Giáo Sư Gián Điệp

Chương 221: Kết quả nghiên cứu (3)



Sau khi vào lớp, Rudger đứng trên bục giảng quan sát một lượt toàn bộ các học sinh rồi từ tốn mở miệng.

"Trước khi bắt đầu bài giảng, ta có chuyện muốn nói trước."

Các học sinh theo bản năng biết giáo sư Rudger sắp nói gì.

"Ta nghe nói gần đây có rất nhiều người ở đây dò hỏi về kết quả nghiên cứu của ta. Nhưng thay vì hỏi trực tiếp ta, một số người lại làm phiền đến các học sinh tham gia nghiên cứu. Hành động đó nên gọi là gì?"

Các học sinh trong lớp hơi e dè khi nghe Rugder chất vấn.

"Ta rất thất vọng."

Giọng nói lạnh lùng của Rudger vang vọng bên trong phòng học khiến những người bên dưới cảm thấy vô cùng áp lực. Bọn họ đều cảm nhận được tâm trạng của giáo sư lúc này rất tức giận. Không một ai dám hó hé lời nào.

"Nếu loại hành vi này tái diễn một lần nữa mà bị ta bắt gặp, ta đảm bảo rằng những người đó sẽ không thể đặt chân đến Theon thêm một lần nào nữa. Đây là cảnh cáo lần đầu và cũng là lần cuối cùng. Mong rằng không có người nào đầu óc có vấn đề đi thách thức uy quyền của ta."

Hít!

Ai nấy đều không dám thở mạnh trước tuyên bố đanh thép của Rudger. Rất hiếm khi giáo sư Rudger đưa ra cảnh cáo như vậy. Trước đây, những cảnh cáo của giáo sư đa phần chỉ mang tính răn đe. Nhưng lần này thì khác. Khiến một người không thể đặt chân đến Theon cũng đồng nghĩa với việc bị đuổi học. Đây không đơn thuần chỉ là trừng phạt nữa rồi.

"Nếu mọi người đã hiểu thì hãy bắt đầu tiết học hôm nay. Bài thi thứ ba cách chúng ta không còn xa nữa."

* * *

Lời cảnh cáo của Rudger đã có tác dụng. Sau giờ học, không có học sinh nào làm phiền Aidan và Rene nữa. Mặc dù vẫn có vài học sinh ở các lớp khác thỉnh thoảng cố gắng nói chuyện với hai người nhưng sau khi nghe ngóng được cảnh cáo của Rudger, bọn họ đều nhanh chóng tránh xa hai người, tình hình đã tốt hơn nhiều so với trước.

Nhờ vậy, Rene có thể tham gia các lớp học một cách thoải mái trở lại.

"Có một hệ thống phân cấp trong phép thuật. Cấp độ càng cao thì phép thuật càng phức tạp, khó khăn và càng tiêu hao nhiều ma pháp. Là một pháp sư, việc đạt đến đỉnh cao là việc rất khó... ... ."

Rene hiện đang ở lớp học liên quan đến lịch sử ma pháp.

"Các pháp sư dưới cấp năm đều sẽ không có tên gọi cụ thể. Những pháp sư cấp năm được gọi là 'Amumnuki'. Có ai biết tại sao lại gọi như vậy không?"

"Đó là tên của pháp sư đầu tiên đạt đến cấp năm."

"Điều đó chỉ đúng một nửa thôi. Đúng là cái tên Amumnuki được đặt theo tên của một pháp sư, nhưng vị pháp sư đó không phải người đạt đến cấp năm đầu tiên. Điều tương tự cũng xảy ra với thứ hạng cao hơn. Vậy pháp sư cấp sáu được gọi là gì?"

"Là Lexorer ạ."

"Chính xác. Nó được đặt theo tên của vị pháp sư đồng thời cũng là nhà thám hiểm vĩ đại Lexorer. Nhưng Lexorer cũng không phải người đầu tiên chạm chân đến thứ hạng cấp sáu. Có ai biết tên vị pháp sư thực sự đã đạt đến cấp sáu đầu tiên không?"

Các học sinh xì xào bàn tán. Không ai có thể đưa ra câu trả lời.

"Chính xác mà nói, tên gọi các thứ hạng được chúng ta công nhận hiện tại được lấy theo tên người đã thiết lập lại hệ thống phân cấp sức mạnh phép thuật. Trước Amumnuki chắc chắn đã có những pháp sư cấp năm khác, nhưng chưa có ai từng phân tích và tổ chức ma thuật cấp năm một cách kỹ lưỡng như ông ấy. Trường hợp của Lexorer cũng giống vậy."



"Trên thực tế, nếu chúng ta nhìn vào sức mạnh của các pháp sư cổ đại được ghi lại trong những tài liệu cũ, sức mạnh của bọn họ được cho là đã vượt qua cấp năm hay cấp sáu, thậm chí có những người đã nắm giữ sức mạnh rất gần với cấp bảy."

Các học sinh không cho rằng đó là thật. Quan điểm chung của bọn họ là những người thế hệ cũ không thể nào nắm giữ sức mạnh vượt trội hơn ngày nay được.

"Có thể có sự phóng đại một phần nào đó nhưng những nhận xét đó hoàn toàn không sai. Trong hệ thống phân cấp của chúng ta đã có sự thay đổi ở cấp bảy."

"Những pháp sư cấp bảy không phải gọi là Impera sao, thưa giáo sư?"

"Vậy hẳn các trò biết ông ấy là vị pháp sư đầu tiên đạt đến cấp bảy. Sự khác biệt chính là ở đây."

"Ồ!"

"Ừ nhỉ... ... ."

Những pháp sư đạt được đến cấp sáu đã được coi là những người xuất chúng nhưng để đến được cấp độ thứ bảy không phải là việc đơn giản.

Số lượng những vị pháp sư cấp bảy trên đại lục cho đến nay chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Mọi người đều truyền miệng nhau câu nói: Một pháp sư cần có tài năng mới có thể đạt đến cấp sáu nhưng muốn tiến lên cấp bảy, chỉ tài năng thôi là chưa đủ.

Cấp độ ma pháp ở vị trí này quá mức huyền diệu và thần bí nên không ai sẵn sàng xác định lại phân cấp cho thứ hạng này. Đó là lý do tại sao tên gọi lại được lấy theo tên người đầu tiên đạt đến cấp độ bảy.

"Impera là pháp sư đầu tiên đạt đến cấp bảy. Người đời truyền lưu rằng ông ấy từng là hoàng đế của một đế chế rộng lớn cách đây rất lâu trước khi khoa học phát triển như bây giờ. Và Impera là một pháp sư cổ đại."

"Không thể nào!"

Các học sinh xôn xao khi nghe được thông tin khẳng định từ giáo sư.

"Giáo sư, vậy pháp sư cấp tám gọi là gì ạ?"

"Chúng ta gọi vị trí đó là Grander."

"Cái tên đó cũng được lấy từ tên của pháp sư đầu tiên đạt đến cấp bậc đó phải không ạ?"

"Có lẽ vậy."

"Dạ?"

Các học sinh bối rối trước câu trả lời không rõ ràng của giáo sư.

"Ta không biết cái tên Grander này từ đâu mà ra hay được lan truyền như thế nào, không có bất cứ một tài liệu nào đề cập đến cái tên đó. Tất nhiên, rất có thể nó được viết trong một tài liệu cổ chưa được công bố chính thức, nhưng cho đến hiện tại, chúng ta đều công nhận đây chỉ là một cái tên được truyền miệng."

"Vậy tại sao chúng ta vẫn tiếp tục sử dụng cái tên đó?"

"Bởi vì tính đến hiện tại vẫn chưa có vị pháp sư nào đạt tới cấp tám."



Cấp tám - Grander.

Đó là danh hiệu mà bất cứ pháp sư nào cũng ngưỡng mộ và theo đuổi.

Pháp sư có danh hiệu cao nhất hiện tại cũng chỉ là cấp bảy. Ngay cả yêu tinh, chủng tộc sống lâu hơn con người, cũng chưa bao giờ nghe nói đến cấp bậc thứ tám.

Điều này dẫn đến việc nhiều người nghi ngờ liệu cấp tám có thực sự tồn tại hay không. Có lẽ Grander không phải là một cái tên mà là một từ mang nghĩa "không thể" trong ngôn ngữ cổ chăng?

"Có lẽ cái tên Grander sẽ bị thay thế nếu một ngày nào đó một pháp sư cấp tám thực sự xuất hiện."

* * *

Một hình bóng đang bước từng bước chậm rãi trên đường phố. Thật tuyệt vời khi được nhìn thấy thế giới bên ngoài sau một thời gian dài như vậy.

Thế giới này đã thay đổi rất nhiều. Có rất nhiều thứ tiêu khiển mới mẻ.

Có lẽ đi thăm thú xung quanh trước khi đi tìm tên đệ tử kia cũng không phải ý tồi.

Đang suy nghĩ như vậy, bóng người đột nhiên quay đầu lại.

Người này cảm nhận được có khá nhiều người đang tụ tập lại một chỗ. Những kẻ này ai cũng có sức mạnh không thấp. Suy nghĩ một chút, bóng người nhẹ nhàng di chuyển đến một chỗ có thể cảm nhận được năng lượng rõ ràng hơn.

"Ai đó?"

Một thành viên Bình Minh Đen cau mày trước sự xuất hiện đột ngột của một kẻ lạ mặt.

"Đứa trẻ nào đây?"

Điều đầu tiên hắn nhìn thấy là mái tóc vàng óng bồng bềnh. Đứa bé có đôi mắt đỏ như máu cùng làn da trắng như tuyết. Đứa trẻ mặc một chiếc váy màu rượu vang, trên tay mang một chiếc ô.

Ngoại hình xinh xắn khiến ai đi ngang qua cũng phải ngoái lại. Một cô gái nhỏ nhắn, dễ thương như một con búp bê, có một sức hút kỳ lạ khó diễn tả.

Đương nhiên, trong hoàn cảnh hiện tại thì lại không phù hợp chút nào.

"Mấy tên canh gác làm cái quái gì thế?"

Bọn chúng làm ăn kiểu gì mà để một đứa trẻ lạc được đến đây?

'Đứa trẻ đó......'

Tên Đệ Nhị bỗng cảm thấy có gì đó kỳ lạ khi nhìn về phía đứa bé trước mặt. Hắn chưa bao giờ thấy phản ứng nào bình thản như vậy trên mặt một đứa trẻ cả.

Ngay cả những người trưởng thành khi đặt chân đến một nơi như thế này nếu nhìn thấy một nhóm người với vẻ mặt đáng sợ thì hẳn phải nên bỏ chạy hoặc chí ít là sợ hãi mới đúng.



Nhưng phản ứng đó là gì? Đứa trẻ này không sợ bọn hắn?

Như thể đọc được suy nghĩ của đối phương. Đôi mắt đỏ của cô gái cong lại tạo nên một vầng trăng lưỡi liềm.

Những người còn lại của Bình Minh Đen hành động rất nhanh, chúng cũng bắt đầu nhận ra phản ứng của đối phương không bình thường. Bọn chúng ngay lập tức bao vây và chặn đường trốn thoát của đứa trẻ.

Ngay cả trong tình huống này, bé gái vẫn mỉm cười vui vẻ, nhưng đối với những kẻ này, nụ cười này hơi có chút rợn người.

"Ta đến đây chỉ đơn giản là vì tò mò, nhưng hoá ra các người cũng không phải mấy kẻ đầu đường xó chợ."

"Ta không biết làm thế nào ngươi đến được đây, nhưng đừng nghĩ đến việc sống sót trở về."

Nghe những lời đó, đôi mắt bé gái mở to kinh ngạc, sau đó liền bật cười.

"ha ha ha. Buồn cười quá! Từ bỏ ý nghĩ sống sót trở về? Ta chưa bao giờ nghĩ sẽ có người nói những lời đó với ta đấy. Thế giới này đúng là đã thay đổi rất nhiều."

Tên Đệ Nhị cau mày trước phản ứng của đối phương. Đứa trẻ này bị điên sao? Cách nói chuyện của nó không khác gì một người già cả.

"Giết nó đi."

Hắn mặc kệ, dù có phải kẻ bị mất trí hay không thì nó cũng phải c·hết. Tuân theo mệnh lệnh của tên Đệ Nhị, những kẻ cấp dưới từ từ tiếp cận bé gái.

Đúng lúc này, đứa trẻ chậm rãi gập chiếc dù lại. Khi đầu dù chạm xuống mặt đất, chuyện kỳ lạ đã xảy ra.

Bịch, bịch, bịch!

Tên Đệ Nhị chỉ huy bối rối.

Chuyện gì đã xảy ra vậy? Những cấp dưới của hắn đang đến gần đứa bé đó đột nhiên ngã xuống như những con búp bê bị cắt dây vậy. Ai nấy đều im lặng và bất động. Tất cả đều c·hết rồi?

'Chuyện gì đã xảy ra thế?'

Hắn không thể hiểu chuyện gì đã xảy ra. Hắn không nhìn thấy hay cảm thấy gì cả.

Tên Đệ Nhị cảm thấy toàn thân run rẩy. Trực giác của hắn cảm nhận được sự khủng hoảng và nguy hiểm tột độ. Theo bản năng, hắn hét lên.

"Mày rốt cuộc là ai?"

Nghe những lời đó, bé gái hướng ánh mắt về phía tên Đệ Nhị và mỉm cười. Sau đó, đứa bé vẫy nhẹ tay.

Ở một khoảng cách rất xa, hành động của đứa trẻ trông cực kỳ đơn giản. Nhưng đó lại là cảnh tượng cuối cùng mà tên Đệ Nhị nhìn thấy.

Sau khi đã tước đi hàng chục sinh mạng trong tích tắc, đứa trẻ lại bung lớn chiếc dù của mình và nhìn lên bầu trời phía sau bức tường cao lẩm bẩm.

"Tên đệ tử phiền toái có thể ở đâu đây?"

Ngày hôm đó, một chi nhánh của Bình Minh Đen do Nikolai lãnh đạo đã biến mất không để lại bất kỳ dấu vết nào.