James Moriarty đã trở thành một giáo sư chính thức.
Khoảnh khắc Casey Selmore nhìn thấy khung cảnh lịch sử đó, mắt cô ta sáng lên. Tim cô ta đập thình thịch với hy vọng rằng tiểu sử đầy đủ của James Moriarty cuối cùng cũng bắt đầu. Cô ta sẽ có thể hiểu người này đang cố làm gì.
Khi Casey Selmore vừa nghĩ như vậy. Cô ta bỗng nhận ra cơ thể mình đang bị thứ gì đó kéo đi.
'?'
Một ý nghĩ thoáng qua tâm trí Casey Selmore. Cô ta đã ở trong này bao lâu rồi?
Không đợi Casey Selmore kịp phản ứng, cô ta đã bị ném ra khỏi dòng sông ký ức.
Casey Selmore choàng tỉnh và nhảy ra khỏi giường. Cô ta nhìn quanh phòng, trời đã tảng sáng, mặt trời lúc này vẫn chưa mọc.
'Lâu vậy rồi sao?"
Tờ giấy trong tay Casey Selmore đã mất đi màu xanh ma thuật vốn có và sớm trở nên bạc màu. Thời hạn sử dụng của thứ này đã hết.
Cô ta đã từng nghĩ cuối cùng bản thân cũng có thể lần theo dấu vết của người đàn ông đó. Cuối cùng mọi thứ vẫn công cốc.
"Ahhh! Tức thật đấy!"
* * *
Sau khi trở về nơi ở riêng của mình, Rudger bình tĩnh sắp xếp lại những manh mối đã thu thập được.
Có rất nhiều bí mật ẩn giấu ở Vương quốc Delica.
Những thứ trù bị sẵn cho những trận c·hiến t·ranh cấp quốc gia. Các loại thí nghiệm vô nhân đạo. Dự án Nhà Nguyện Thép. Thí nghiệm phát triển loại thuốc súng không bị ảnh hưởng bởi ma pháp.
Rudger tưởng toàn bộ nhà máy thuốc súng đó đã bị t·hiêu r·ụi vào ba năm trước. Nhưng hắn đã lầm, có vẻ như đã có người bí mật chế tạo lại chúng. Hắn đã lờ mờ cảm giác được điều này khi nhìn thấy đám người Quân Giải phóng trong đợt t·ấn c·ông nhà đấu giá Kunst. Sau khi nhìn thấy Victor Dreadful, Rudger có thể chắc chắn thủ phạm chính là người này.
Thật đáng tiếc khi không thể g·iết được Victor Dreadful nhưng nhìn vào tình huống lúc đó, hắn cũng không thể làm gì khác được. Đệ Nhất tên Berom kia khiến hắn không thể hạ thủ được.
Như vậy, cuối cùng chỉ còn lại ba Đệ Nhất cho đến hiện tại vẫn chưa rõ danh tính.
Bọn chúng rốt cuộc sẽ mạnh đến mức nào?
Và kẻ có thể làm thủ lĩnh của đám người kinh khủng đó....
Rudger liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay.
Kẻ đó dù biết hắn là g·iả m·ạo nhưng lại không hề vạch trần mà vẫn đưa thứ này cho hắn như một lời mời.
Có thể nói, Linh Cấp và Elisa Willow ở một phương diện nào đó là cùng một loại người. Những người chỉ quan tâm đến đại cục, không tiếc việc lợi dụng những quân cờ dù lớn hay nhỏ, miễn là người đó có đủ giá trị lợi dụng, bọn họ sẽ tận dụng triệt để bất kể thân phận của kẻ đó đáng tin hay đáng ngờ.
Nói dễ nghe thì hành động như vậy có thể coi là mạo hiểm, nói khó nghe thì bọn họ đều là những kẻ điên vô cùng tự tin vào sự khống chế của bản thân.
Hắn không biết lần gặp mặt tới sẽ diễn ra tốt đẹp hay không. Hắn không có chút nắm chắc nào.
Rudger nhắm mắt lại, những suy tính điên cuồng xoay chuyển trong đầu hắn.
Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng vẫn yên lặng soi sáng màn đêm.
* * *
Sáng hôm sau.
Rudger đi làm sớm dù hôm nay hắn không có tiết. Khi tới văn phòng, hắn thấy Sedina đang dọn dẹp chỗ làm việc.
Rudger kiểm tra đồng hồ. Còn chưa đến giờ ăn sáng.
"Chào Sedina. Hôm nay trò đến sớm vậy?"
"A. Chào buổi sáng giáo sư Rudger. Tôi đang tranh thủ dọn dẹp một chút."
"Trò đã ăn sáng chưa?"
"À, dạ chưa. Nhưng tôi có mang theo cơm hộp rồi!"
Sedina nói giơ hộp cơm đã chuẩn bị sẵn ra. Bên trong đầy ắp rau xanh và trái cây tươi ngon.
"... ... Trò có vẻ khá thích rau xanh."
"Vâng. Chúng khá tốt cho sức khỏe. Giáo sư đã ăn gì chưa ạ?"
"Ta chưa."
Rudger luôn ăn sáng riêng. Hắn thường dùng bữa trưa với các giáo sư khác, nhưng việc đó gần đây đã xảy ra ít hơn sau khi lễ hội kết thúc.
"Ta cũng nên dùng bữa rồi."
Nói đoạn, Rudger lấy ra một chiếc thùng lớn hắn đã để sẵn ở chỗ làm việc. Bên trong là bột ngũ cốc và thảo dược. Đây là một loại thực phẩm chế biến sẵn khá phổ biến dành cho các pháp sư.
Sedina hỏi với giọng run run.
"Giáo sư thực sự định chỉ ăn món đó thôi à?"
"Đúng vậy. Có vấn đề gì không?"
"Tất nhiên là có!"
Sedina sẵng giọng, sải bước về phía trước và giật lấy túi ngũ cốc từ tay Rudger.
"Thứ này nếu sử dụng thời gian dài sẽ không tốt cho sức khoẻ! Chế độ dinh dưỡng mất cân bằng sẽ hủy hoại cơ thể giáo sư đấy!"
"Hả?"
"Đừng ăn nó nữa. Tôi sẽ đưa cho giáo sư hộp cơm đã chuẩn bị nên ngài hãy ăn hết nhé!"
"Đó không phải là bữa sáng của trò sao?"
"Không sao đâu! Tôi có làm thừa ra một ít rồi!"
Rudger chỉ biết im lặng, 'một ít' mà sao lại xuất hiện thêm một hộp cơm nữa rồi? Nhưng khổ nỗi là hắn không tìm ra được lý do từ chối.
"Giáo sư Rudger! Ngài cần phải ăn rau! Cứ dùng đồ ăn sẵn như thế này một ngày nào đó sẽ hủy hoại cơ thể của ngài mất!"
Sedina lúc này như thể một bà mẹ đang phàn nàn về việc đứa con của mình chỉ thích đồ ăn vặt vậy.
"Được rồi. Từ giờ trở đi, tôi sẽ chuẩn bị cơm cho giáo sư!"
"Không cần đâu. Ta không muốn làm phiền..."
"KHÔNG! Tôi không thấy phiền gì hết. Thật đấy!"
Thấy Sedina bướng bỉnh như vậy, Rudger cuối cùng bỏ cuộc, gật đầu chấp nhận đề nghị của đối phương.
"Vậy thì cảm ơn trò nhé."
"Được rồi. Giáo sư mau dùng bữa đi."
Vậy là bữa sáng của Rudger đã bắt đầu như thế.
Sedina ngồi bên cạnh quan sát hắn ăn.
Nhìn Sedina như vậy, Rudger không khỏi nhớ lại vài chuyện trong quá khứ.
"... ... Giáo sư không ăn sao? Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?"
"Không. Hương vị khá ổn. Nó ngon hơn ta mong đợi."
Sedina đỏ mặt trước lời khen đó.
"Nhưng tại sao... ... ?"
"À, ta chỉ đang nhớ lại một vài chuyện cũ thôi."
"Ồ, là chuyện gì vậy? Có thể kể cho tôi nghe không?"
"Cũng không có gì. Chỉ là một vài chuyện cũ lúc ta còn ở cùng với Sư phụ của mình thôi."
Sư phụ của giáo sư Rudger?
Ngay khi những lời đó vừa thốt ra, đôi mắt của Sedina sáng lên, cô ấy bắt đầu trở nên hứng thú.
"Vậy Sư phụ của ngài là người như thế nào?"
"Là một người rất mạnh. Ta thậm chí không mạnh bằng một phần của Người."
"Sao cơ?!"
Sedina ngạc nhiên.
"Theo một cách nào đó, ta rất may mắn khi một người như mình có thể nhận Người làm Sư phụ. Dù sao thì nếu không có Sư phụ, ta chắc chắn không thể đứng ở đây như lúc này."
"Sư phụ cũng luôn ép ta ăn. Nhưng Người luôn bảo ta ăn nhiều thịt hơn là rau."
"Cái gì?"
"Chà, ta cũng không ghét thịt. Chỉ là Sư phụ của ta lại có niềm yêu thích mãnh liệt với thịt sống."
Qua những lời kể của Rudger, quá khứ của hắn có vẻ rất nhẹ nhàng. Nhưng qua tai của Sedina, điều đó hoàn toàn không thể chấp nhận được.
"Điều này thật sự không thể chấp nhận được!"
"Đó đã là chuyện quá khứ rồi."
"Tất nhiên, tôi không có ý chỉ trích bất kỳ điều gì về Sư phụ của giáo sư. Nhưng... ... tôi có cảm giác người đó có gì đó kỳ lạ."
Rudger cũng có vẻ bị thuyết phục và gật đầu.
Nếu nói về tính cách của Sư phụ, hắn cũng chẳng dám suy đoán quá nhiều. Sư phụ của hắn có tính cách cực kỳ thất thường. Ngược lại, Rudger lại thấy giáo sư Sedina và Sư phụ có thể sẽ hợp nhau.
Dù sao thì Rudger có thể chắc chắn Sư phụ hắn đã thức dậy rồi. Bởi vì trong ngày cuối cùng của lễ hội phép thuật, hắn đã sử dụng máu của Người.
Khoảnh khắc hắn sử dụng thứ đó, Sư phụ nhất định sẽ nhận ra và sẽ đến tìm hắn.
Mặc dù đó là điều không thể tránh khỏi, nhưng mỗi khi nghĩ đến những gì sẽ xảy ra sau đó đều Rudger toát mồ hôi.
Nếu ngày đó đến thì đó sẽ là một vấn đề lớn. Vì chính Rudger là người đã lén lấy máu của Sư phụ mình và bỏ chạy nhân lúc Người đang ngủ.
Điều gì xảy ra nếu bọn họ gặp lại?
Chỉ nghĩ đến đó thôi hắn đã cảm thấy lưng mình hơi lạnh.
'Có lẽ Sư phụ sẽ đến ngay bây giờ không chừng... ... .'
Khi Rudger nghĩ như vậy, bỗng có người gõ cửa.
'?'
Người xuất hiện là nhân viên của Theon.
"Có chuyện gì sao?"
"Cái đó... ... Có một vị khách muốn gặp ngài, giáo sư Rudger."