có thể nhìn thấy lúc này là bờ vai rộng, chiếc áo khoác đen và mái tóc bồng bềnh. Giáo sư đứng đó, trông giống như một rào chắn vững chắc giúp cô cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết.

Rudger bình tĩnh mở miệng.

"Có chuyện gì xảy ra với trò sao, trò Lumos?"

/* Eugène-François Vidocq (24/07/1775 - 11/05/1857) là một tên t·ội p·hạm người Pháp sau đó đã trở thành nhà t·ội p·hạm học, người có câu chuyện cuộc đời đã truyền cảm hứng cho một số nhà văn, bao gồm Victor Hugo, Edgar Allan Poe và Honoré de Balzac. Cựu t·ội p·hạm người Pháp này về sau đã trở thành người sáng lập và là giám đốc đầu tiên của cơ quan điều tra t·ội p·hạm của Pháp, Sûreté nationale, đồng thời cũng là người đứng đầu cơ quan thám tử nước này. Vidocq được coi là cha đẻ của t·ội p·hạm học hiện đại và lực lượng cảnh sát quốc gia Pháp. Ông cũng được coi là vị thám tử tư đầu tiên trên thế giới. */