Giáo Sư Gián Điệp

Chương 233: Vết sẹo (3)



Ánh mắt xanh của Rudger lạnh lùng nhìn xuống Albert Pablo qua chiếc mặt nạ. Cảm giác đau rát ở một bên má khiến Albert Pablo biết hắn không phải đang mơ. Hắn bị một kẻ không rõ lai lịch đấm thẳng vào mặt, ngay cả cha của hắn cũng chưa bao giờ đánh hắn như thế. Albert Pablo lúc này cực kỳ phẫn nộ bị bản thân bị mất mặt, hắn ta gào lên.

"Tên khốn kiếp!"

Khi Albert Pablo chuẩn bị đứng dậy phản công, tay của Rudger đã cử động trước.

Bốp!

Đầu của Albert Pablo ngay lập tức lệch sang bên còn lại.

Violetta đứng đằng sau cảm thấy tim như đang thắt lại. Cô lo lắng lên tiếng ngăn cản, hành động này của Rudger chắc chắn sẽ đắc tội gia tộc Pablo.

"Ông chủ! Thế là đủ rồi. Ngài có thể sẽ gặp phiền toái......"

"Tôi đang xử lý phiền toái trước mặt chúng ta đây. Cô không cần lo lắng, Violetta."

"Nếu chúng ta kết thúc mọi chuyện ở đây thì có lẽ vẫn có thể....."

"Không cần thiết. Việc tôi đánh tên khốn này không phải vấn đề lớn."

Không phải là vấn đề lớn sao? Vậy cái gì mới là vấn đề lớn?

Trong khi Violetta đang bối rối vì không hiểu Rudger đang nói gì thì Rudger quay đầu giải thích.

"Tên đốn mạt này đã xúc phạm cô trước mặt bao người ngay trong địa bàn của tôi. Đấy chính là vấn đề lớn!"

"Cái đó... ... !"

Violetta không ngờ Rudger sẽ trả lời như vậy, trong phút chốc cô ấy không biết nói gì.

Rudger bình tĩnh lên tiếng.

"Violetta. Không ai trên đời này cao quý hơn hay thấp kém hơn những người khác. Chúng ta đều như nhau. Cô vẫn đang cố gắng phấn đấu cho một cuộc sống tốt hơn còn kẻ này lại đang chà đạp lên công sức của những người khác."

Rudger nắm tóc Albert Pablo và kéo đầu hắn ta lên.

"Tôi không thể nhịn được."

Bốp!

Đầu của Albert Pablo lại nghiêng sang một bên.

Bốp!

Albert Pablo b·ị đ·ánh đến mức hoa mắt, mặt hắn sưng húp lên, nhất thời thần chí của hắn không còn tỉnh táo để phán đoán tình hình trước mặt.

"Tên này đáng đánh."

"Chà, kể cả như vậy thì hậu quả về sau cũng... ... !"

Ánh mắt của Rudger ngay lập tức hướng về phía Violetta khiến cô ấy không dám nói tiếp.

"Violetta. Không phải tôi đã nói với cô rồi sao? Khu phố này là địa bàn của chúng ta, ở nơi này tôi sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào dám động đến người của tôi. Cô nghĩ tôi nói đùa?"

"Không.....Không phải."

Violetta vội vàng trả lời.

"Đừng quên điều đó."

Dứt lời, Rudger quay lại nhìn xuống kẻ đã bị hắn đánh cho gần b·ất t·ỉnh.

"Albert Pablo!"

"A?"

Rudger nắm đầu Albert Pablo khiến hắn ta phải quay mặt về phía mình.

Một lúc sau Albert Pablo mới tỉnh táo lại. Khi bắt gặp ánh mắt của Rudger, đôi mắt của hắn ta ngập tràn sợ hãi.

"Chuyện của chúng ta vẫn chưa kết thúc đâu. Ngươi nghĩ bản thân có thể toàn thây trở ra khi dám gây chuyện trên địa bàn của ta?"

Rudger khinh miệt nhìn kẻ phía dưới.

"Ngươi đã gây rối trong cửa hàng của Violetta, làm gián đoạn hoạt động kinh doanh và gây thiệt hại cho cửa hàng. Ngươi sẽ chịu trách nhiệm về việc đó như thế nào?"



"Chỉ vì chuyện cỏn con đó mà... ... ."

"Hửm?"

Khi Rudger giơ tay lên chuẩn b·ị đ·ánh xuống, Albert Pablo nhắm chặt mắt lại, miệng hét lên.

"Được rồi! Ngươi muốn gì? Ngươi muốn ta làm gì?"

Albert Pablo nghĩ tên ông chủ này chắc chắn là một kẻ điên. Nếu không phải điên thì đời nào lại có kẻ dám công khai sỉ nhục người của gia tộc Pablo bọn họ như vậy. Albert Pablo chưa bao giờ b·ị đ·ánh nặng như thế này. Tình huống hôm nay khiến hắn ta vô cùng sợ hãi.

"Ngươi muốn gì? Ta có thể làm theo bất kỳ yêu cầu nào của ngươi."

"Tốt! Rất thức thời!"

Rudger tránh sang một bên để Albert Pablo có thể nhìn thấy Violetta đằng sau.

"Quỳ xuống xin lỗi Violleta đi, xin lỗi vì những lời ngươi đã xúc phạm cô ấy."

"Cái gì?"

"Ta không cần ngươi bồi thường. Ngươi chỉ cần nói xin lỗi thì ta sẽ coi như chuyện hôm nay chưa xảy ra."

Albert Pablo kinh hãi trừng mắt.

Xin lỗi? Ai? Con ả Violetta đó? Bắt một quý tộc là hắn đi xin lỗi cô ta?

Đôi môi của Albert Pablo run lên vì nhục nhã. Sự nhục nhã khiến hắn nhất thời quên đi nỗi sợ bị Rudger đánh. Tất cả những gì còn lại là sự tức giận.

"Khốn kiếp! Ngươi dám yêu cầu ta xin lỗi con ả đó?"

"Ngươi không muốn?"

"Một quý tộc như ta sẽ không bao giờ quỳ gối trước một con điếm!"

Albert Pablo gào lên.

"Ta sẽ g·iết tất cả các ngươi! C·hết tiệt! Gia tộc ta sẽ quét sạch khu ổ chuột này của các ngươi!"

Albert Pablo trừng mắt nhìn Violetta.

"Còn ngươi, ta chắc chắn sẽ đặc biệt chăm sóc ngươi! Ta sẽ nghiền nát mặt ngươi để từ bây giờ ngươi có đi đâu cũng không thể ngóc đầu lên được! Để xem lần này ngươi còn có thể tìm được người nào chữa trị cho ngươi được nữa không."

Gương mặt của Violetta trở nên tái nhợt. Cảnh tượng Albert Pablo la hét khiến cô ấy nhớ đến cơn ác mộng khủng kh·iếp trong quá khứ. Hình ảnh ngày đó hắn ta cười nhạo trong khi cô ấy tuyệt vọng la hét trong đau đớn vẫn còn sống động trong tâm trí của Violetta.

Albert Pablo trong cơn mất trí đã thốt lên tất cả những suy nghĩ trong đầu, và cuối cùng, hắn ta đã thốt ra điều không nên nói.

"Ta sẽ khắc một 'dấu ấn' cho ngươi đến hết đời!"

Khi hắn vừa dứt lời, nhiệt độ xung quanh ngay lập tức sụt giảm.

Violetta rùng mình vì cảm giác ớn lạnh trong giây lát. Cô ấy tưởng ai đó đã sử dụng phép thuật, nhưng không phải. Chỉ có một lý do.

"Ông chủ?"

Dù chỉ có thể nhìn thấy lưng của Rudger nhưng Violetta có thể cảm nhận được hắn hiện đang tức giận hơn bao giờ hết. Đây là lần thứ hai cô thấy Rudger tức giận như vậy kể từ sau lần Deon b·ị t·hương.

"Dấu ấn sao? Ý tưởng không tồi!"

"C-cái gì... ... ."

Albert Pablo cũng cảm nhận được mức độ nghiêm trọng của tình hình. Áp lực toả ra từ đối phương khiến hắn cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.

Albert Pablo chưa kịp nói gì thì Rudger đã đưa tay lên mặt hắn ta. Phép thuật trên tay hắn được kích hoạt. Ngọn lửa ngay lập tức từ lòng bàn tay của Rudger bùng lên bao phủ toàn bộ khuôn mặt của Albert Pablo.

"Kwaaaaaak!"

Khi Rudger buông ra, Albert Pablo tức khắc ngã xuống lăn lộn trên sàn vì đau đớn.

Rudger không nói gì, chỉ đứng yên lặng quan sát đối phương điên cuồng la hét, tuyệt vọng dập tắt ngọn lửa trên mặt.

Sau khi ngọn lửa cháy xong, Albert Pablo đưa đôi bàn tay run rẩy chạm vào mặt và giật mình khi nhìn thấy dung nhan của mình trong chiếc gương.

"Aaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!! Mặt của ta! Mặt của ta!"

Một vết bỏng khủng kh·iếp xuất hiện bao phủ lấy khuôn mặt Albert Pablo. Albert Pablo không thể tin được kẻ trong gương chính là minh.



"Aaaah! KHÔNG! Sao ngươi có thể làm như vậy với ta?"

"Không phải ngươi rất thích khắc dấu ấn sao? Toại nguyện chưa?"

"Linh mục! Mau gọi một linh mục! Nhanh lên! Ta cần linh mục!!!!!!!!!!!!"

Albert Pablo gào lên cầu xin, níu lấy chân của Rudger.

Rudger mặt không cảm xúc đưa tay về phía mặt Albert Pablo.

Một tia sáng ấm áp lóe lên từ tay hắn, sau đó tiếng hét của Albert Pablo dừng lại. Cơn đau trên mặt hắn ta đã hoàn toàn biến mất.

"S-Sao có thể?"

Albert Pablo run rẩy đưa tay ôm lấy mặt. Khoảnh khắc hắn nhìn vào gương lần nữa, hắn hoàn toàn không thể tin được vào hình ảnh phản chiếu bên kia.

"Vết bỏng, vết bỏng, biến mất rồi?"

Albert Pablo nhìn về phía Rudger với ánh mắt sợ hãi.

"Ngươi là ai? Ngươi rốt cuộc là kẻ nào?"

"Không cần ngạc nhiên."

"Cái gì?"

"Chỉ mới bắt đầu thôi!"

Nước da của Albert Pablo tái nhợt đi khi nghe thấy những lời này.

"Ngươi đang nói cái quái gì vậy?"

"Ngươi đã làm như thế với người khác bao nhiêu lần?"

"... ... ."

Khoảnh khắc Albert Pablo nghe những lời đó, hắn ta nhận ra Rudger đang muốn làm gì.

"Có vẻ như rất khó để đếm chính xác con số. Nhưng chắc phải hơn mười lần."

"KHÔNG. Ngươi không thể!!!!!!!!!!"

Albert Pablo cố gắng chống cự, nhưng tay và chân của hắn ta đã bị cố định lại.

Tay Rudger lại chạm vào mặt Albert Pablo lần nữa.

Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!!!!

Cùng với tiếng hét thảm thiết của Albert Pablo, ngọn lửa lại bùng lên.

* * *

"Đau quá. Đầu của mình!"

"Chuyện quái gì đã xảy ra vậy...?"

Những vệ sĩ của Albert Pablo lúc này đã dần tỉnh lại.

Khi hai kẻ này ôm lấy cái đầu đau nhức của mình đứng dậy, bọn chúng muộn màng nhớ đến Albert Pablo và vội vàng nhìn xung quanh. Cuối cùng bọn chúng đã tìm thấy Albert Pablo nằm trên sàn.

"Trời ơi! Cậu chủ! Cậu có làm sao không?"

Vệ sĩ ngay lập tức chạy lại kiểm tra tình trạng của Albert Pablo. Sau đó, cả hai người đều rất bối rối. Không có v·ết t·hương nào trên cơ thể của Albert Pablo, nhưng rõ ràng là đã có chuyện gì đó xảy ra với hắn ta.

"Tỉnh rồi?"

Giọng nói lạnh lẽo khiến hai kẻ này sởn gai ốc, ngay lập tức chúng hướng về nơi phát ra âm thanh.

Rudger đeo mặt nạ đang ngồi trên ghế sofa chuẩn bị sẵn cho khách. Đứng cạnh hắn là Pantos và Violetta.

Hai tên vệ sĩ đổ mồ hôi lạnh khi nhìn thấy dòng năng lượng phát ra từ người Rudger. Cảm giác khủng hoảng theo bản năng khiến bọn chúng lùi lại.



"Hai ngươi có thể mang tên khốn đó rời khỏi đây."

"... ... Gia chủ của chúng ta chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này."

Hai tên vệ sĩ vòng tay ôm lấy Albert Pablo và lên tiếng cảnh cáo Rudger. Nhưng đáp lại những lời thách thức đó, Rudger chỉ yên lặng mỉm cười, không tỏ rõ thái độ.

"... ... ."

"Biến đi."

Hai tên vệ sĩ trừng mắt nhìn Rudger và nhanh chóng rời khỏi cửa hàng.

"Anh làm vậy có ổn không?"

Pantos lên tiếng hỏi trong khi ánh mắt vẫn cảnh giác hướng về phía cửa đề phòng hai tên vệ sĩ bất chợt quay lại đánh bất ngờ.

"Ý cậu là gì?"

"Có vẻ như bọn họ sẽ không bỏ qua chuyện này."

"Chắc chắn rồi. Bọn họ sẽ gây khó dễ cho chúng ta sớm thôi."

"Làm vậy có sao không?"

"Đây không phải là điều cậu mong đợi sao?"

Pantos không lên tiếng phủ nhận vì Rudger nói đúng, anh ta vẫn luôn mong chờ những trận chiến.

Gia tộc Pablo sẽ không thể công khai chỉ trích bọn họ vì trên cơ thể của Albert Pablo không hề có bất cứ dấu vết tổn thương nào.

Nếu phải lựa chọn, có lẽ họ sẽ bí mật cử người đến giải quyết. Chắc chắn bọn họ sẽ cảnh báo chính quyền thành phố Leathervelk không được can thiệp vào chuyện phát sinh ở đây. Đấy cũng chính là những gì Rudger mong muốn.

"Cậu làm được chứ, Pantos?"

Nghe những lời đó, đôi tai thú trên đầu Pantos vểnh lên. Mặc dù vẻ mặt của Pantos không thay đổi, nhưng mọi người bên trong đều có thể thấy rõ ràng rằng lúc này anh ta đang rất phấn khích.

"Tôi nghĩ lựa chọn đi theo anh là một lựa chọn tuyệt vời."

"Tôi sẽ coi đó là một lời khen. Và Violetta?"

"Vâng, ông chủ."

"Chúng ta đã bị trì hoãn chỉ vì một tên ngu ngốc. Hôm nay vẫn còn rất nhiều thời gian nên hãy mở cửa hàng và bắt đầu kinh doanh trở lại."

Sau khi Rudger phân phó mọi việc, những nhân viên đang cản người bên ngoài cũng đồng loạt quay vào trong. Cửa hàng dần bắt đầu trở nên sôi động trở lại.

Trong khi đó, Rudger đi lên phòng quản lý trên tầng hai.

"Giờ tôi mới nhớ, anh làm gì ở đây vậy?"

"Đã lâu rồi mới được nghỉ nên tôi quyết định đặt may vài bộ đồ mới."

Khi Violetta nghe những lời đó, đôi mắt cô ấy mở to và bật cười khanh khách.

"Sao vậy?"

"À không. Thực ra anh chỉ cần nhắn cho tôi, tôi sẽ tự làm và chuyển tới cho anh. Tôi không ngờ là anh lại cất công đến tận đây như vậy."

"Tôi cũng chỉ tiện đường qua đây thôi. Vì vậy, cô có thể may quần áo phù hợp với tôi không?

"Chắc chắn rồi. Thực ra thì từ lâu tôi cũng đã nghĩ đến việc thiết kế đồ phù hợp cho anh rồi."

"... ... Hả?"

Violetta nói xong liền mở chiếc tủ bên cạnh ra. Bên trong chứa đủ loại quần áo nam giới sang trọng.

"Đây là tất cả những thứ tôi đã làm. Tôi nghĩ chúng sẽ phù hợp với anh đấy."

"... ...."

"Cô làm nhiều vậy sao?"

"Tôi cất giữ như thế này vì không biết liệu có cơ hội để anh mặc hay không, cũng may là không vô ích."

Rudger nhận ra rằng đôi mắt của Violetta chợt trở nên rất nguy hiểm.

"... ... Chắc bây giờ cô đang bận nên tôi sẽ quay lại sau."

"Hì hì. Anh tính đi đâu vậy? Quay lại đây và thử thứ này đi!"

Nỗ lực trốn thoát của Rudger đương nhiên không thành công.