Khi rời khỏi căn phòng, đập vào mắt Rudger là một khung cảnh tươi sáng. Không giống như lúc vừa mới bước vào [Cõi mộng] khung cảnh nơi đây lúc này giống như một mặt hồ tĩnh lặng vào lúc bình minh, những đám mây trắng tinh khiết hiện rõ trên bầu trời xanh thẳm.
Mặt trời đã nhô lên từ phía chân trời tự bao giờ. Những ngôi sao đêm không còn hiện rõ dưới mặt nước nữa. Chúng biến mất khi trời sáng biểu hiện cho việc màn đêm đã kết thúc, bình minh ló dạng cũng là lúc con người phải thức dậy.
Phóng tầm mắt về chân trời phía xa sẽ có cảm giác như đang chìm trong một sa mạc vô tận. Mặt nước tĩnh lặng trở thành tấm gương phản chiếu bầu trời, chia thế giới thành hai nửa trên và dưới.
Nếu như là mấy năm trước, Rudger chắc chắn sẽ rất muốn đến một nơi có khung cảnh mỹ lệ như thế này.
Nhưng tất cả đã là quá khứ.
Những gì còn lại trong hắn lúc này chỉ là khao khát.
* * *
"... ... Aidan. Mặt cậu bị sao vậy?"
Leo nhìn sắc mặt của Aidan ngạc nhiên hỏi.
"Ờ? Hả?"
"Mắt của cậu... ... ."
Hai mắt của Aidan lúc này có quầng thâm rất dày.
"Cậu bị bệnh à? Đã đến bệnh xá chưa?"
Tracy bên cạnh cũng cực kỳ lo lắng, liên tục hỏi thăm.
Nước da của Aidan không được tốt cho lắm. Cậu mỉm cười bẽn lẽn và gãi đầu trước sự quan tâm của bạn bè.
"Haha. Mình không sao đâu."
"Nhưng tại sao... ... ."
"Chỉ là tối qua có chút khó ngủ thôi."
"Cái đó... ... Có phải do nghiên cứu của giáo sư Rudger không?"
Leo nhanh chóng nhận ra nguyên nhân.
"Nếu có vấn đề gì... ... ."
"Không không. Nó không có vấn đề. Chỉ là mình làm việc hơi quá sức thôi. Không cần lo lắng."
"Nó có hiệu quả không?"
"Hừm... ... .Mình không chắc nữa."
Aidan hơi ngập ngừng đáp.
Ngày hôm qua, Aidan đã dành cả ngày để vận chuyển ma pháp, hy vọng bằng cách nào đó có thể giải phóng nó.
Cậu đã bỏ cả bữa tối và giấc ngủ đêm để thử mọi cách. Do chất ức chế ma thuật tác động lên cơ thể nên lúc này Aidan chỉ có thể sử dụng một chút ma pháp ít ỏi của bản thân. Khi Aidan thành công thì trời cũng đã khuya, vì thế nên sắc mặt của cậu ta hôm nay mới tệ như vậy.
Tuy nhiên, đầu óc của Aidan lúc này lại tỉnh táo hơn bao giờ hết dù cơ thể cậu rất mệt mỏi.
Aidan nóng lòng muốn kết thúc buổi học và cho mọi người xem thành tích của mình. Không biết những người còn lại như thế nào rồi?
Đôi mắt của Aidan lấp lánh và tỏa sáng.
* * *
"Mình phải đi trước đây!"
"Ơ kìa? Aidan!"
Aidan chạy thẳng đến phòng thí nghiệm, không để ý đến tiếng gọi của Tracy và Leo phía sau.
"Giáo sư! Là em ạ!"
Khi Aidan mở cửa phòng thí nghiệm bước vào, Rudger đang kiểm tra tài liệu. Nghe tiếng cửa mở, hắn liếc nhìn sang, lạnh nhạt mở miệng.
"Trò Aidan! Vui lòng không gây ồn trong phòng thí nghiệm."
"Dạ! Em xin lỗi."
"Ngồi xuống trước đi. Trò đến sớm hơn ta nghĩ."
"Vâng. Em muốn đến báo cáo kết quả."
"Nhìn phản ứng của trò, có vẻ như mọi chuyện đều ổn."
"Đúng ạ! Hôm qua em... ."
"Được rồi. Chúng ta sẽ nói về chuyện đó sau khi mọi người tập trung đủ."
Trước phản ứng lạnh lùng và khô khan của Rudger, Aidan chợt cảm thấy những cảm xúc sắp trào dâng đã bình tĩnh lại một cách kỳ lạ.
Khi sự căng thẳng và phấn khích biến mất, Aidan cảm thấy sự mệt mỏi ập đến.
'Mình buồn ngủ quá.'
Khoảnh khắc Aidan sắp chìm vào giấc ngủ.
Cạch.
Aidan giật mình ngẩng đầu lên khi nghe thấy âm thanh đó. Cậu phát hiện giáo sư Rudger đã đến gần từ lúc nào và đang quan sát mình.
"Giáo sư?"
"Trò thức đêm sao?"
Aidan do dự không trả lời.
Rudger lắc đầu không tán thành.
"Nhiệt tình trong nghiên cứu là tốt. Nhưng trò không nên quá sức như thế."
"À...em chỉ là rất thích....."
"Trò nên chăm sóc cơ thể mình nhiều hơn. Không nên bỏ bê giấc ngủ."
Rudger nói xong liền đưa ra một chai thuốc.
"Uống nó đi."
"Thứ này là gì vậy, giáo sư?"
"Một loại thuốc chống mệt mỏi. Uống nó trò sẽ cảm thấy khá hơn. Trò hôm nay cần đi ngủ sớm. Trò hiểu chứ?"
"Dạ vâng."
Rudger gật đầu như thể hài lòng với câu trả lời và quay lại xem tài liệu.
Aidan ngơ ngác nhìn chai thuốc trước mặt, sau đó cầm lấy nó và uống một ngụm.
"Ồ."
Đúng như giáo sư Rudger đã nói, sau khi uống xong, Aidan cảm thấy như sương mù trong đầu đã dần tan đi.
Cùng lúc đó, các học sinh khác cũng lần lượt đến.
"Mọi người đều đã đến đông đủ."
Tất cả học sinh đều ngồi vào chỗ của mình.
Biểu hiện của họ rất đa dạng: một số trông mệt mỏi như Aidan, trong khi những người khác vẫn thoải mái như thường lệ.
"Ta nghĩ mọi người đã quen với tình trạng ma thuật của mình bị ức chế rồi."
Rudger liếc nhìn mọi người.
"Ta đoán mọi người đều đang cố gắng sử dụng sức mạnh ma thuật của mình theo cách nào đó."
"Vậy có ai thành công trong việc giải phóng sức mạnh ma thuật sau khi uống thuốc chưa?"
Aidan giơ tay như thể đang chờ đợi câu hỏi đó. Sau đó cậu quan sát xung quanh và ngạc nhiên. Bởi vì những người khác cũng giơ tay tương tự. Ngay cả biểu cảm trên gương mặt mọi người cũng giống nhau.
Mọi người đều nói rằng họ phải nỗ lực thức suốt đêm mới làm được nhưng họ đều không gặp bất kỳ khó khăn đặc biệt nào.
Aidan một lần nữa cảm khái Theon chính là nơi hội tụ của các thiên tài.
"Thông thường, vào ngày đầu tiên, trạng thái của mọi người đều sẽ mệt mỏi."
Các học sinh cho rằng Rudger đang đưa ra những nhận xét sáo rỗng.
"Được rồi. Uống cái này trước đi."
Sedina đợi bên cạnh, nhanh chóng đưa cho mỗi người một chai thuốc ức chế ma thuật. Các học sinh lần lượt uống hết.
Cơ thể bọn họ vốn đang cố gắng trở nên nhẹ hơn một chút, lại có cảm giác như bị dây xích quấn lại và chìm xuống dưới nước. Nhưng cảm giác đã đỡ hơn một chút so với lần đầu tiên dùng thuốc.
"Bây giờ, hãy cho ta xem những thành tựu của các trò. Đầu tiên, hãy bắt đầu với việc giải phóng sức mạnh ma thuật cơ bản."
Sau đó, mỗi học sinh bắt đầu vận dụng sức mạnh ma thuật của mình. Hầu hết bọn họ đều hội tụ năng lượng trên lòng bàn tay.
Tuy nhiên, việc đó lúc này đối với họ là cực kỳ khó khăn nên ai nấy đều đổ mồ hôi đầm đìa trên trán.
Duy chỉ có ba người trông khá ung dung là Flora Lumos, Freuden Ulburg và Julia Plumheart.
Ánh mắt của Rudger tự nhiên hướng về phía Erendir.
Erendir lúc này gần như không thể duy trì sức mạnh ma thuật của bản thân. Lượng ma lực mà cô bé sở hữu chắc chắn là rất lớn, nhưng về mặt xử lý thì chưa đủ thành thục. Trường hợp của Erendir không khác gì việc cô bé có một thanh kiếm mạnh mẽ nhưng lại không biết sử dụng.
Ngược lại, Rene bình tĩnh nhắm mắt bên cạnh lại trông có vẻ thoải mái hơn.
"Được rồi."
Ngay khi Rudger vừa nói, các học sinh đồng loạt triệt tiêu ma pháp.
Một số người thở hổn hển và lau mồ hôi. Mặc dù chỉ mới trôi qua một phút nhưng họ có cảm giác như thể thời gian đã qua rất lâu rồi.
"Việc giải phóng sức mạnh ma thuật cơ bản đã được xác nhận. Ít nhất có vẻ như mọi người đã tìm ra cách điều hướng ma pháp trong cơ thể khi sức mạnh ma thuật của bị ức chế. Tuy nhiên, có thể sẽ có một số người không hiểu nên ta sẽ giải thích."
Rudger nói rồi phân phát tài liệu đã chuẩn bị trước cho các học sinh.
"Sau khi uống thuốc ức chế ma thuật sẽ rất khó để giải phóng ma lực. Tuy nhiên, vẫn sẽ có một số cách."
Rudger nói vậy và nhìn Aidan.
"Aidan."
"Vâng."
"Làm thế nào trò có thể giải phóng sức mạnh ma thuật?"
"Hừm... ... Em có cảm giác như mình đang đẩy một vật gì đó vừa cứng vừa nặng."
"Hãy kể chi tiết hơn."
"Lúc đầu em có cảm giác như ma thuật bị mắc kẹt bên trong cơ thể và không thể thoát ra được."
Aidan nhớ lại những gì đã cảm thấy đêm qua khi cố gắng giải phóng phép thuật của mình.
"Em cố gắng đẩy nó đi và cuối cùng em có thể cảm nhận được một kẽ hở để ma pháp tràn ra ngoài."
Kẽ hở.
Aidan không thể nghĩ được gì khác ngoài từ đó.
"Rene. Trò thì sao?"
"Em cũng có cảm giác tương tự. Nhưng em thấy giống như ma pháp của bản thân đang cố lách qua vật cản hơn là đẩy lùi nó. Kết quả là, có vẻ như một thứ gì đó ban đầu bị thu hẹp dần dần được mở rộng và một con đường được mở ra."
"Những người khác có giống vậy không?"
Khi Rudger hỏi, những học sinh còn lại đều gật đầu.
"Mọi người có lẽ cũng cảm thấy như vậy. Trên thực tế, điều đó đúng. Thuốc ức chế sẽ đè nén ma pháp của mọi người khiến việc sử dụng bị cản trở. Tuy nhiên, các trò đều đã vượt qua được sự đè nén đó."
Rudger nói và thả một bức tranh lên bảng ma thuật.
Đó là bức vẽ một người, với những đường màu xanh lam vẽ trên cơ thể.
"Mỗi pháp sư sử dụng phép thuật đều có con đường tối ưu ma pháp của riêng mình."
"Con đường?"
"Đúng, nó được gọi là một đường dẫn."
"Cái đó...Không phải thứ này là thứ cấm kỵ sao... ... ."
"Nó tương tự như mạch ma thuật mà các thuật sĩ sử dụng. Nhưng điều làm cho nó khác biệt là nó tồn tại trong cơ thể pháp sư từ khi sinh ra chứ không phải được tạo ra thông qua các biện pháp nhân tạo."
Các học sinh bối rối khi nghe những lời này. Đó là bởi vì cho đến nay chưa có ai cảm nhận được mạch ma thuật trong cơ thể mình.
"Mọi người có vẻ ngạc nhiên. Ta hiểu cảm giác đó. Mọi người đều không nhận ra vì mọi người đều có thể sử dụng ma pháp một cách tự nhiên."
Nó giống như việc hít thở hằng ngày vậy. Đó là bản năng của cơ thể.
Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu toàn bộ quá trình luân chuyển ma pháp trong cơ thể bị ngăn chặn?
Nếu một người bị khó thở thì sao?
Điều gì sẽ xảy ra nếu ngay cả việc đi lại bình thường cũng khó khăn?
Khi đó mọi người sẽ thay đổi suy nghĩ và sẽ tìm cách thay vì coi đó là điều hiển nhiên.
Khi huấn luyện, các hiệp sĩ học cách sử dụng cơ thể của mình qua những thao tác cơ bản.
Bất cứ ai cũng có thể vung kiếm.
Tuy nhiên, họ phải học cách vung kiếm một cách tối ưu mà không cần sử dụng nhiều lực nhất có thể. Quá trình đó tốn rất nhiều công sức và thời gian.
Con đường và phương pháp tối ưu được hoàn thiện thông qua quá trình sàng lọc từ từ.
"Khoảng trống các trò đã tìm thấy. Đó là đường dẫn ma pháp tối ưu mà các trò sở hữu nhưng cho đến bây giờ mới phát hiện."
Vai trò của thuốc ức chế chính là làm cho cơ thể nhận biết được đường dẫn ma pháp vốn bị ẩn giấu.