Giáo Sư Gián Điệp

Chương 183: Mặt Trời Bạc (3)



Tình trạng của Deon nghiêm trọng đến mức có thể c·hết bất cứ lúc nào vì mất quá nhiều máu.

Vết thương nghiêm trọng đến mức không thể chữa trị bằng ma pháp bình thường.

Ngay cả ma pháp đã xóa đi vết sẹo trên mặt Violetta trong trường hợp này cũng vô dụng.

'Ông ấy mất quá nhiều máu.'

Máu là sức nặng của mạng sống. Việc thiếu máu trong một cơ thể hoàn hảo chẳng khác gì một cái vỏ trống rỗng không có linh hồn.

Rudger đành phải chọn cách khác.

"Loại bỏ phong ấn."

Phù.

Ma pháp thoát ra khỏi cơ thể hắn.

Giật mình!

Mastella đang bị Rudger che mắt, bắt đầu run rẩy.

'Thật lạnh!'

Cảm giác như nhiệt độ xung quanh cô ấy đã giảm đi vài độ.

Đúng lúc đó, có một âm thanh đã lọt vào tai Mastella. Đó là một âm thanh lạo xạo như côn trùng đang bò.

Khi Mastella định ngẩng đầu lên, giọng nói của Rudger liền vang lên bên tai.

"Ở yên đó."

Mastella khựng lại khi nghe những lời đó.

"Cô không nên nhìn thấy thứ trước mặt, tốt nhất cô nên bịt cả hai tai lại."

Mastella không hiểu tại sao Rudger lại bảo mình bịt tai lại. Tuy nhiên, cô không hỏi gì và làm theo.

Rudger nhìn thấy Mastella đã bịt tai lại, cuối cùng hắn cũng ngẩng đầu lên.

Một hố đen đang lơ lửng trên đầu hắn.

"Ta cần giúp đỡ."

Một phản hồi đến từ lỗ đen tuyền.

Âm thanh nứt vỡ.

Một tiếng động xa lạ và khủng kh·iếp của một thứ gì đó vặn vẹo và rùng rợn.

Rudger nói mà không hề chớp mắt.

"Ta muốn ngươi chữa lành v·ết t·hương cho người này."

Kirilik.

Một phản hồi khác đến từ bóng tối. Như thể nó đang thắc mắc tại sao mình phải giúp đỡ một kẻ như thế này.

Thay vì coi thường Deon, nó giống như đang phàn nàn về việc Rudger đã cưỡng ép đuổi nó đi lần trước hơn.

"Ta không quan tâm ngươi có thích hay không. Nếu ngươi không muốn, ta có thể liên lạc với kẻ khác."

Nứt!

Tồn tại phía bên kia phản ứng giận dữ với những lời đó.

"Đừng lãng phí thời gian của ta. Ta không có nhiều kiên nhẫn đâu."

Rắc rắc.

Cuối cùng, đối phương đành thoả hiệp.

Đối với sinh vật này, Rudger là con người duy nhất nó hứng thú.

Còn đối với Rudger, sinh vật này chỉ là một trong số rất nhiều thứ có hứng thú với hắn.

"Tất nhiên, ta sẽ trả giá tương xứng."

Nứt.

Phản ứng cho thấy thỏa thuận đã được ký kết.

Soạt.

Vô số xúc tu chảy qua lỗ đen.

Nó di chuyển chậm rãi và quấn quanh cơ thể Deon.

Mastella run rẩy khi cảm nhận được một thứ kỳ dị xuất hiện ngay bên cạnh.

Rudger im lặng quan sát cảnh tượng đó.

Cuối cùng, xúc tu biến mất trở lại trong hố và thứ còn lại ở vị trí của nó là một Deon hoàn hảo, những v·ết t·hương trên người ông đã hoàn toàn biến mất. Hơi thở vốn yếu nhược của ông ấy cũng đã trở nên ổn định.

"Tốt lắm."

Nứt.

Lỗ đen dần biến mất, đâu đó còn văng vẳng ý tứ mong Rudger nhớ giữ lời.

Rudger thu hồi ma pháp, ngay lập tức đặt lại phong ấn.

Tuy không hề triệu hồi 'thứ đó' lâu nhưng hắn vẫn cảm thấy vô cùng chóng mặt.

"Được rồi."

Rudger gỡ bàn tay đang che mắt Mastella ra.



Mastella không nói nên lời khi nhìn cảnh tượng trước mắt.

"Ông ơi!"

Deon, người những tưởng đ·ã c·hết cách đây ít lâu, nay vẫn còn sống khỏe mạnh.

Cánh tay bị chặt đứt, máu đổ, đủ loại v·ết t·hương. Những thứ đó đã hoàn toàn biến mất, như thể chúng chỉ là ảo giác chưa từng tồn tại.

"L-làm thế nào..... Làm thế nào mà ....."

"Mastella?"

Deon dần tỉnh táo lại, mơ hồ gọi tên cô cháu gái.

Ông cũng ngạc nhiên khi thấy mình vẫn còn sống. Sau khi chợt nhận ra các v·ết t·hương trên cơ thể đã biến mất, biểu cảm của Deon vẫn còn chút hoài nghi liệu mình đang sống hay đ·ã c·hết.

Chợt ông nhận ra người đang đứng trước mặt là ai.

"Ông chủ?!"

"Ông cần nghỉ ngơi."

"Cảm ơn ngài."

Nghe được lời nói của Deon, Mastella muộn màng nhận ra sai lầm của mình, cô lập tức cúi đầu nói lời cảm tạ.

"X-xin lỗi, ông chủ. Tôi thật quá thô lỗ. Cảm ơn ngài đã cứu sống ông nội."

"Mastella."

"... ... Vâng?"

"Cô không cần lúc nào cũng phải ép mình hành xử như một người lớn."

"Sao cơ?"

Mastella ngẩng đầu lên.

Vẻ mặt cô tỏ ra bối rối vì không hiểu Rudger đang nói gì.

Rudger nhẹ nhàng nói.

"Đôi khi cư xử như một đứa trẻ bình thường cũng không sao cả."

"!!!"

Khoảnh khắc Mastella nghe những lời đó, cô ấy đã vô cùng xúc động, nước mắt bất giác rơi xuống mà Mastella không hề nhận ra.

"Cảm ơn ngài, thực sự cảm ơn ngài."

"Được rồi. Nói vậy là đủ rồi."

Đúng lúc này, cánh cửa chợt mở ra, mọi người bên ngoài lập tức ùa vào.

"Anh trai! Anh có ổn không?!"

Hans hay tin về vụ t·ấn c·ông, cậu ngay lập tức dẫn đầu những người dân khu ổ chuột chạy đến đây tiếp ứng.

Tuy nhiên, Hans cảm thấy bối rối khi thấy mọi chuyện đã kết thúc rồi.

"Mọi chuyện ở đây là sao?"

"Chuyện kết thúc rồi, Hans."

Rudger đứng dậy và đi ra khỏi ngôi nhà.

Trong khi những người còn lại đang dọn dẹp bên trong, Hans đi cùng Rudger.

"Anh tính hành động sao?"

"Sao vậy?"

"... ... Không. Không có gì."

Hans thở dài.

"Tôi sẽ báo cho mọi người chuẩn bị."

"Không cần. Tôi nghĩ mình có thể tự giải quyết được."

Rudger tiếp tục bước đi, Hans chỉ im lặng nhìn hắn từ phía sau.

Violetta lại gần Hans.

"Hans, tình hình thế nào? Chuyện gì đã xảy ra thế?"

"Cũng may không có tổn thất lớn nào xảy ra."

"Ông chủ đi đâu vậy?"

Hans ngăn Violetta đang cố đuổi theo Rudger.

"Đừng. Tốt nhất lúc này cô đừng đi theo anh ấy."

"Hả? Tại sao?"

Hans lắc đầu, tỏ vẻ không cần phải lo lắng.

"Bây giờ cô có nói gì với anh ấy thì cũng vô ích thôi."

"?"

"Đã lâu rồi tôi mới thấy anh ấy tức giận như vậy."



Tức giận?

Violetta nhìn theo hình ảnh Rudger ở phía xa.

Khuôn mặt anh ta vẫn vô cảm như thường lệ, không biểu lộ cảm xúc gì.

Tuy nhiên bầu không khí xung quanh Rudger lúc này nặng nề hơn bình thường rất nhiều.

Hans hiểu được phản ứng đó.

"Mỗi khi anh ấy thực sự tức giận, trên mặt anh ấy sẽ không có biểu cảm gì cả."

"........."

"Không có gì. Anh trai cũng là con người, sẽ có lúc vui cũng sẽ có lúc giận. Đặc biệt hãy ghi nhớ điều này: Anh ấy n·hạy c·ảm hơn bất kỳ ai khác khi nói đến những vấn đề liên quan đến trẻ em."

"Có chuyện gì đặc biệt sao?"

"Vì trong quá khứ, anh ấy cũng đã từng bị tổn thương một lần."

"Tổn thương?"

Violetta thấy ngạc nhiên khi biết Rudger còn có chuyện quá khứ như vậy.

Có lẽ bởi vì hình tượng vốn có của Rudger từ khi quen biết, Violetta luôn cảm thấy người như Rudger rất phi thường, thật khó có thể liên hệ người này với hai chữ 'tổn thương'.

Hoá ra Rudger cũng là một người giống cô.

"Không cần phải lo lắng. Không ai có thể ngăn cản anh trai trong tình trạng đó."

Không cần phải lo lắng rằng có thể sẽ có một cuộc t·ấn c·ông khác trong tương lai.

"Tôi nghĩ chúng ta nên thương hại cho mấy kẻ ngu ngốc kia thì hơn."

* * *

Leathervelk rất rộng.

Không phải tất cả các khu vực đều như nhau.

Hầu hết đều là khu ổ chuột hoặc khu nhà máy.

Nhưng ở một khía cạnh khác, có một nơi mà mắt người thường không thể chạm tới.

Trong sức nóng của ngọn lửa và nơi lòng tham và sự tuyệt vọng quằn quại.

Đấu trường - Thế giới ngầm của Leathervelk.

Carlone đang ngồi ở đầu bàn theo dõi một trận đấu trong khi nhâm nhi ly rượu.

Hai người đàn ông đang đánh nhau ác liệt bên trong hàng rào thép.

Khu vực xung quanh hàng rào thép gai chật kín người, ai cũng cầm giấy tờ trên tay, hò hét muốn vỡ phổi.

"Ngươi đang làm gì thế! Nhanh hạ tên kia đi!"

"Giết! Giết hắn đi!"

"Ta đặt cược tất cả tiền của mình vào ngươi đấy!"

Tất cả đều là những lời nói chửi bới, cổ vũ hoặc cầu xin chiến thắng.

Carlone nhìn bọn họ, không thể nhịn được cười.

"Nhìn kìa. Những kẻ chỉ biết dựa dẫm vào người khác mà sống."

Một kẻ cấp dưới lặng lẽ rót rượu bên cạnh cũng đồng ý.

"Đúng vậy, thưa ngài. Bọn chúng trông thật ngu ngốc."

"Hai kẻ đang đánh nhau ở đằng kia cũng vậy. Những kẻ lẽ ra có thể tự xưng là hiệp sĩ lại đang chiến đấu bằng nắm đấm tay không ở một nơi bẩn thỉu như thế này chỉ vì nợ cờ bạc."

Hai người chiến đấu bên trong hàng rào sắt đều là hiệp sĩ.

Cả hai đều nắm lấy nhau, người đầy máu và mồ hôi.

"Cho dù có trình độ vượt trội hơn người thường thì cũng vẫn sẽ bị tiền bạc trói buộc, bản thân bọn chúng cũng chẳng hơn gì một con chó."

Đây chính là sức mạnh của đồng tiền.

Đó là một quy luật của thực tế khiến ngay cả hiệp sĩ cao quý cũng phải cúi đầu.

Nhưng Carlone không quan tâm.

Hắn chính là lợi dụng những kẻ như vậy để đầu cơ trục lợi.

Nhờ có những kẻ này mà công việc kinh doanh đấu trường gần đây của hắn ngày càng phát đạt.

Hãy nhìn những nhóm người bên dưới, trong nỗi tuyệt vọng và niềm vui khi say mê cờ bạc.

Những kẻ có nhiều tiền sẽ quan sát khung cảnh này qua cửa sổ kính từ một chiếc bàn được chuẩn bị đặc biệt.

Tất cả giống như một màn trình diễn ồn ào.

Ngay lúc đó, cánh cửa phòng đặc biệt nơi Carlone ở mở ra và có người bước vào.

"Thủ lĩnh, mọi việc đã xong."

"Kết quả sao rồi?"

"Chúng ta đã phá hủy xưởng in và đốt hết giấy tờ. Chúng ta cũng đã khử hai tên kia."

"Rất tốt."

Carlone vui vẻ gật đầu.

"Còn gì nữa không?"



"Không còn gì đặc biệt nữa."

Kẻ cấp dưới định báo cáo về việc mười người hắn cử đi thủ tiêu người đều đã bị g·iết, nhưng cuối cùng hắn không nói gì.

Trông tâm trạng của thủ lĩnh có vẻ không quá vui. Nếu hắn thông báo tin tức nào đó không tốt thì người chịu tội chắc chắn sẽ là hắn.

Dù sao thì những người đ·ã c·hết đều chỉ là vài con tốt thí nên dù có một vài n·gười c·hết cũng không có hại gì.

"Mọi người đều đã sẵn sàng hành động chứ?"

"Đúng vậy. Chỉ đợi lệnh của ngài."

"Được. Hiện tại chúng ta chỉ cần đợi phản ứng của đối phương. Tất nhiên, dù chúng có đầu hàng thì kết cục cũng sẽ không thay đổi."

Đôi mắt của Carlone nheo lại đầy tính toán.

Kẻ thuộc hạ đang đứng bên cạnh nhìn mà cảm thấy lạnh gáy.

Dù đã phục vụ Carlone khá lâu nhưng có những lúc tên thuộc hạ cảm thấy thủ lĩnh tàn nhẫn đến mức hắn tự hỏi liệu ông ta có thực sự là con người hay không.

"Tin tức tốt đấy. Ta đói rồi, quay lại biệt thự thôi."

Ngay lúc đó, kết quả trận đấu bên dưới cũng đã được phân định.

"Kết quả chẳng có gì mới mẻ."

Carlone uống cạn ly rượu của mình và rời khỏi đấu trường.

Bên ngoài, mặt trời đã lặn, bầu trời lúc này tối đen.

Carlone trở về trên một chiếc ô tô màu đen.

Một biệt thự trên một khu đất rộng lớn cách xa thành phố.

Biệt thự nơi Carlone ở là một nơi được chiếu sáng rực rỡ bởi ánh đèn đường.

Khi chiếc xe màu đen đến gần, những người canh cổng của dinh thự liền mở cửa.

Cuối cùng, sau khi cánh cổng đóng lại, các thành viên khác quay trở lại vị trí của mình.

* * *

Mark là một thành viên của Mặt Trời Bạc.

Việc của hắn ta là bảo vệ cổng chính của dinh thự.

Nhưng nói ra điều này cũng buồn cười.

'Ai lại có can đảm t·ấn c·ông nơi này cơ chứ?'

Cho dù có kẻ đến thì cũng chỉ có thể là sát thủ, nhưng có kẻ điên nào lại nhận lời á·m s·át vị kia?

Vì vậy, canh gác lối vào trên thực tế lại là một công việc tẻ nhạt và chỉ đơn thuần là sắp xếp các vật phẩm.

Còn hai tiếng nữa là đến ca làm việc.

Sau khi ăn xong, Mark đang định đi đến quán bar, nhưng có thứ gì đó khiến hắn ta chú ý.

"Cái gì kia?"

"Mark? Sao thế?"

"Nhìn đằng kia đi."

Khi Mark chỉ tay, đồng bọn bên cạnh lên tiếng đáp lại.

Ánh mắt của họ cùng hướng về con đường dẫn tới lối vào dinh thự.

Có cái gì đó đang đứng dưới ánh đèn đường.

Lúc đầu hai người nghĩ đó chỉ là một con thú hoang.

Vì nơi đây ở hơi xa trung tâm thành phố nên thỉnh thoảng hay có động vật hoang dã đi ngang qua.

Nhưng bóng hình đó chắc chắn không phải là thú hoang.

"Người sao?"

Khoảnh khắc Mark nói điều đó.

Vụt.

Bóng tối ngay lập tức đổ xuống trước mặt họ.

"Cái gì thế?"

Ánh sáng từ đèn đường trên con phố chính đồng loạt tắt ngúm.

"Lufton. Không ổn!"

Khi Mark nhìn sang đồng bọn của mình, nước da của hắn ta lập tức tái nhợt.

Cái đầu của Lufton vốn vẫn còn ở trên cổ một lúc trước, hiện giờ đang lăn trên đất.

"!!!"

Đúng lúc Mark định hét lên điều gì đó, một bóng đen đột nhiên hiện lên trước mắt hắn ta.

Đó cũng chính là những hình ảnh cuối cùng hắn ta nhìn thấy.

Sự im lặng bao trùm lối vào.

Cái bóng nhìn chằm chằm vào ngôi biệt thự phía sau cánh cổng sắt khổng lồ.

Cuối cùng, cơ thể bóng đen chìm xuống như thể tan vào bóng đêm.

Bóng tối bao trùm căn biệt thự.