Giáo Sư Gián Điệp

Chương 175: Gió xuân thổi lại tái sinh (2)



Sợi dây bị cắt đứt chẳng mấy chốc liền phân tán vào trong không khí.

Esmeralda đờ đẫn nhìn cảnh tượng trước mắt.

Sợi dây đó là sợi dây đã trói buộc linh hồn cô bấy lâu nay.

Một lời nguyền khủng kh·iếp tưởng chừng như không bao giờ có thể thoát khỏi.

Bây giờ nó đã bị phá bỏ.

Nước mắt chảy dài trên má Esmeralda.

[KHÔNG! Không thể như vậy được!]

Ngọn lửa đốt cháy cơ thể Chrollo Fabius ngày càng mạnh hơn.

Sợi xích trắng và ngọn lửa hòa quyện với Quasimodo và bùng cháy mạnh mẽ.

Aaaaaaaaaaaaa!!!

Linh hồn của Quasimodo và Chrollo Fabius cùng nhau hét lên.

Rudger đứng trước mặt Quasimodo, đôi mắt giống như dung nham của Quasimodo hướng về phía hắn.

[Rudger Chelici! Là ngươi! Tất cả là do ngươi!]

"Ngươi có thể biến mất rồi."

Cơ thể của Quasimodo dần dần vỡ vụn.

Vô số q·uả c·ầu l·ửa tạo nên cơ thể nó dần phân tán và tan chảy trong không khí.

"Cái đó là... ... ."

"Là linh hồn."

Rudger trả lời.

"Linh hồn của người dân thị trấn Roteng, bị Quasimodo trói buộc và đốt cháy bởi hận thù."

Những linh hồn cuối cùng cũng thoát khỏi cơ thể Quasimodo và bay lên.

Quasimodo liều mạng đưa tay ra bắt lấy những q·uả c·ầu l·ửa nhưng vô ích.

[Sức mạnh! Sức mạnh của ta... ... !]

Giọng nói của Quasimodo dần dần lắng xuống.

Thân hình khổng lồ của nó cuối cùng đã thu nhỏ lại bằng kích thước của một đứa trẻ.

Cuối cùng, Quasimodo hoàn toàn biến mất cùng với linh hồn của Chrollo Fabius.

Faaah!

Những linh hồn hoàn toàn được giải phóng tỏa ra ánh sáng thuần khiết.

Những ngọn lửa đỏ tươi mà Quasimodo tạo ra rải rác như những cánh hoa trắng.

Hai ánh sáng lại gần Joanna đang ngây người nhìn cảnh tượng trước mặt.

"... ... Cha? Mẹ?"

Joanna cảm thấy điều gì đó. Cô theo bản năng vươn tay về phía luồng sáng nhưng chúng đã theo gió bay cao lên trời và biến mất cùng với ánh sáng của pháo hoa.

Joanna nhìn cảnh tượng đó với đôi mắt đẫm lệ.

Pierre cũng không thể không cảm thán khi chứng kiến cảnh tượng đó.

"Thật mỹ lệ."

Mặc dù không nhìn thấy gì nhưng Pierre vẫn có thể cảm nhận được khung cảnh hiện tại một cách rõ ràng.

Pierre đứng bất động ngước lên bầu trời, khắc ghi khung cảnh ấm áp này vào sâu trong tâm hồn.

"Kết thúc rồi!"

Esmeralda thẫn thờ ngồi dưới đất.

Cơn ác mộng đeo bám cô ấy cuối cùng đã biến mất.

Nhưng.

Những gì đã mất sẽ không bao giờ quay trở lại.

Những ký ức đau thương về quá khứ quý giá đã biến mất vẫn còn tồn tại.

"Tôi xin lỗi."

Esmeralda nấc nghẹn, không ngừng lẩm bẩm những lời xin lỗi.

Mọi người đ·ã c·hết vì cô ấy.

"Xin lỗi mọi người. Tôi rất xin lỗi."

Cô không thể truyền đạt hết cảm xúc của mình bằng lời nói. Tuy nhiên, đây là tất cả những gì Esmeralda có thể làm lúc này.

Cơ thể Esmeralda dần dần chuyển sang màu đen và mờ đi.

Quasimodo đã biến mất, nhưng hậu quả của việc bị ràng buộc với Quasimodo quá lâu đã khiến linh hồn cô ấy bị tổn hại nghiêm trọng.

Đối với một tinh linh sư, tổn thương linh hồn nghiêm trọng hơn bất cứ điều gì khác.

Nếu tình hình này tiếp tục, sớm muộn gì Esmeralda sẽ trở thành một linh hồn vất vưởng, đánh mất cả ký ức của cuộc đời mình.

Nhưng Esmeralda không buồn.

Có lẽ đây là cái kết tốt nhất cho cô lúc này.

Rudger chỉ im lặng nhìn cảnh tượng đó.

Ma pháp của hắn đã cạn kiệt, hắn không thể giúp Esmeralda.

Ngay cả trong trường hợp không thiếu hụt ma pháp thì Rudger cũng không có cách nào để chữa trị một linh hồn đã bị tổn thương.

Bỗng Rudger thấy một linh hồn đang có chuyển động bất thường.

Không giống như những linh hồn khác bay lên bầu trời và được siêu thoát, có một ánh sáng chậm rãi lại gần Esmeralda.

Esmeralda cũng ngơ ngác nhìn linh hồn đang bay đến trước mặt mình.



Linh hồn thuần khiết bắt đầu tỏa sáng, cuối cùng hoá thành hình dạng một người phụ nữ.

Esmeralda mở to mắt.

"Mẹ....."

Linh hồn này chính là người nữ tu đã nuôi lớn Esmeralda.

Khi hình ảnh của bà xuất hiện, Esmeralda cúi đầu thấp xuống.

Cô không muốn đối mặt với người đó.

Cô ấy vẫn nhớ rất rõ tiếng la hét của mọi người phun ra những lời lẽ căm ghét bản thân trong những giấc mơ.

Những cơn ác mộng luôn kết thúc với việc cô gặp lại mẹ mình.

Esmeralda không muốn nghe những lời trách mắng từ bà.

"Con xin lỗi."

Esmeralda cứ cúi đầu và lặp lại câu xin lỗi.

Nữ tu nhìn xuống Esmeralda và từ từ đưa tay về phía cô.

Khoảnh khắc những đầu ngón tay chạm vào vai mình, Esmeralda sửng sốt nhìn lên.

Vị nữ tu chỉ im lặng ôm Esmeralda mà không nói một lời.

Esmeralda mở to mắt, nhưng ngay sau đó khuôn mặt cô ấy nhoà đi vì lệ, Esmeralda bật khóc nức nở.

[Con hẳn đã phải chịu đựng rất nhiều.]

"Mẹ....."

[Ta thực sự xin lỗi vì đã không thể ở bên cạnh con những lúc con cần.]

Người nữ tu vuốt lưng Esmeralda, thì thầm rằng mọi chuyện đều đã ổn.

Linh hồn vốn đã bị nhuộm đen của Esmeralda dần thay đổi.

Như những cánh hoa trắng tinh khiết tung bay khắp nơi.

Linh hồn của Esmeralda sau khi đã vứt bỏ tất cả mọi tội lỗi, cuối cùng đã lấy lại được sự thuần khiết ban đầu.

Rudger im lặng nhìn cảnh tượng đó.

Ngay tại thời điểm này, linh hồn của Esmeralda đã được cứu rỗi.

Linh hồn của Esmeralda và vị nữ tu từ từ bay lên trời.

Bọn họ nhanh chóng gia nhập cùng với những linh hồn khác và siêu thoát.

"!"

Khoảnh khắc Esmeralda nắm tay mẹ chuẩn bị rời đi, cô chợt nhớ lại điều gì đó và nhìn về phía Rudger.

"Xin hãy chăm sóc Selina."

Esmeralda mỉm cười.

Chẳng mấy chốc, một luồng ánh sáng mạnh mẽ bùng nổ.

Những linh hồn đồng loạt biến mất trong không trung.

Cảnh tượng ban nãy cứ như thể chỉ là một giấc mơ.

"Những linh hồn lãng du cuối cùng sẽ đi về đâu?"

Rudger nhìn lên khoảng không khẽ lẩm bẩm.

"Có lẽ một ngày nào đó, đoạn cuối cuộc hành trình của mình chắc chắn cũng sẽ kết thúc như vậy... ... ."

Lúc này Joanna mới ngồi sụp xuống, Pierre thở phào một hơi.

"Mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc rồi."

"Không. Vẫn chưa kết thúc."

Rudger nói, nhìn chằm chằm vào Pierre và Joanna.

"Joanna Lovett. Cô là người sống sót còn lại trong trận hoả hoạn ở Roteng, đúng chứ?"

"... ... ."

Joanna sợ hãi khi nhìn vào Rudger.

Nhưng Rudger chỉ bình tĩnh giơ tay chỉ ra phía bên ngoài nhà kho.

"Hãy rời khỏi đây."

"... ... Hả? Anh vừa nói gì?"

"Đi đi. Rời khỏi Theon và đừng bao giờ trở lại. Sau đêm nay, Joanna Lovett, Đệ Nhị của Bình Minh Đen đ·ã c·hết trong đ·ám c·háy này."

Joanna nhìn Rudger với vẻ hoài nghi.

Rudger phớt lờ ánh mắt đó và nói với Pierre.

"Hãy đưa cô ấy rời đi. Ông vẫn có thể sử dụng phép thuật che mắt mọi người phải không?"

"Được, tôi có thể."

"Xin đừng nói cho ai biết chuyện gì đã xảy ra ở đây."

"Tại sao?"

"Mọi thứ đã kết thúc rồi."

Rudger nhẹ giọng nói và bế Selina lên.

Quasimodo đã biến mất nhưng tàn tích của ngọn lửa vẫn còn, lửa vẫn đang tiếp tục t·hiêu r·ụi nhà kho.

Nếu ở lại đây thêm một lúc nữa, bọn họ có thể sẽ bị kiến trúc ở đây đè c·hết.

"Cảm ơn anh!"

Joanna hét vào lưng Rudger khi hắn rời đi.



Rudger không trả lời, tiếp tục bước từng bước rời khỏi nhà kho đổ nát.

"Trở lại thôi."

"Chúng ta sẽ đi đâu?"

"Cố hương của chúng ta."

Joanna gật đầu.

Phép thuật của Pierre ngay lập tức được kích hoạt.

Chẳng mấy chốc, hai bóng người biến mất như thể tan chảy trong không khí.

* * *

"Mau d·ập l·ửa!"

"Thế lửa quá mạnh, rất khó để dập tắt nó ngay!"

Lúc này có rất nhiều người đang tụ tập bên ngoài nhà kho.

Các công nhân liên tục chuyển những xô nước d·ập l·ửa trong khi các giáo sư thi triển thần chú hệ Thuỷ.

Casey đang theo dõi tình hình, bỗng nhận ra rằng thế lửa đã yếu hơn trước.

Và cùng lúc đó, có người hét lên.

"Nhìn đằng kia kìa! Có người đang đi ra!"

Mọi ánh mắt của người có mặt tại hiện trường đều đổ dồn về phía cửa trước của nhà kho.

Hai người xuất hiện trong ngọn lửa đang cháy.

"Giáo sư Rudger?"

"Còn có giáo sư Selina nữa."

Những bước đi của Rudger rất chậm, hắn từ từ đi về hướng của mọi người, quay lưng về phía ngọn lửa, vô cùng nguy hiểm.

Người Rudger đầy v·ết t·hương.

Nhưng kỳ lạ thay, mọi người đều bị choáng ngợp khi chứng kiến cảnh tượng này.

Người đầu tiên tỉnh táo lại là Casey Selmore.

"Mọi người nhanh giúp đỡ những người b·ị t·hương! Những người còn lại hãy cố gắng dập tắt ngọn lửa!"

Sau đó mọi người mới tỉnh táo lại, vội vàng tiếp cận Rudger.

"Giáo sư, anh ổn chứ?!"

"Lối này!"

Với sự hỗ trợ của mọi người, Rudger tiến đến nơi có các nhân viên y tế.

Sau khi xác nhận Rudger đã an toàn, Casey Selmore vén bức màn nước xung quanh mình và đổ tất cả vào nhà kho.

"Những người còn lại hãy theo tôi!"

Casey muốn hỏi ngay Rudger chuyện gì đã xảy ra bên trong, nhưng tình huống lúc này không thích hợp.

Ngọn lửa tuy đã yếu đi nhưng không biết khi nào nó sẽ đột ngột lan rộng trở lại, nên bây giờ chính là cơ hội để dập tắt đ·ám c·háy hoàn toàn.

Khi Casey Selmore dẫn đầu trong việc dập tắt đ·ám c·háy, mọi người cũng làm theo sự chỉ dẫn của cô.

Sau khi cô bước vào nhà kho, không lâu sau, ngọn lửa nhà kho đang cháy dần dần tắt.

"Giáo sư, anh cảm thấy thế nào? Ôi chúa ơi, cánh tay của anh sao lại như thế này?"

"Không sao đâu. Tôi chỉ cần nghỉ ngơi một chút thôi. Anh có thuốc phục hồi hay bất cứ thứ gì khác không?"

Rudger nhìn cánh tay phải bị bỏng một nửa của mình.

"Tôi nghĩ tôi cần thuốc điều trị khẩn cấp."

"Đúng đúng, tôi sẽ mang đến ngay!"

Rudger thở phào nhẹ nhõm khi nhìn nhân viên y tế rời đi.

Lúc này hắn mới cảm thấy toàn thân hoàn toàn được thả lỏng.

Selina đang nằm trên cáng cũng dần tỉnh lại.

"Giáo sư Rudger?"

"Cô tỉnh rồi sao?"

Selina gật đầu với vẻ mặt có phần choáng váng.

Cô khó khăn mở miệng.

"Tôi đã có một giấc mộng."

"Sao?"

"Đó là một giấc mộng rất buồn và đau đớn."

"Đúng vậy."

Rudger nhẹ giọng đồng ý.

Selina hỏi.

"Tại sao anh lại cứu tôi?"

"... ... ."

"Tôi chắc chắn đã làm điều gì đó tồi tệ. Không phải tôi, mà là một 'tôi' khác."

"... ... Cô biết điều đó sao? Từ khi nào?"

Rudger chưa bao giờ nghĩ Selina sẽ biết đến sự hiện diện của Esmeralda.

Selina gật đầu, không phủ nhận.

"Chúng tôi đã gặp nhau. Khi tôi trong trạng thái vô thức, cô ấy vẫn luôn đợi tôi ở đó."



"Cô ấy có nói gì không?"

"Cô ấy chỉ nói lời xin lỗi."

"... ... ."

"Cô ấy ... có phải đã rời đi rồi phải không?"

"Đúng vậy. Cô ấy lúc ra đi rất thanh thản."

"Tạ ơn Chúa."

Selina cắn môi, không nói bất cứ điều gì.

Sau một lúc, cô lấy hết can đảm hỏi Rudger.

"Giáo sư Rudger."

"Sao vậy?"

"Tại sao anh lại giúp tôi?"

Selina mơ hồ cảm thấy Rudger đã làm gì đó trong cơn ác mộng của mình.

Tuy nhiên, Selina có thể chắc chắn Rudger đã cứu mình.

"Chúng ta đã hứa, không phải sao?"

"... ... Hả?"

"Chúng ta đã hẹn nhau cùng tham gia lễ hội vào năm tới, cô nhớ chứ?"

Selina mở to mắt nhìn Rudger, cô không ngờ Rudger sẽ đưa ra câu trả lời như vậy.

Rudger quay đầu lại chạm mắt với Selina.

Trong khoảng khắc đó.

Bùm!

Pháo hoa đánh dấu phần cuối của lễ hội nổ tung trên bầu trời.

Lớn hơn, hoành tráng hơn và nhiều màu sắc hơn bất kỳ đợt pháo hoa nào khác.

Tiếng pháo hoa ăn mừng thông báo kết thúc Lễ hội phép thuật ở Theon.

"Đó là lý do."

"!!!"

Ánh sáng rực rỡ chiếu đến chỗ hai người.

Selina không thốt nên lời.

Nước mắt đã chảy dài trên má Selina từ lúc nào.

Nhưng rất nhanh, Selina mỉm cười với Rudger.

Dù yếu đuối và ảm đạm nhưng đó lại là nụ cười đẹp nhất.

"Đúng vậy!"

* * *

Các nhân viên y tế nhanh chóng có mặt và Selina được đưa đi.

Những người khác làm ầm ĩ về việc Rudger cần nghỉ ngơi, nhưng Rudger nhất quyết phản đối và rời đi.

Không ai có thể ngăn hắn lại.

Ngọn lửa đã lắng xuống, một số học sinh chắc hẳn đã nghe tin về v·ụ c·háy nên đã đến gần đó xem.

Nhưng cuối cùng lễ hội cũng kết thúc an toàn.

Mọi thứ đã kết thúc ổn thoả.

[Anh trai, mọi chuyện đều đã ổn. Tôi sẽ rời đi trước với Sheridan.]

"Được rồi. Làm tốt lắm, Hans."

[Tôi đã để lũ chuột nhanh chóng xóa bỏ mọi dấu vết tại hiện trường, nhưng tôi không chắc còn sót lại thứ gì không.]

"Thế là đủ rồi."

Sau khi trao đổi xong với Hans, Rudger thở phào nhẹ nhõm, ngắt liên lạc.

Hôm nay hắn cuối cùng cũng có thể ngủ thật ngon rồi.

Khoảnh khắc Rudger nghĩ về điều đó.

"Hừm. Ta đến đây để xem lễ hội. Có vẻ như đã có điều gì đó thú vị đã xảy ra ở đây."

Một giọng nói phát ra từ phía sau Rudger.

Cơn ớn lạnh ngay tức khắc chạy dọc sống lưng Rudger.

Lông tóc toàn thân hắn dựng đứng.

Mọi người đều tập trung d·ập l·ửa nên không ai tự nhiên lại đi nói chuyện với hắn như thế này.

Nhưng điều đáng sợ hơn là Rudger không thể cảm nhận được sự hiện diện của người này mặc dù hắn ta đã tiến đến rất gần hắn.

Người kia vẫn nói với giọng thoải mái.

"Con quái vật kia đã biến mất rồi sao? Hừm. Việc này có vẻ không giống như trong kế hoạch ban đầu."

Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống trán Rudger.

Hắn nhận ra giọng nói này.

Giọng nói đã xuất hiện trong bão ký ức của Esmeralda khi đó.

Giọng nói này.

Cảm giác đáng sợ này.

Một cái tên ngay lập tức hiện lên trong đầu Rudger.

Linh Cấp! Thủ lĩnh của Bình Minh Đen.

Linh Cấp hiện giờ đã ở phía sau hắn.

"Vì thế, cậu có thể giải thích chuyện gì vừa xảy ra không, John Doe?"