Mọi người mở to mắt, lần lượt nhìn về phía hai người Rudger và Freuden.
Hai người này có quen nhau từ trước sao?
Nhìn thái độ của Freuden khi nói chuyện với Rudger, có vẻ như đây không phải là lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Đúng hơn là, có cảm giác như bọn họ đã quen nhau từ rất lâu rồi.
Im lặng một lúc, Rudger đáp lại với giọng khó hiểu.
"Ta không biết trò đang nói gì. Đây chắc chắn là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau."
"........."
"Chắc là tôi đã nhầm giáo sư với một ai đó."
Freuden nhẹ nhàng đáp lại.
Sau đó, Erendir chậm rãi lại gần giường bệnh của Rudger.
"Chúng em nghe nói giáo sư và cô Selina b·ị t·hương nên đến thăm. Đây là quà của chúng em, mong hai người sớm khoẻ lại."
Erendir nói và đẩy lưng Rene.
Rene đột nhiên bị đẩy tới trước mặt Rudger, mặt cô bé đỏ bừng vì xấu hổ.
"Gi-giáo sư Rudger. Đây là quà của chúng em."
"Ừ, được rồi. Cảm ơn các trò."
Rudger nhận lấy chiếc giỏ và đặt nó cạnh giỏ trái cây của Flora.
Flora chứng kiến cảnh tượng đó bỗng cảm thấy khó chịu một cách vô cớ khi thấy thái độ của Rudger đối với mình và Rene hoàn toàn khác biệt.
Trong khi Flora đang bận suy nghĩ, các học sinh tập trung trong phòng bệnh bắt đầu chào hỏi nhau.
"Ồ. Rất vui được gặp cậu. Ta đã nhìn thấy cậu trong lớp nhưng đây là lần đầu tiên chúng ta chính thức làm quen nhỉ? Tên ta là Erendir."
"À vâng! Tên tôi là Aidan! Rất vui được gặp học tỷ!"
!!!
Vẻ mặt của Erendir trở nên hiền hoà hơn, cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được ai đó gọi là học tỷ ngoại trừ Rene.
Erendir và nhóm người Aidan nhanh chóng trở nên thân thiết.
Nói chính xác hơn, vấn đề nằm ở thái độ thân thiện của Erendir, cô ấy cảm thấy rất vui mỗi khi có ai đó gọi mình hai tiếng 'học tỷ'.
Leo lúc đầu tỏ ra cảnh giác với Erendir, nhưng sau khi thấy thái độ hoà nhã của cô ấy, cậu quyết định buông lỏng cảnh giác của mình.
Một vị công chúa, một thường dân, một quý tộc sa sút, một thú nhân và một gián điệp của Quân Giải phóng.
Leo thấy bọn họ đúng là một sự kết hợp kỳ lạ.
Nhìn thấy Tracy đang cố gắng ngăn cản Erendir tiếp cận Aidan ngây thơ, Leo cảm thấy mình như một tên ngốc vì quá lo lắng.
* * *
Chuyến thăm bệnh viện ngắn ngủi nhưng ồn ào cuối cùng cũng kết thúc.
Sau khi tiễn các học sinh đi, Selina mỉm cười như thể rất vui.
"Thật là một ngày náo nhiệt."
"Nhờ phước của chúng mà tôi thấy mệt hơn."
"Trông anh có vẻ cũng không có gì bất mãn cả. Giáo sư Rudger, anh có vẻ cũng rất được các học sinh yêu quý đấy."
"Cái đó... ... ."
"Tôi biết mà, anh không cần chối đâu. Hi hi!"
"..........."
Rudger chẳng biết phải nói gì trước lời nhận xét đó.
"Có vẻ như mọi chuyện cuối cùng cũng xong rồi... ... ."
"Xin chào! Tôi đến thăm hai người này."
Bỗng, cánh cửa cọt kẹt mở ra và giáo sư Merylda bước vào.
"..........."
Rudger chỉ biết im lặng nhìn chằm chằm người mới tới.
"Gì vậy? Vẻ mặt đó của anh là sao, giáo sư Rudger?"
"Không có gì. Chỉ là tôi đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi."
"Anh vẫn chưa nghỉ ngơi sao?"
"Không sao đâu. Tôi nghĩ mình cần ra ngoài hít thở không khí một lúc."
Khi Rudger rời khỏi phòng bệnh, Merylda quay lại nhìn Selina với đôi mắt lấp lánh.
"Selina này....."
"Hả?"
"Thế nào rồi? Nói gì đi. Hai người ở cùng nhau có phát sinh chuyện gì không?"
"À, cái đó... ."
Selina đổ mồ hôi lạnh khi Merylda nhìn cô như một kẻ săn mồi.
* * *
Rudger rời khỏi tòa nhà và tản bộ gần đó.
Selina và Merylda dường như có chuyện muốn nói riêng nên hắn biết ý rời đi.
Hơn nữa, Rudger còn một người mà hắn cần gặp mặt.
Khi đang bước đi với suy nghĩ đó trong đầu, hắn nhận thấy có ai đó đang chặn đường mình.
Đôi mắt của Rudger ánh lên tia sáng sắc bén khi nhận ra người kia.
"Freuden Ulburg."
Freuden được gọi tên nhưng không trả lời.
Cậu ta chỉ nhìn chằm chằm vào Rudger với khuôn mặt vô cảm.
"Trò đang đợi ta sao?"
"Chúng ta cần nói chuyện."
"Rất xin lỗi, nhưng ta nghĩ chúng ta không có gì cần trao đổi. Trò có thể trở về rồi."
Bất chấp lệnh đuổi khách, Freuden Ulburg vẫn không hề nhúc nhích.
Rudger cau mày.
"Trò đang cố gắng làm gì vậy?"
"Anh thực sự không biết tôi sao?"
"Ta không biết trò đang nói cái gì. Hãy thôi nói những lời vô nghĩa đi."
Rudger đi ngang qua Freuden như thể không cần nghe nữa. Bọn họ có vẻ không thể giao tiếp một cách bình thường rồi.
Nhưng Freuden đã mở miệng.
"Anh bất chấp thân phận của mình trở thành giáo sư ở đây chỉ để gặp lại em ấy sao?"
"... ... ."
Bước chân của Rudger dừng lại.
Freuden quay sang Rudger, trừng mắt nhìn hắn.
"Anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?"
"..........."
"Haiz."
Thứ phát ra từ miệng Rudger cuối cùng chỉ là một tiếng thở dài.
Lông mày của Freuden giật giật trước hành động đó.
Rudger quay đầu lại, nheo mắt nhìn Freuden.
"Ta tưởng lúc đó cậu vẫn chỉ là một đứa nhỏ, vậy ra cậu vẫn còn nhớ sao?"
Hắn nhếch khóe miệng.
"Tiểu quỷ nhà Ulburg!"
* * *
"Vậy chuyện gì đã xảy ra?"
Trước những câu hỏi dai dẳng của Merylda, Selina cuối cùng đã đầu hàng và không còn cách nào khác ngoài việc kể lại mọi chuyện.
"Chà, lãng mạn thật đấy!"
Merylda không giấu nổi sự thích thú của mình.
"Selina. Đây là cơ hội của cô, vì vậy hãy cố gắng lên."
"Thành thật mà nói thì... ... Tôi không biết nữa. Đây là lần đầu tiên tôi làm một việc như thế này."
Selina, hai má ửng đỏ như đang ngâm mình trong hơi ấm của mùa xuân, ngập ngừng nói.
"Giáo sư Rudger thực sự là một người tuyệt vời. Thông minh, lạnh lùng, mạnh mẽ. Anh ấy rất được các học sinh ngưỡng mộ và quý mến. Nhưng tôi thì không. Điều duy nhất tôi có thể làm chỉ là trò chuyện với các tinh linh, thật ngớ ngẩn đúng không?"
Đó chính là nỗi lo lắng chất chứa trong lòng Selina.
Cô ấy luôn nghĩ rằng bản thân không xứng với Rudger.
Đúng hơn, cảm giác của Selina dành cho Rudger gần giống với ngưỡng mộ hơn.
"Thì có sao?"
Merylda nhẹ nhàng bác bỏ mối lo ngại của Selina.
"Selina. Đừng quá coi thường bản thân. Tôi chắc chắn chỉ cần cô muốn, sẽ có rất nhiều đàn ông ngoài kia tình nguyện xếp hàng chờ cô."
"Hả? Sao có thể?"
"Dẫu sao thì. Chỉ có một lời khuyên tôi có thể cho cô. Hãy cứ là con người thật của cô là được."
"Thật sao?"
Selina nắm tay Merylda như thể chợt nảy ra một ý tưởng hay.
"Vậy thì, cô Merylda! Làm ơn hãy giúp tôi!"
"Hả?"
* * *
Một luồng không khí lạnh tràn vào giữa hai người Rudger và Freuden.
"Đã bao lâu rồi nhỉ? Chắc cũng phải mười năm rồi!"
"Chính xác là gần mười hai năm."
"Vậy sao? Hồi đó ta nhớ cậu vẫn chỉ là một đứa nhỏ."
"Hồi đó anh cũng trẻ hơn bây giờ rất nhiều."
"Bây giờ trông cậu đã ra dáng quý tộc rồi đấy. Không tệ!"
"Đừng nói nhảm nữa."
Freuden ngắt lời.
"Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Tại sao anh lại ở đây?"
"Có lý do gì khiến ta không nên đến đây không?"
"Một người như anh... có lý do gì để đến Theon chứ? Tên của anh cũng không phải là Rudger Chelici."
"Cậu nói như thể cậu biết rất rõ về ta vậy."
Một làn gió lướt qua giữa hai người.
Freuden siết chặt nắm tay.
"Anh tiếp cận Rene rốt cuộc có mục đích gì?"
"... ... Ta không biết cậu đang nói cái gì."
"Anh nghĩ tôi không biết rằng anh đã đưa cuốn sách ma thuật cho Rene và giúp đỡ em ấy sao? Bây giờ anh có ý định chuộc lỗi sao...."