"Trợ lý Sedina là một học sinh xuất sắc. Con bé đúng là đang phải sống trong một môi trường tồi tệ, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta có thể tuỳ ý can thiệp vào cuộc sống của trò ấy."
"Nhưng cậu là giáo sư của trò ấy."
"Đúng. Tôi phụ trách trò Sedina. Nhưng lựa chọn cuối cùng vẫn thuộc về trò ấy."
"... ... ."
Tất nhiên, đấy chỉ là một cái cớ.
Thành thật mà nói, Rudger không muốn để Sedina tách ra.
Vai trò của Sedina đối với hắn không chỉ là trợ lý mà còn là người thu thập thông tin tuyệt vời về tổ chức.
Nếu Sedina biến mất, hắn sẽ gần như mất liên lạc với tổ chức.
Tất nhiên, Rudger không thể nói thẳng điều đó với giáo sư Vierano.
"Tôi hoàn toàn thông cảm với sự quan tâm của anh đối với đồng loại của mình. Nhưng anh có thực sự nghĩ rằng trò Sedina sẽ hạnh phúc nếu trò ấy đến làng yêu tinh không?"
Rudger hoàn toàn hiểu rằng giáo sư Vierano quan tâm đến những người có cùng dòng máu yêu tinh.
Tuy nhiên, nếu có ai hỏi hắn có nghĩ các yêu tinh khác cũng sẽ như vậy không, câu trả lời chắc chắn sẽ là không.
"Tôi cũng đã nghe nói về yêu tinh. Họ có tình cảm thân tộc mạnh mẽ nhưng việc tẩy chay giống loài khác cũng mạnh mẽ không kém."
Một ví dụ tiêu biểu là Belaruna.
Cô ấy là một yêu tinh quan tâm đến nghiên cứu y học và thuật giả kim nhưng lại bị coi như một kẻ kỳ quặc và bị tẩy chay bởi chính đồng loại của mình.
Yêu tinh chắc chắn là một chủng tộc xinh đẹp và cao quý.
Nhưng đồng thời, họ cũng quá coi trọng truyền thống và không tìm kiếm sự thay đổi theo thời đại.
Những người như vậy sẽ chấp nhận những người như Sedina sao?
"Trò Sedina mang dòng máu yêu tinh."
"Chỉ một nửa thôi."
"... ... ."
"Có vẻ như giáo sư Vierano có vị trí khá cao trong làng yêu tinh."
"Sao anh biết?"
Đương nhiên là từ những manh mối trong lời nói của Vierano.
Rudger gõ nhẹ đầu ngón tay lên bàn.
"Tôi có thể thấy sự tự tin trong lời nói của anh. Một yêu tinh bình thường sẽ không thể dễ dàng mang một người lạ vào nơi yêu tinh sinh sống."
Một yêu tinh như Vierano đến thế giới loài người và làm giáo sư cũng đủ bị coi là một trường hợp kỳ quặc. Nhưng anh ta vẫn có thể hoạt động tự do qua lại giữa con người và yêu tinh mà không bị ảnh hưởng chút nào.
Đến việc anh ta có thể tự tin đề xuất việc đưa Sedina về sinh sống chung cùng với các yêu tinh khác cũng thật sự bất thường.
Từ những manh mối đó, Rudger suy đoán Vierano có một vị trí lớn đến mức cho phép anh ta có thể bỏ qua ý kiến của các yêu tinh khác.
"Giáo sư Vierano, có phải anh là trưởng lão của khu rừng yêu tinh không?"
"Đúng vậy."
... ...
Câu trả lời tuy rằng đã nằm trong dự đoán nhưng cũng vẫn khiến Rudger hơi kinh ngạc.
Vierano thở dài, chậm rãi giải thích.
"Là một trong bảy chi chính của Cây Thế Giới, gia tộc Dentis chịu trách nhiệm bảo vệ ranh giới của khu rừng từ thời xa xưa. Tôi hiện tại là người đứng đầu gia tộc Dentis."
"Anh làm giáo sư ở Theon không có vấn đề gì sao?"
"Tôi nhận chức vị này do còn nợ một lời hứa. Nhưng ở vị trí này không có nghĩa là tôi không hoàn thành nghĩa vụ với tộc nhân của mình. Trên thực tế, chính vị trí này cũng có thể giúp tôi bảo vệ bọn họ tốt hơn."
Vierano nói đúng.
Bảo vệ bên ngoài khu rừng cũng có nghĩa là ngăn chặn kẻ thù từ bên ngoài xâm nhập.
"Nếu Sedina đến chung sống trong nhà chúng tôi, tôi có thể đảm bảo cho trò ấy có một cuộc sống tốt, không bị kỳ thị bởi bất cứ ai."
"Tôi không chắc những yêu tinh khác sẽ chào đón Sedina. Dù sao thì trong giới yêu tinh, gia tộc Dentis cũng không phải gia tộc lớn duy nhất."
"........"
"Dù sao thì tôi cũng sẽ suy xét những gì giáo sư Vierano nói. Tôi sẽ hỏi ý kiến của trò Sedina."
"Cảm ơn cậu. Chỉ cần làm như vậy là đủ rồi. Tôi cũng không có ý định làm phiền trò Sedina thêm nữa."
"Cảm ơn cậu đã dành thời gian cho tôi, giáo sư Rudger."
"Không có gì."
Giáo sư Vierano sau khi để lại những lời này liền rời đi.
Một lúc sau, Rudger lặng lẽ đứng dậy khỏi chỗ ngồi và gõ cửa phòng trợ lý.
"Sedina?"
"... ... Vâng."
Sedina đáp lại bằng một giọng nói nhỏ nhẹ ở phía bên kia cánh cửa.
"Chúng ta có thể nói chuyện không?"
Sau vài phút ồn ào, cánh cửa được cẩn thận mở ra. Sedina với khuôn mặt hơi đỏ, có vẻ như cô đã lau mặt một cách vội vàng.
"Xin mời vào."
Khung cảnh nhìn qua cánh cửa mở thật bất ngờ.
Rudger vốn nghĩ Sedina sẽ chất đủ loại giấy tờ khắp căn phòng.
Với khả năng thu thập thông tin và khả năng sử dụng phép thuật gấp giấy của cô ấy, nghĩ như vậy không phải là không có lý.
Nhưng thực tế thì lại khác hoàn toàn.
'Nhiều cây quá.'
Bản thân phòng trợ giảng không hề chật hẹp.
Không gian ban đầu của căn phòng vốn dành cho ít nhất bảy người.
Xét đến việc Sedina sử dụng nơi này một mình thì có thể coi là rộng rãi.
Thứ lấp đầy không gian phòng lúc này là vô số cây xanh.
Mặc dù ở trong phòng nhưng không khí nơi đây lại có cảm giác trong lành hơn bên ngoài.
"X-xin lỗi ngài. Tôi đã tự ý trang trí phòng theo ý mình."
Sedina nhanh chóng cúi đầu nhận lỗi.
Rudger lắc đầu.
"Không cần phải xin lỗi. Không gian rất đẹp. Có vẻ như ngươi đã chăm sóc chúng rất kỹ."
"Vâng."
"Đây là sở thích của ngươi sao?"
"Vâng, từ nhỏ tôi đã thích chăm sóc cây cối."
Suy cho cùng, một nửa dòng máu của Sedina là yêu tinh, việc cô ấy gần gũi hay yêu thích thực vật không quá khó hiểu.
Rudger nhìn quanh bên trong một lượt sau đó mới từ tốn hỏi.
"Sedina Rosen."
"Vâng thưa ngài."
"Giáo sư Vierano đã nói cho ta nghe một vài chuyện về ngươi. Giáo sư muốn ta hỏi lại về quyết định của ngươi."
"A?... ... ."
"Ngươi có thực sự muốn được giúp đỡ không?"
Sedina ngập ngừng không trả lời.
Khi tỏ ra do dự như vậy, cô ta đã phạm sai lầm lớn.
Trước một cấp trên như Rudger, đáng lẽ ra cô ta phải lắc đầu kiên quyết từ chối, đó mới là cách thể hiện lòng trung thành với tổ chức.
Nhưng Sedina lại không làm như vậy.
Điều đó chứng tỏ lòng trung thành của cô bé này với Bình Minh Đen đã hơi lung lay.
Đây là một tin tốt đối với Rudger.
"Sedina. Ta đánh giá cao tài năng của ngươi. Ngươi có thể thành thật."
"Giáo sư?"
"Ta biết ngươi không thể hòa hợp với những người khác trong tổ chức. Thế nhưng ngươi vẫn ở đây. Như vậy đã đủ để chứng minh năng lực của ngươi."
Hắn không biết mục đích thực sự của con bé khi gia nhập một nơi như Bình Minh Đen.
Nhưng cứ như vậy thì tình huống của Sedina cũng không thể tốt được.
Cuối cùng, Bình Minh Đen sẽ phải biến mất. Hoặc bản thân Rudger sẽ phải c·hết.
Vậy chuyện gì sẽ xảy ra với Sedina sau đó? Rudger không biết nhưng hắn có thể chắc chắn đó không thể nào là một kết cục tốt.
"Nếu ngươi muốn rời đi thì ta sẽ không ngăn cản."
"Ý của ngài là.....?"
"Nếu ngươi muốn từ bỏ mọi thứ và sống một cuộc sống yên bình về sau, ta sẽ giúp ngươi."
Đối với Rudger, tài năng của Sedina rất xuất sắc, khả năng của con bé chắc chắn sẽ giúp ích rất nhiều cho hắn. Nhưng hắn vẫn sẽ tôn trọng quyết định của vị trợ lý này.
"Những gì chúng ta nói ở đây hôm nay chỉ là bí mật giữa ta và ngươi. Ngươi không cần lo lắng chuyện này sẽ bị tiết lộ."
"Tôi ... ... ."
Sedina bồn chồn do dự.
Con đường trả thù và con đường bình yên.
Khi được trao cơ hội chọn một trong hai cách.
Một đứa trẻ thông minh sẽ biết con đường nào tốt hơn cho mình.
Sedina ngẩng đầu lên và chạm mắt với Rudger.
Không giống như bình thường luôn trốn tránh, ánh mắt của Sedina lúc này rất thẳng thắn.
"Thật xin lỗi, giáo sư."
Khoảnh khắc nghe được những lời đó, Rudger đã đoán được câu trả lời.
"Tôi đã không thể giúp đỡ ngài xứng đáng với tư cách trợ lý."
"... ... .?"
"Ngay trong ngày cuối cùng của lễ hội, ngài đã bị cuốn vào một chuyện như thế mà tôi lại không hề nhận ra. Tôi thậm chí không thể đến thăm ngài trong bệnh xá. Ngay cả thân phận thật sự tôi cũng không nói cho ngài biết."
Sedina nói và vén một bên mái tóc nâu của mình lên.
Mặc dù nhỏ hơn tai của yêu tinh nhưng đôi tai của người lai vẫn nhọn hơn tai của con người.
"Tôi chắc chắn là một trợ lý, một cấp dưới không đủ tiêu chuẩn."
Sedina cố gắng tỏ ra ổn, nhưng vẻ mặt của cô lúc này lại bộc lộ nỗi đau không thể che giấu.
"Tuy nhiên, ngài đã nói với tôi rằng ngài cần đến tôi. Ngài là người duy nhất cho đến hiện tại công nhận năng lực của tôi. Tương lai là yên bình hay không, hiện tại, thật lòng tôi không biết bản thân muốn cái gì."
"... ... ."
"Nhưng có một điều chắc chắn, giáo sư. Tôi thực sự rất vui khi được làm trợ lý dưới quyền của ngài. Thế nên xin ngài đừng đuổi tôi đi có được không?"
Sedina nói một hơi ra hết tất cả những cảm xúc bấy lâu nay cô đã dồn nén.
Khi bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Rudger, Sedina lúc này mới muộn màng nhận ra những gì mình vừa nói và trở lại trạng thái bình thường.
"X-xin lỗi! Tôi .....tôi... ... ."
"Được rồi. Sedina Rosen. Ta đã biết ý nguyện của ngươi."
"Ngài Đệ Nhất?"
Rudger cuối cùng hạ quyết tâm, hắn đặt tay lên vai Sedina nói.
"Có một chuyện ngươi cần phải biết."
"Dạ?"
Rudger quyết định đặt cược một lần, hắn nghiêm túc thú nhận.
"Thực ra ta không phải là kẻ ở vị trí Đệ Nhất mà ngươi vẫn nghĩ."