Giáo Sư Gián Điệp

Chương 231: Vết sẹo (1)



Hans gật đầu.

"Chắc chắn rồi. Thu thập thông tin từ góc nhìn phía trên sẽ dễ dàng hơn là dùng chuột."

"Đúng vậy. Ít ai sẽ đặc biệt cảnh giác với chim chóc."

Rudger nhẹ nhàng vuốt ve đầu con quạ. Con quạ hé mỏ nhẹ nhàng kêu biểu thị nó cảm thấy rất tốt.

"Nếu hợp tác với Sedina, chúng ta sẽ có thể nhanh chóng tìm ra vị trí của mảnh thánh tích."

"Anh muốn tôi hợp tác với đứa trẻ đó?"

"Cậu không thích con bé sao?"

"Không, không phải là tôi không thích nó... ... ."

"Đó là một đứa trẻ tội nghiệp. Vì không có nơi nào để dựa vào nên nó đành phải bám lấy tôi, một kẻ có thể g·iết nó bất cứ lúc nào."

Hans thở dài.

"Được rồi. Được rồi, đừng nói nữa. Anh biết tôi dễ đồng cảm nên cố tình nói vậy đúng không? Tôi hợp tác với con bé là được chứ gì?"

"Để ý đứa trẻ đó giúp tôi nhé. Sedina vẫn cần làm quen khá nhiều."

"Tôi biết rồi. Nếu chúng ta xác định được vị trí của mảnh thánh tích rồi thì sao? Anh tính lấy nó kiểu gì?"

"Theo cậu thì nên làm gì?"

"Không phải anh có sẵn thân phận rồi sao?"

"Ý cậu là Arsène Lupin? Nếu tôi đánh cắp ở Cung điện Hoàng gia thì sẽ gây ra nhiều ồn ào không cần thiết. Đó chỉ là đối sách cuối cùng thôi."

"Anh không dùng được mấy cái bóng của mình sao? Hay ma pháp tọa độ ấy?"

"Đó không phải là thứ có thể sử dụng dễ dàng như vậy. Nếu không tính toán cẩn thận tôi có thể sẽ bị truyền tống thẳng xuống mặt đất."

"Bọn tôi có thể phác thảo sơ đồ cho anh."

"Còn nhiều vấn đề khác nữa. Cung điện là nơi có an ninh nghiêm ngặt nhất trong đế quốc. Những nơi quan trọng như thế không thiếu các loại phép thuật bảo vệ. Chỉ sợ rằng khi tôi vừa sử dụng phép thuật xuất hiện ở bên trong thì bọn họ đã biết có kẻ xâm nhập rồi."

"Khó nhỉ! Vậy không dùng ma pháp để lấy đồ được rồi."

"Ừ. Chúng ta phải nghĩ ra cách đột nhập và lấy đồ mà không kinh động đến rào chắn ma thuật. Hơn thế nữa, chúng ta cũng phải nghĩ cách tránh né được sự truy đuổi của vài người phiền phức."

Hans gật đầu như thể cậu ta cũng hiểu. Tất nhiên, còn một điều nữa Rudger chưa nói. Nếu Rudger dùng thân phận Arsène Lupin, hắn chắc chắn sẽ bị Terina LionHowl t·ruy s·át. Hans biết mâu thuẫn trong quá khứ giữa hai người, cậu ta hiểu người phụ nữ điên kia sẽ làm gì nếu cô ta đánh hơi được tung tích của Rudger.

"Khi nào anh định tới thủ đô?"

"Chắc cũng sắp rồi."

"Lúc nào?"

"Bên Theon đang chuẩn bị cho một chuyến đi thực tế."

Hans gật đầu như thể đã hiểu.

"Anh tính theo đoàn của họ?"

"Phải. Hợp tác với học viện là Hiệp hội các Trường học."

Pháp sư về cơ bản là những người thường nhốt mình trong phòng và tập trung vào nghiên cứu. Trước đây là như vậy, nhưng ngày nay hiện tượng này đã trở nên nghiêm trọng hơn nhiều. Theon lo ngại về điều đó nên đã tạo ra một chương trình học giúp các học sinh thường xuyên được ra ngoài và trải nghiệm thực tế.

"Tôi có nghe nói về vụ đó. Nghe bảo bên đó cử ra các pháp sư nhiều kinh nghiệm làm người hướng dẫn."

"Đúng vậy. Việc gặp và tiếp xúc nhiều pháp sư hoạt động trong các lĩnh vực khác nhau, lắng nghe câu chuyện của họ có thể giúp học sinh tìm ra con đường phù hợp với mình. Lúc đó, tôi cũng sẽ đến thủ đô với tư cách là giáo sư hướng dẫn, chúng ta có thể tận dụng cơ hội này đột nhập vào Cung điện Hoàng gia."



"Chắc tôi phải thu thập thông tin trước thôi."

"À này Hans."

"Sao thế?"

"Có vẻ như khả năng của cậu đã trở nên mạnh hơn. Có nguyên nhân gì không?"

"Tôi cũng không biết. Nó đến rất tự nhiên."

"Tự nhiên? Cậu có nằm mơ hay thấy gì đó không?"

"Mơ sao?"

Hans gãi đầu và suy nghĩ điều gì đó. Chẳng mấy chốc cậu ta lắc đầu.

"Tại sao anh lại nghĩ nó liên quan đến giấc mơ?"

"Trực giác thôi."

"Thế à?"

"Có lẽ tôi đoán được lý do tại sao cậu lại mạnh lên."

"Thật?"

Rudger vừa nói vừa nhét một miếng thức ăn vào miệng con quạ.

"Khả năng cao là do chiếc răng."

"Nó sao?"

"Năng lực của con quái vật Jevaudan là điều khiển những con vật khác. Tôi nghĩ cậu đã được thừa hưởng khả năng của nó sau vụ ở nhà đấu giá Kunst."

"Cũng có thể lắm. Từ trước đến giờ vẫn không có gì thay đổi, đột nhiên thể chất của tôi mạnh lên có lẽ là nhờ nó."

"Có gì không ổn không?"

"Nếu tôi không thể kìm nén bản chất hoang dã ngày càng mạnh mẽ của mình thì mọi việc sẽ tệ lắm."

Mặt Hans đột nhiên đanh lại. Một ký ức cậu ta không muốn nhớ đột nhiên hiện lên trong đầu. Nếu tiếp tục như thế này, cậu ta có thể bị chính bản chất của quái thú lấn át và mất đi nhân tính.

"Không phải không có cách."

"Huyết thanh trung hoà sao?"

"Thứ đó chỉ ức chế thể chất của cậu chứ không thể chữa khỏi hoàn toàn. Hơn nữa, tôi cũng không biết cách chữa trị. Trường hợp của cậu là trường hợp đầu tiên."

"Thế thì thật vô nghĩa."

"Không hẳn. Điều đó phụ thuộc vào việc cậu quyết định thế nào."

"Tôi á?"

Hans ngạc nhiên.

"Ý anh là tôi nên làm gì?"

"Chất độc vẫn có thể trở thành thuốc nếu biết sử dụng tốt. Hans, cậu hiểu ý tôi muốn nói chứ?"

".........Khó đấy!"



"Cậu biết ý nghĩa của việc là người 'đầu tiên' chứ?"

Hans suy nghĩ một lúc và đưa ra câu trả lời.

"Vậy câu trả lời là gì? Tôi không chắc lắm về suy nghĩ của mình."

"'Đầu tiên' mang ý nghĩa mọi khả năng đều là vô tận. Vĩ đại có lẽ cũng chỉ là một trong vô số con đường mà chúng ta đang đi mà thôi."

Hans ngậm miệng trước lời nói của Rudger.

"Cậu đang đi trên một con đường mà không ai có thể đi được. Tôi không biết điều gì nằm ở phía trước. Tôi thậm chí không biết cậu cuối cùng sẽ đi đến đâu. Có lẽ chỉ có chính cậu mới biết được."

Hans cảm thấy rằng những lời của Rudger không chỉ nhắm đến mình cậu ta.

"Tôi sẽ lưu ý. Nhưng thành thật mà nói, tôi không thể đảm bảo rằng nó sẽ thành công."

"Đừng lo lắng. Hiện tại như vậy là ổn rồi."

"Vậy bây giờ anh định làm gì?"

"Hiện tại tôi khá rảnh. Cũng chưa biết phải làm gì."

Hans bật cười.

"Hành động mà không có kế hoạch trước không giống như tác phong vốn có của anh."

"Đôi khi không có kế hoạch cũng tốt. Gần đây tôi đã rất bận rộn. Tôi nghĩ mình cần một chút thời gian nghỉ ngơi."

Hans nghĩ điều đó thật đáng ngạc nhiên nhưng khi suy nghĩ kỹ hơn thì cậu ta lại thấy buồn cười. Đối với một người vốn luôn nghiêm túc như Rudger, việc nhìn thấy hắn lang thang quanh khu vực này mà không biết làm gì cả đúng thật là một chuyện hiếm gặp.

"Anh nghĩ sao về việc đi mua sắm? Dù sao thì anh cũng đã kiếm được rất nhiều tiền."

"Hầu hết số tiền đó tôi đã mang đi đầu tư rồi."

"Dù sao thì số còn lại vẫn không ít. Đi ăn thứ gì đó ngon và mua quần áo mới. Cuộc sống không phải chỉ cần như vậy thôi sao?"

"Cậu nói như thể cậu sống lâu hơn tôi vậy."

"Ít nhất tôi có thể tự tin rằng tôi biết nhiều thứ có thể tận hưởng hơn anh. Hà hà."

Rudger lắc đầu cười trước màn pha trò của Hans.

"Được rồi. Đi mua sắm một chút cũng không phải ý kiến tồi."

"Anh có muốn đến chỗ Violetta không?"

"Tôi muốn đặt may theo yêu cầu."

"Đến đó là lựa chọn chính xác đấy. Cửa hàng của Violetta hiện tại nổi tiếng lắm, đến mức người ta phải xếp hàng đặt lịch trước. Nhưng nếu là anh thì không sao đâu. Đi nào! À, anh có thấy tên béo ở dưới không?"

"Tôi cũng vừa nghe chuyện của Pantos rồi."

"... ... Tôi dự định sẽ sớm cho anh ta ăn kiêng. Đừng lo lắng quá."

* * *

Khu phố Hoàng Gia ngày nào cũng đầy ắp người.

Mọi người cứ tụ tập rồi truyền bá ra bên ngoài và theo lẽ dĩ nhiên sẽ càng nhiều người đến hơn.

Lý do khiến những sự kiện tích cực này tiếp tục diễn ra một phần là do hoạt động kinh doanh mới ở nơi đây khá độc đáo và đa dạng.

Những người đến xem vở nhạc kịch trò chuyện về vở nhạc kịch mà họ vừa xem rất vui vẻ. Những tạp chí mới đưa đến hiệu sách bán chạy như tôm tươi ngay khi vừa ra mắt.Khi những thiết kế quần áo mới ra đời, số lượng quý cô đến thăm khu phố ngay lập tức tăng lên theo cấp số nhân.

Các nghệ sĩ nghèo đến từ những thành phố khó kiếm tiền đều tập trung tại nơi đây. Các nhạc công kiếm tiền bằng cách chơi nhạc cụ trên đường phố, còn các họa sĩ vẽ tranh thuê hoặc trang trí những bức tường còn trống trên đường phố. Các nhà thơ và tiểu thuyết gia đều viết tiểu thuyết dài kỳ hoặc những mẩu chuyện ngắn để đăng trên tạp chí.



Tiếng búa và lò xo quay vang vọng từ một xưởng sửa chữa nơi chế tạo máy móc. Hình ảnh trẻ em chạy nhảy và chơi đùa với những món đồ chơi. Mùi bánh mì mới nướng thoang thoảng trong ống khói của những tiệm bánh.

Con phố tràn đầy sức sống và sự ấm áp.

Đó là thứ ánh sáng chưa từng thấy ở một thành phố thường xuyên tràn ngập hơi nước và sương mù như Leathervelk.

"Gần đây, hội đồng thành phố cũng đã bắt đầu công khai ủng hộ nơi này của chúng ta."

Hans nói với Rudger khi họ bước xuống phố.

"Thật buồn cười khi những kẻ đã cố gắng kiểm soát chúng ta cách đây không lâu nay lại đột nhiên thay đổi lập trường."

"Bọn họ là những người biết nhìn thời cuộc. Họ hành động như vậy cũng là trong dự liệu."

"Bọn họ cũng đang cố gắng liên lạc với anh đấy. Dù sao thì thân phận của anh cho đến hiện tại vẫn tương đối bí ẩn."

"Yên lặng xem tình hình thôi. Dù sao thì, kế hoạch mở rộng ảnh hưởng ra toàn bộ Leathervelk vẫn đang tiến hành tốt."

Khu phố Hoàng Gia hiện giờ đã nằm trong tay Rudger. Khi bọn họ dần dần mở rộng phạm vi ảnh hưởng ra xung quanh, bọn họ sẽ tạo ra tác động to lớn đến toàn bộ thành phố.

"Bất cứ ai nhìn thấy sẽ nghĩ anh là một ông trùm độc ác muốn nuốt chửng thành phố Leathervelk này mất."

"Có lẽ là vậy."

Sau khi trao đổi những điều vô nghĩa, cả hai bước vào cửa hàng Verdi do Violetta quản lý.

Bên trong cửa hàng là những phụ nữ quý tộc đến xem quần áo và những nhân viên đang bận rộn đi lại. Đáng ngạc nhiên là không chỉ có phái nữ mà ở đây cũng có không ít đàn ông quý tộc.

"Người đa dạng hơn tôi nghĩ. Tôi tưởng chỉ có phụ nữ mới tụ tập ở chỗ này chứ."

"Chà, có lẽ vì được truyền miệng nên gần đây có rất nhiều nhà thiết kế thời trang nổi tiếng đã đến đây. Ngoài ra, còn có những thương gia giàu có và pháp sư cấp cao."

"Pháp sư sao?"

"Ai chẳng muốn bản thân trông đẹp hơn. Con người mà, chúng ta đều có nhu cầu này cả."

Hans vừa nói vừa dẫn đầu chuẩn bị đi lên tầng hai. Bỗng một tiếng hét lớn vang lên.

"Đưa người phụ trách ra đây!"

Cùng với một tiếng hét chói tai, một làn sóng năng lượng ma thuật mờ nhạt được giải phóng ra xung quanh. Ai nấy bên trong đều sững người, không khí chợt vô cùng tĩnh lặng.

Ánh mắt của Rudger và Hans tự nhiên hướng về nơi tiếng nói phát ra. Người vừa nói là một chàng trai trẻ với mái tóc màu cam đang cau mày.

Có một nhân viên của cửa hàng bị ảnh hưởng bởi sức mạnh ma thuật đã ngã xuống sàn.

"Ôi trời. Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Đó không phải là Albert Pablo sao?"

Trong số những vị khách đang tụ tập, có người nhận ra pháp sư kia.

"Pháp sư cấp cao của Tòa Tháp à?"

"Tôi cũng có nghe nói về người này. Hình như trong gia tộc Pablo còn có một pháp sư đạt được danh hiệu Danh Sắc."

Albert Pablo cảm thấy khó chịu trước tình huống này, hắn ta đe doạ.

"Không nghe ta nói bảo người phụ trách nơi này đến gặp ta sao?"

Khi bầu không khí ở tầng một trở nên căng thẳng thì thân ảnh của Violetta chợt xuất hiện trên tầng hai. Cô đang thắc mắc chuyện gì đang xảy ra thì chợt nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông tóc cam, mặt Violetta ngay lập tức đanh lại.

Albert Pablo cũng nhận ra Violetta, hắn ta nhếch khóe miệng.

"Vậy ra thực sự là cô, Violetta."