Giáo Sư Gián Điệp

Chương 185: Gã Đồ Tể Jack (2)



"Vậy ra đây là toàn bộ lực lượng của Mặt Trời Bạc sao?"

Rudger liếc về phía những kẻ xuất hiện ở phía bên kia bức tường, lạnh nhạt nói.

"Ha ha ha! Tên ngu ngốc này có vẻ như vẫn chưa ý thức được bản thân mình đang ở trong hoàn cảnh nào!"

Một thuật sĩ già trong đám người không khỏi phát ra tiếng cười nhạo.

"Đúng là ta không biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình."

Rudger chẳng buồn liếc mắt về phía người vừa lên tiếng. Hắn chậm rãi nâng ly rượu lên, nhẹ giọng thông báo.

"Nhưng ta lại biết chuyện gì sẽ xảy ra với ngươi tiếp theo đấy."

Ngay khi hắn vừa dứt lời, có thứ gì đó màu đen từ từ rơi xuống t·ừ t·rần nhà.

"C-cái gì thế này?"

"Ngươi đã làm gì?"

Những xúc tu màu đen xuyên qua trần nhà rơi xuống căn phòng.

Con số không phải một mà lên đến hàng chục. Số lượng thậm chí còn tiếp tục tăng theo thời gian.

Những kẻ bảo vệ nổi da gà khi chứng kiến thứ xuất hiện trước mặt.

Bọn chúng không biết thứ màu đen đó là gì.

Những thứ này đột ngột xuất hiện trên trần nhà sao? Chúng đã ở đó bao lâu rồi?

Bản năng sinh tồn của những kẻ này đều mách bảo chúng không bao giờ nên tiếp xúc với những xúc tu đó.

"Giết hắn!"

Một cựu hiệp sĩ nhanh chóng phán đoán tình hình, vung kiếm vào Rudger.

Trực giác mách bảo ông ta rằng nếu Rudger c·hết thì hiện tượng kỳ lạ này sẽ chấm dứt.

Cú vung kiếm nhanh đến mức tạo ra một vệt sáng trong không khí.

Nhưng trước khi thanh kiếm chạm vào Rudger.

Soạt.

Một xúc tu màu đen t·ừ t·rần nhà rơi xuống chạm vào vai hiệp sĩ.

Geek!

Khi cơ thể người hiệp sĩ chạm phải xúc tu, xúc tu đen nhánh xoắn lại như một vòng xoáy và hút người này vào trong.

Những người khác trong phòng trừ Rudger đều c·hết lặng trước cảnh tượng kinh hoàng bất chấp các định luật vật lý này.

"Cái quái gì đây? Ngươi đã làm cái gì?"

Rudger cười khinh miệt.

"Ngươi có thể đoán."

"Đừng có giả thần giả quỷ với ta!!!"

Carlone hét lên giận dữ.

Trong khi đó, một chiếc xúc tu khác đã chạm tới một người khác và nhanh chóng hút người này vào trong vòng xoáy.

Tên hiệp sĩ kia thậm chí không kịp thốt ra bất kỳ một lời nào.

"Ngươi có tin vào 'Thần' không?"

"Cái gì? "

"Ngươi nghĩ 'Thần' có tồn tại không?"

"Ngươi đang nói vớ vẩn gì vậy?"

Rudger nhẹ nhàng giơ tay lên.

Một xúc tu lơ lửng trên trần nhà tiếp cận Rudger và cọ xát vào mu bàn tay anh ta.

Một cảnh tượng tự nhiên xuất hiện trong đầu Carlone.

Cảnh tượng cánh tay của Rudger chạm vào xúc tu xoắn lại thành hình xoắn ốc và bị hút vào.

Tuy nhiên.

Rudger không hề hấn gì khi tiếp xúc với các xúc tu.

Vô lý.

Carlone run rẩy.

"S-sao có thể?"



"Chủ nhân của chiếc xúc tu này là một vị thần đã bị mất tên do bị ai đó phản bội. Từ rất lâu rồi con người không còn nhớ đến cô ta nữa."

Rudger mở miệng, phớt lờ phản ứng của Carlone.

"Ngược lại, vị thần này còn bị tố cáo là tà ma và thậm chí còn mất đi hình hài vốn có của mình. Nhưng cô ta vẫn rất yêu quý con người. Đến mức nào sao?"

"Đến mức toàn bộ cơ thể của cô ta đều được tạo thành từ con người."

Argh!

Tiếng la hét vang lên từ khắp mọi nơi.

Những hiệp sĩ sợ hãi và cố gắng bỏ chạy, những cứ hễ họ chạm vào xúc tu thì ngay lập tức đều biến mất.

Một số người cố gắng vung kiếm ngăn cản nhưng những chiếc xúc tu này hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì.

Tất cả những kẻ xuất hiện nhanh chóng bị những xúc tu nuốt chửng và biến mất khỏi căn phòng.

Cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại Carlone và Rudger.

Địa ngục. Là địa ngục.

Carlone nhìn chằm chằm vào Rudger với đôi mắt run rẩy.

Kẻ này là một tên điên.

"Khả năng của cô ta khá hữu ích. Cô ta hiểu rõ cơ thể con người hơn bất kỳ sinh vật nào khác nên cô ta thể chữa lành mọi v·ết t·hương miễn là người đó còn một hơi thở."

Kể cả khi cánh tay bị cắt đứt.

Hay bị mất quá nhiều máu.

Thậm chí toàn thân có thối rữa đi chăng nữa.

"Hạn chế duy nhất là vẻ ngoài của thứ này."

Rudger nhẹ nhàng giũ bỏ chiếc xúc tu đang chạm vào lòng bàn tay mình.

Những xúc tu cuối cùng cũng từ từ tiếp cận Carlone.

"Ư, ugh!"

Khoảnh khắc đầu xúc tu chạm vào trán Carlone.

Carlone đã nhìn thấy thứ gì đó.

Đó là một thân hình khổng lồ đứng yên trong bóng tối.

Sự xuất hiện của một con quái vật khủng kh·iếp trông như hàng vạn người trộn lẫn vào nhau.

Một vị thần bằng thịt với tất cả các bộ phận của con người được lắp ghép một cách quái dị.

"Cô ta yêu con người, nhưng cảm xúc của một vị thần là thứ mà con người không thể hiểu được."

Giọng nói của Rudger vang lên.

"Cô ta yêu con người nên mọi thứ trên người cô ta đều được tạo ra từ con người, cô ta không hề quan tâm đến thứ mà con người gọi là 'thẩm mỹ'."

Cùng lúc đó, mọi khung cảnh đều biến mất và Carlone trở về thực tại.

Carlone đổ mồ hôi lạnh, toàn thân run rẩy vì sợ hãi.

Dù mới chỉ nhìn thấy một phần hình ảnh nhưng cũng đủ khiến hắn ta cảm thấy buồn nôn.

Carlone thấp giọng cầu xin.

"Giết ta đi. Xin ngươi."

"Thật không may. Chúng ta đã thỏa thuận rồi. Ta quyết định sẽ hiến tế mọi người ở đây cho cô ta."

Đó là cái giá để cứu mạng Deon.

Nước da của Carlone trở nên trắng bệch khi nghe đến đó.

"Ngươi không cần phải lo lắng. Ngươi sẽ không c·hết đâu."

"!!!"

Carlone càng rơi vào tuyệt vọng hơn khi nghe tin mình sẽ không c·hết.

Điều đó có nghĩa là hắn sẽ sống như một thể thống nhất với con quái vật đó và không bao giờ có thể c·hết được?

Carlone lập tức rút dao định t·ự s·át nhưng đã quá muộn.

Khoảnh khắc xúc tu chạm vào cổ tay đang cầm con dao, cánh tay của Carlone bắt đầu vặn vẹo.

"Ahhh! Giết ta đi!!"

Nhưng ngay cả tiếng kêu đó cũng biến thành im lặng ngay lúc dây thanh quản bị xoắn lại.

Sau khi Carlone biến mất, những bó xúc tu màu đen đáp xuống khắp dinh thự và thu thập những t·hi t·hể còn lại.



Máu bắn tung tóe trên hành lang và tường bị hút vào các xúc tu, cũng như xác của những kẻ khác nằm trên sàn.

Cuối cùng, những chiếc xúc tu biến mất vào một lỗ đen trên bầu trời.

Căn biệt thự trong bóng đêm yên tĩnh đến mức khó tả.

***

Ngày hôm sau.

Sở cảnh sát Leathervelk xác nhận một vụ m·ất t·ích không rõ nguyên nhân đã xảy ra tại biệt thự nơi tập trung các thành viên của Mặt Trời Bạc.

Ban đầu người ta tưởng đây là cuộc thanh trừng giữa các băng nhóm nhưng không có t·hi t·hể và dấu vết nào còn sót lại.

Tuy nhiên, dù nhìn thế nào đi chăng nữa, việc có quá nhiều người biến mất như vậy đều khiến cảnh sát ở đây cảm thấy kỳ lạ.

Nhưng cuối cùng, vụ việc cũng kết thúc mà không có tiến triển gì đáng kể.

Mọi người bắt đầu bàn tán về tin tức này.

Có người nói rằng tất cả thành viên của Mặt Trời Bạc đã bí mật trốn khỏi thành phố.

Người khác lại cho rằng Mặt Trời Bạc đã bị t·ấn c·ông và biến mất.

Tuy nhiên, hầu hết người dân bình thường đều cảm thấy nhẹ nhõm vì sự biến mất của tổ chức xã hội đen này.

Một người tình cờ đi ngang qua biệt thự trong đêm đó đã khẳng định rằng có một lỗ đen khổng lồ trên đỉnh dinh thự và có thứ gì đó từ trên trời rơi xuống.

Bởi vì lúc đó là đêm tối không nhìn thấy bất kỳ thứ gì và lúc đó người này đã say khướt nên không ai tin lời anh ta nói.

Tổ chức khét tiếng thống trị thành phố Leathervelk cứ thế đã biến mất chỉ sau một đêm.

Để lại vô số câu hỏi phía sau.

* * *

Cũng trong cái đêm mà Rudger đột nhập vào dinh thự của Carlone, trong một góc tối của thành phố cũng đã xảy ra trận chiến giữa hơn hai trăm người được trang bị v·ũ k·hí và năm người của U.N Owen.

"Tôi còn chưa khởi động nóng người nữa."

"Anh không nên trông chờ vào những kẻ đầu đường xó chợ này."

Alex bất đắc dĩ giải thích khi Pantos có vẻ khá không hài lòng khi trận chiến lại kết thúc một cách dễ dàng như vậy.

"Chúng ta nên giải quyết đống hỗn độn này thôi."

Alex cảm thấy hơi nhức đầu khi nhìn lại hiện trường.

Hiện trường trận chiến lúc này khiến người khác thật khó có thể tin rằng đây chỉ là cuộc ẩ·u đ·ả giữa các băng đảng.

Ma pháp hệ Phong của Violetta kết hợp với bom của Sheridan khiến lực phá huỷ tăng lên gấp bội.

May mắn thay, dù sao thì đây cũng là khu vực sẽ sớm được tái phát triển nên không có ai sống ở gần.

"Dù sao thì khu này cũng đang đợi tái định cư, chúng ta dứt khoát cho nổ nó luôn được không?"

Sheridan đứng bên cạnh đang lẩm bẩm những lời đáng sợ.

Alex cạn lời.

Sheridan thực sự là một kẻ điên khi mang theo bom bên người.

Khi Alex đứng thẳng lên, anh ta nhìn thấy ai đó đang tới từ xa.

"Thủ lĩnh, anh xong việc rồi à?"

"Ừ. Mọi chuyện bên này có vẻ cũng kết thúc rồi."

"Tất nhiên. Những tên rác rưởi này chẳng gây ra chút khó khăn nào cho chúng tôi cả."

"Làm tốt lắm. Mọi người định xử lý những cái xác này như thế nào?"

Alex nhún vai không đáp. Thay vào đó, Violetta là người trả lời.

"Có một câu nói ở Leathervelk: Đừng bao giờ chôn cất xác c·hết trên sông Lemzi."

Nó giống như một loại quy tắc bất thành văn.

Hầu hết các xác c·hết trôi trên sông đều có liên quan đến những kẻ bị ruồng bỏ từ t·hế g·iới n·gầm.

Cảnh sát nơi đây cũng chẳng buồn quan tâm đến những c·ái c·hết kiểu này. Bọn họ thừa hiểu những t·hi t·hể đó cũng chẳng phải hạng người lương thiện gì.

"Làm vậy cũng tốt."

"Tên Carlone đó c·hết rồi sao?"

"Phải."



"Hắn chắc chắn phải có vệ sĩ xung quanh chứ. Anh hạ bọn chúng nhanh vậy sao?"

"Có kẻ nào mạnh không?"

Khi Alex và Pantos hỏi một cách thích thú, Rudger lắc đầu.

"Hầu hết đều là hiệp sĩ đã nghỉ hưu hoặc bỏ bê huấn luyện. Không có gì đặc biệt cả."

"Vậy sao? Chán thật đấy!"

"Violetta."

"Có chuyện gì sao?"

Khi Rudger gọi tên mình, Violetta trả lời ngay.

"Vì Mặt Trời Bạc đã bị tiêu diệt nên các lĩnh vực kinh doanh mà Mặt Trời Bạc đang làm chủ, cô có thể phụ trách thâu tóm chúng chứ?"

Violetta gật đầu.

"Không có gì khó cả. Nhưng chúng ta sẽ cần mất khá nhiều tiền đấy."

"Không quan trọng là tốn bao nhiêu tiền. Dù sao thì tiền của chúng cũng đã trở thành của chúng ta rồi."

"Vậy thì được."

Hầu hết hoạt động kinh doanh của Mặt Trời Bạc đang tiến hành đều mờ ám nên việc thâu tóm là điều không quá khó khăn.

"Tình trạng của Deon như thế nào rồi?"

"Ông ấy đã ổn rồi."

"Có gì bất thường không?"

"Tôi nghĩ ông ấy có vẻ mạnh hơn trước."

"Vậy sao?"

Rudger trả lời như thể đó không phải là vấn đề lớn, nhưng Violetta có thể đoán được rằng Rudger đang quan tâm đến cấp dưới của mình, nếu không thì hắn đã không hỏi vậy rồi.

Đúng lúc này, có một nhóm người từ xa lao tới.

Lúc đầu Rudger tưởng đó là người của Mặt Trời Bạc, nhưng hắn nhanh chóng nhận ra không phải.

"Bọn họ đến đây làm gì?"

Rudger nhận ra họ là những người dân ở khu ổ chuột.

"Không phải tôi đã dặn cô bảo họ không nên ra ngoài rồi sao?"

"Anh thừa biết là lời đó không có tác dụng mà."

Violetta chậm rãi nói.

Sững người lại một chút, Rudger cuối cùng bất đắc dĩ cười.

"Tôi hiểu."

Violetta cũng bật cười.

"Ông chủ."

"Sao vậy?"

"Tôi thay mặt mọi người cảm ơn anh, vì tất cả mọi thứ."

Rudger mỉm cười.

"Đó là việc tôi nên làm."

* * *

Lối vào biệt thự của Carlone gần như bị đóng kín.

Một chiếc xe màu đen dừng lại trước cổng và ngay sau đó các hiệp sĩ Bóng đêm mặc đồng phục màu đen bước ra.

"Leathervelk. Chúng ta lại quay lại đây rồi."

Người đáng chú ý nhất trong số đó là người phụ nữ với mái tóc bạc dài đến thắt lưng.

Terina Lionhowl.

"Tôi vừa mới rời đi thôi mà đã có sự cố nghiêm trọng xảy ra rồi sao?"

Chuyện quái gì đang xảy ra ở Leathervelk vậy?

Ở bên cạnh Terina là Enya Joyners, người vẫn luôn có mặt ở Leathervelk.

"Enya. Lần này chuyện gì đã xảy ra?"

Terina chợt lắc đầu.

"Bỏ đi. Cô nghĩ người có liên quan đến vụ này nhất có thể là ai?"

Enya gật đầu với vẻ mặt nghiêm nghị.

"Nơi có nhiều khả năng liên quan đến vụ việc này nhất chỉ có thể là khu ổ chuột ở Leathervelk."