Giáo Sư Gián Điệp

Chương 168: Lễ hội khó quên (1)



"Tôi tình cờ nghe được bọn họ nói chuyện."

Rudger giải thích tình hình và hỏi một cách tự nhiên.

"Cô có biết những người này không?"

"... ... Ở một mức độ nào đó."

"Vậy thì cuộc trò chuyện sẽ dễ dàng hơn. Còn lại nhờ cô nhé."

Nghe những lời đó, Casey lúc này mới nhận ra Rudger gọi mình để làm gì.

"Đợi chút! Anh gọi tôi đến chỉ để giúp anh dọn dẹp đống lộn xộn này thôi hả?"

"Không phải ngay từ đầu cô đã bảo tôi hãy liên hệ nếu cần giúp đỡ sao?"

"Nhưng...... ."

Casey Selmore cứng họng.

Đúng là cô đã nói như vậy khi đưa danh th·iếp của mình cho Rudger Chelici.

Nhưng cô chưa bao giờ tưởng tượng rằng người này lại gọi mình vì một việc tầm thường như vậy.

Casey mím môi vài lần, nói như thể đang phản đối.

"Anh có thể dùng nó vào việc gì đó quan trọng hơn."

Nếu người khác nhận được tấm danh th·iếp tương tự, họ sẽ rất phân vân về việc nên sử dụng nó như thế nào.

Nhưng người tên Rudger này lại không giống vậy.

Chỉ vì anh ta bắt được một nhóm người khả nghi liền gọi cô đến lo việc dọn dẹp.

Vì đã hứa giúp đỡ nên Casey Selmore không nghĩ ra được lý do gì từ chối.

"Được rồi. Nhưng anh có cần thiết phải gọi tôi đến không? Nếu gặp một nhóm người đáng ngờ trong lễ hội, không phải tốt hơn nên gọi cho đội kỵ sĩ hoặc bảo an ở Theon sao?"

Đó là một câu hỏi sắc bén, nhưng Rudger đã suy nghĩ trước về câu hỏi này, hắn trả lời nó một cách dễ dàng.

"Dù sao hiện tại cũng là thời gian diễn ra lễ hội."

"... ... Cái gì?"

"Không cần phải làm mọi chuyện trở nên lộn xộn không cần thiết."

"Ý anh là muốn giải quyết vấn đề một cách âm thầm?"

"Tôi không có ý định che giấu việc này. Tuy nhiên, không cần thiết phải thông báo ngay lúc này. Tôi sẽ báo cáo lại sau khi lễ hội kết thúc. Vì vậy, hiện tại chúng ta cần dọn dẹp mớ lộn xộn này mà không ảnh hưởng đến mọi người."

Casey Selmore nhìn Rudger với vẻ ngạc nhiên.

Cô không ngờ người đàn ông có vẻ ngoài lạnh lùng như núi băng này lại biết suy nghĩ cho mọi người như vậy.

"Tôi chỉ gọi cho người phù hợp nhất trong tình huống thích hợp mà thôi."

Rudger hất cằm chỉ về phía những thành viên của tổ chức đang b·ất t·ỉnh.

"Những kẻ này đến từ đâu và bọn chúng là loại người như thế nào? Tôi nghĩ cô biết rõ hơn bất cứ ai."

'Người này... ... .'

Casey nghe thấy những lời của Rudger và nhận ra anh ta đang nghĩ gì khi gọi cho cô.

Anh ta không có ý định gọi cô ấy vì mục đích cá nhân.

Đối với người này, ngay cả tấm danh th·iếp do một Danh Sắc đưa cũng chỉ là một thứ tiện tay dùng.

Dù hiểu nhưng Casey Selmore lại có cảm giác bản thân đã bỏ lỡ thứ gì đó.

Tuy nhiên, sau một hồi suy nghĩ vẫn không thể tìm ra câu trả lời, Casey Selmore đành tự hỏi phải làm gì với những người đang ngất xỉu này.

"Bình Minh Đen. Tôi chắc chắn những kẻ này có liên hệ với James Moriarty."

Sau khi thẩm vấn, cô có thể giao bọn chúng lại cho Theon.

Rudger nhìn Casey bận rộn suy nghĩ, thở phào nhẹ nhõm.

'Có vẻ như đã thành công. Cô ta không nghi ngờ gì cả.'

Khi lần đầu tiên nhận được tấm danh th·iếp, Rudger đã nghiêm túc cân nhắc việc vứt nó đi.

Là một người không muốn thân phận bị tiết lộ, tấm danh th·iếp mà Casey Selmore đưa khiến hắn cảm thấy vô cùng bất an.

Tuy nhiên, hắn không thể tuỳ tiện vứt bỏ một thứ đã được ếm ma pháp như vậy. Đó là lý do tại sao lại có tình huống như lúc nãy.

Thông qua việc xử lý người của tổ chức, hắn có thể loại bỏ được sự nghi ngờ của Casey Selmore và đồng thời giải quyết luôn được tấm danh th·iếp.

Nhất cử lưỡng tiện.



Tất nhiên vẫn có khả năng Casey Selmore nghi ngờ ngược lại hắn. Dù sao thì tình huống lúc nãy thực sự có chút quá trùng hợp.

Nhưng trên danh nghĩa Rudger hiện vẫn là giáo sư tại Theon. Dù thế nào đi chăng nữa, Casey Selmore sẽ không tuỳ tiện nghi ngờ hắn nếu chưa có chứng cứ vì hắn được hiệu trưởng bảo vệ.

Vì vậy, Rudger đoán Casey Selmore sẽ dồn sự chú ý vào Bình Minh Đen chứ không phải hắn.

Đó cũng là lý do tại sao hắn lại giao những người này lại cho cô ta. Để một kẻ chuyên truy lùng như Casey Selmore làm công việc mà cô ta giỏi nhất.

Đồng thời, Casey Selmore cũng sẽ trở thành người xác minh cho bằng chứng ngoại phạm của hắn trong tương lai.

Như vậy, việc còn lại duy nhất lúc này chính là xử lý Esmeralda.

Đang lúc Rudger nghĩ như vậy.

Kwaa───!!!

Một cột lửa khổng lồ mọc lên từ xa như thiêu đốt màn đêm.

Ánh mắt của hai người tự nhiên hướng về nơi đó.

Đó không phải là màu sắc rực rỡ của pháo hoa mà là ngọn lửa đỏ rực dường như tuôn ra từ trong địa ngục.

Cùng lúc đó, giọng nói khẩn cấp của Hans vang lên từ thiết bị liên lạc.

[Anh trai! Chúng ta gặp rắc rối lớn rồi!]

Khoảnh khắc Rudger nghe được những lời đó, hắn biết mọi chuyện đã đi chệch kế hoạch ban đầu.

Rudger nhanh chóng nói với Casey Selmore.

"Tôi sẽ để chuyện còn lại ở đây cho cô."

"Hả? Từ từ, đợi một chút!"

Rudger không nghe Casey Selmore nói hết câu liền nhanh chóng rời đi. Hắn dùng tay gõ nhẹ vào thiết bị liên lạc và gửi tín hiệu cho Hans.

"Hans. Chuyện gì xảy ra thế?"

[Ban đầu tôi đã thành công dẫn bọn họ đến địa điểm định trước.]

Vị trí mục tiêu là kho phân phối vật tư.

Đó là nơi mà họ có thể chắc chắn không có ai đến trong thời điểm này.

Một nơi giống như mê cung với đủ loại đồ vật chất đống rất thích hợp để Chrollo chạy trốn mà không b·ị b·ắt.

[Nhưng rồi đột nhiên tên Chrollo đó dừng lại và lảm nhảm vài điều kỳ quái.]

"Hắn ta nói gì?"

[Tôi không biết. Tình huống xảy ra quá đột ngột.]

Hans nhận thông tin từ con chuột mà cậu đang điều khiển nhưng lượng thông tin truyền đạt lại rất hữu hạn.

Cậu ta chỉ biết rằng Chrollo Fabius đột nhiên dừng lại và làm gì đó với Esmeralda.

Ngay sau đó, Esmeralda đã bỏ chạy và ngọn l·ửa b·ùng l·ên nhấn chìm cả nhà kho.

[Tôi không biết đã có chuyện gì xảy ra giữa hai người đó.]

"Tôi đang trên đường đến."

"Cậu có thể dò xét xem tình hình hiện tại trong đó đang như thế nào không?"

[...... Tôi không biết. Tất cả những con chuột tôi gửi vào trong đều đ·ã c·hết. Trong đấy có gì đó khủng kh·iếp lắm. Lũ chuột bên ngoài cũng sợ hãi và không chịu nghe theo lệnh của tôi.]

[Quy mô của ngọn lửa đã bắt đầu thu hút sự chú ý rồi. Một phần ba nhà kho đã bị t·hiêu r·ụi. Hiện tại, tuy hệ thống chữa cháy bên trong đang hoạt động nhưng tôi nghĩ cũng chẳng kéo dài thêm được bao lâu nữa đâu.]

"Sheridan."

Rudger gửi tín hiệu cho Sheridan.

[Có chuyện sao, quý ngài?]

"Khung cảnh ở lễ hội thế nào rồi?"

[Màn bắn pháo hoa đang được chuẩn bị. Nhưng tại sao anh lại hỏi vậy?]

"Không có dấu hiệu bất thường nào sao?"

[Dấu hiệu bất thường? Không có. Sao vậy?]

"Vậy thì tốt."

[Có chuyện gì sao?]

"Tôi cần cô để ý động tĩnh ở lễ hội giúp tôi. Đừng để mọi người chú ý vào những thứ bất thường."



[Hehe, được thôi. Có gì tôi báo lại sau nhé.]

Sheridan nói xong liền cắt đứt liên lạc.

Đùng đoàng!

Ngay sau đó, pháo hoa đầy màu sắc lần lượt nổ tung trên bầu trời đêm.

* * *

"Gì vậy? Sao đột nhiên lại có pháo hoa thế?"

"Kỳ quái! Còn tận nửa tiếng nữa mới bắt đầu mà!"

Sheridan ẩn mình trong những tiếng la hét, cười khúc khích.

'Còn nhiều pháo hoa lắm.'

Mọi người bị phân tâm bởi màn bắn pháo hoa bất ngờ.

Nhưng họ nhanh chóng bị thu hút bởi những màu sắc rực rỡ được tạo ra trong không khí.

"Ồ! Đẹp quá!"

"Nhìn đằng kia kìa! Tuyệt quá!"

Một con rồng bay ngang qua bầu trời, miệng phun lửa.

Những đứa trẻ ngạc nhiên, đôi mắt sáng ngời trước sự tồn tại của rồng trong truyền thuyết.

'Chậc, dù sao thì pháo hoa cũng không tuyệt bằng bom.'

Sheridan tự hứa với mình rằng sẽ làm điều gì đó tương tự khi quay trở lại nơi ẩn náu.

* * *

Rudger cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy pháo hoa đầy màu sắc bùng nổ ở phía xa.

Nhờ Sheridan nên mọi người ở lễ hội vẫn chưa biết ở đây đang có h·ỏa h·oạn.

[Anh trai. Khi nào anh đến?]

"Tôi cần phải ghé qua một nơi trước. Tình hình thế nào rồi?"

[Không có nhiều khác biệt so với trước, không cầm cự được lâu hơn đâu.]

"Có người nào khác ở gần đó không?"

[Hiện tại thì chưa. Nhưng tôi không cam đoan về việc có ai đó nhìn thấy đ·ám c·háy và lại gần đâu.]

"Được, tôi sẽ đến nhanh nhất có thể."

Sau khi cắt đứt liên lạc, Rudger dừng bước tại một phòng triển lãm ngoài trời.

Ở trung tâm phòng triển lãm là một cấu trúc lớn được bọc vải.

Rudger bóc lớp vải che phủ lên.

Trên tay phải của hắn là một viên đá ma thuật màu xanh đang tỏa sáng.

* * *

Có một sự phấn khích kỳ lạ trong các lễ hội.

Ngay cả những người bình thường không có việc gì đặc biệt để làm cũng sẽ đột nhiên cảm thấy háo hức và phấn khích lạ thường khi đến lễ hội.

Đây cũng là thời điểm tình yêu khác giới bùng cháy mạnh mẽ nhất.

Đó là lý do tại sao hầu hết các cặp đôi đều xuất hiện sau khi lễ hội phép thuật kết thúc.

Lúc này, có một cặp đôi đang ngồi sát nhau trên bãi cỏ.

Nam sinh liếm môi như thể đã chờ đợi giây phút này từ lâu.

Để có nụ hôn đầu tiên ở đây, cậu ta đã ghé qua ký túc xá và đánh răng hơn ba lần.

Cậu ta hầu như không thể cử động được bàn tay phải của mình, nó cứng đơ và dường như không nghe theo ý muốn của cậu.

Nam sinh cẩn thận đặt tay lên vai nữ sinh ngồi cạnh mình.

Nữ sinh chỉ giật vai chứ không hề hất tay ra.

Một dấu hiệu cho phép.

'Cơ hội của mình đến rồi!'

.........



Đùng đoàng!

Đột nhiên, pháo hoa bay đầy trời khiến hai người giật mình.

"Ồ! Đẹp quá."

'Sao lúc nào không vào lại vào ngay lúc này cơ chứ?!!!'

Không giống như nữ sinh đang mải mê ngắm nhìn những hình ảnh đầy màu sắc trên cầu trời, nam sinh lúc này vô cùng xấu hổ.

Khi cậu ta bình tĩnh lại, lấy hết dũng khí chuẩn bị tiếp tục việc ban nãy.....

Chít! Chít! Chít!

Những con chuột lớn không biết ở đâu ra đột nhiên xuất hiện từ bụi cây gần đó.

Nếu là những con chuột bình thường, chúng sẽ bỏ chạy khi nhìn thấy con người, nhưng những con xuất hiện lúc này thì khác.

Một đàn chuột nhe những chiếc răng cửa hung ác và tiếp cận cặp đôi như thể đang đe dọa họ.

"Aaaah! Tại sao lại có chuột ở đây?!"

"Quỷ thần ơi! Tôi sợ chuột nhất trên đời!"

"Hả? Này, này! Cậu đi đâu thế hả? Này, đồ xấu xa! Cậu dám để tôi lại một mình à?"

Nam sinh vừa chạy vừa la hét, trong khi nữ sinh thì đuổi theo cậu ta chất vấn.

Khi hai người biến mất, Hans đang ẩn náu trong bóng tối liền xuất hiện.

"Học sinh thời nay đúng thật là! Sao không chăm chỉ học hành đi, yêu đương làm gì không biết?"

Một đàn chuột tụ tập quanh Hans, chúng giơ chân lên giống như muốn nói 'Tôi đã làm tốt chứ?'. Đó là một thái độ muốn được khen ngợi.

"Làm tốt lắm. Cảm ơn nhé."

Sau khi dùng đàn chuột xua đuổi toàn bộ người tụ tập trong khu vực, Hans quay trở lại nhà kho.

Ngọn lửa vẫn đang đỏ rực không có dấu hiệu tắt.

Hiện tại thì không sao, nhưng chuyện này sẽ kéo dài được bao lâu?

Trong khoảnh khắc đó.

Dagdaukdaukdauk!

Tiếng vó ngựa vang lên từ phía sau bóng tối dày đặc.

"C-cái gì vậy?"

Ánh mắt của Hans tự nhiên hướng về phía nguồn phát ra âm thanh.

Ở phía xa, có thứ gì đó đang lao về phía này với tốc độ rất nhanh.

"Một con ngựa?"

Đó là một con ngựa làm bằng kim loại sáng bóng màu đồng thau.

Cảnh tượng một con ngựa phun ra hơi nước trắng tinh từ lưng, đôi mắt xanh của nó phát sáng trong bóng tối thật đáng sợ.

Và trên con ngựa kim loại có một bóng người đang nắm dây cương.

"Anh trai?"

Người cưỡi ngựa phi đến chính là Rudger.

Hí hí híiiiiiiiiiiiiiiii!

Con Golem hơi nước DT-3000 đột nhiên tăng tốc.

Đôi mắt xanh của nó trải dài như một vệt sáng trong màn đêm.

Nơi Rudger hướng tới là một nhà kho hậu cần nơi đ·ám c·háy đang lan rộng.

Đúng lúc đó, một ngọn lửa lớn bùng lên từ lối vào nhà kho.

Lúc ngọn lửa tưởng chừng sắp nuốt chửng Rudger.

"Anh trai! Nguy hiểm!!!"

Khoảnh khắc Hans hét lên.

Rudger vung mạnh dây cương.

Ma pháp xanh bắt đầu hình thành trên chân sau của con Golem hơi nước, cơ thể nó bay lên không trung.

Ngọn lửa đỏ rực lướt qua dưới vó ngựa.

Rudger trên con Golem hơi nước phi qua ngọn lửa và nhảy vào nhà kho đang mở.

"..........."

Hans ngơ ngác nhìn cảnh tượng đó như thể bị ma nhập.