Giáo Sư Gián Điệp

Chương 238: Cuộc gặp gỡ tình cờ (5)



Rudger vô thức đưa tay ra bắt lấy tinh linh bóng tối đang lao về phía mình. Ngạc nhiên trước cảm giác mềm mại ở đầu ngón tay, Rudger bối rối trước hành vi đột ngột của tinh linh trước mặt.

Tinh linh này không hề sợ hắn?

"Ôi trời!"

Selina cũng hét lên một tiếng, vội vàng lại gần định tiếp lấy tinh linh trong tay Rudger.

"Giáo sư Rudger! Anh không sao chứ?"

"Tôi không sao."

Rudger giao tinh linh cho Selina. Tinh linh dù đang giãy dụa trong tay hắn vẫn không quên trừng mắt nhìn Rudger.

Selina nhận lấy cục bông gòn màu đen từ Rudger liền ôm chặt trong tay.

"Đừng có chạy lung tung như thế. Nếu không ta sẽ không triệu hồi ngươi ra nữa đâu."

Tinh linh quằn quại như thể không đồng tình, nhưng Selina tỏ ra rất nghiêm nghị, nhất quyết không thả nó ra.

"Nó rất đặc biệt. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một linh tinh hệ bóng tối."

"Thú thực là lần đầu tiên nó xuất hiện tôi cũng có cảm giác giống vậy."

"Phản ứng của mọi người trong khoa như thế nào?"

"À, bọn họ thực ra vẫn chưa biết đến sự tồn tại của nó."

"Vậy sao?"

Rudger vuốt cằm quan sát tinh linh trong tay Selina. Trong hiểu biết của hắn, tinh linh hệ bóng tối cực kỳ hiếm hoi. Tuy nhiên, Selina dường như không biết điều đó.

Hắn có lẽ nên báo trước cho cô ấy để sau này khỏi bỡ ngỡ.

"Cô Selina. Cô có biết tinh linh bóng tối là loại tinh linh như thế nào không?

"Vâng? Không phải chúng là loại tinh linh khá hiếm thôi sao?"

"Không đơn giản như vậy. Cô nghĩ bóng tối là gì?"



"Ơ? ....... Chà, bóng tối theo nghĩa đen không phải là những thứ đối lập với ánh sáng sao?"

"Đúng là mọi người thường sẽ nghĩ như vậy... ... ."

"!!!"

Nhìn phản ứng của Rudger, Selina cảm thấy có chuyện gì đó không ổn.

"Cô Selina. Cô nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu mọi thứ trên thế giới này biến mất?"

"Hả?"

"Cỏ, cây, đất, gió và nước. Thậm chí cả ánh sáng. Mọi thứ hoàn toàn hư vô và trống rỗng. Cô nghĩ thế giới sẽ có hình thù như thế nào?"

"Cái đó... ... ."

Ánh mắt Selina bất chợt rơi vào tinh linh trong ngực mình.

"Ý anh là đứa trẻ này?"

"Đúng vậy. Chính là bóng tối."

Rudger chỉ vào con hẻm hẹp nơi hắn và Selina đang đứng. Chính xác hơn là cái bóng đổ xuống góc phố.

"Một trạng thái không có bất kỳ thứ gì cả. Đó chính là bóng tối. Đối nghịch với ánh sáng không phải là bóng tối. Sự vắng mặt của ánh sáng và mọi thứ khác mới chính là là trạng thái của bóng tối."

"Nhưng như vậy thì sao... ... ."

"Ý nghĩa cơ bản của nguyên tố bóng tối lớn và rộng hơn nhiều so với những gì chúng ta thường nghĩ."

Ngay cả trong màn đêm cũng không có bóng tối hoàn toàn. Điều tương tự cũng xảy ra với ánh sao và ánh trăng trên bầu trời, bởi vì ánh sáng lúc đó vẫn tồn tại mặc dù rất yếu. Dù mây đen che phủ cũng vậy. Bất kỳ vật thể nào cũng phản chiếu ánh sáng.

Các học giả đôi khi gọi khái niệm bóng tối là sự "giảm thiểu" của ánh sáng. Điều này là do thực tế không thể có chuyện ánh sáng không tồn tại. Chuyện tương tự cũng xảy ra với ma thuật thuộc tính bóng tối. Xét đến cùng, ma thuật thuộc tính bóng tối là một thứ 'bắt chước' bóng tối thông qua ma lực của pháp sư.

Ví dụ điển hình nhất chính là [Ather Nocturnus] con ma thú do Rudger điều khiển. Nó trông giống như một cái bóng đen tuyền, nhưng [Ather Nocturnus] cũng không thể coi là bóng tối hoàn toàn.

Tuy nhiên, tinh linh bóng tối mà Selina ký khế ước lại là bóng tối thuần khiết.



"Nó là một tinh linh tuyệt vời."

"Đứa trẻ này mạnh vậy sao?"

Selina không thể hiểu được Rudger lại nói như vậy. Trong ánh nhìn của Selina, tinh linh bóng tối mà cô ấy ôm trong tay rất nhỏ bé và trông khá dễ thương. Rudger vuốt cằm suy nghĩ một lúc rồi mở miệng.

"Tinh linh bóng tối theo nghĩa đen là một sinh vật được sinh ra từ bóng tối thuần khiết, nơi thiếu vắng hoàn toàn ánh sáng."

Selina gật đầu như thể cô ấy hiểu tại sao Rudger lại nói điều này khi nhìn thấy tinh linh của mình. Nhưng rồi cô ấy chợt nghĩ ra chuyện gì đó, giọng của Selina hơi có chút run rẩy.

"Anh sẽ không có ý định thí nghiệm gì với đứa trẻ này hay làm gì đó tương tự chứ?"

"Tại sao tôi phải làm như vậy?"

"Hả?"

"Tôi chỉ nói với cô điều này bởi vì có vẻ như cô không biết giá trị thực sự của tinh linh mới được giao ước này. Tôi không có hứng thú với các tinh linh, bọn chúng cũng không mấy chào đón tôi."

Nghe Rudger nói vậy, Selina mới nhớ ra thể chất đặc thù của hắn. Những tinh linh cấp thấp đã rất sợ hãi khi nhìn thấy và đồng loạt xa lánh Rudger .

"Nhưng tại sao đứa trẻ này lại chạy về phía anh vậy?"

"Tôi cũng thắc mắc chuyện đó."

Rudger nhìn chằm chằm vào cục bông trong tay Selina.

Tinh linh này vẫn đang trừng mắt nhìn hắn. Trước cái nhìn thù địch kỳ lạ mà cũng rất quen thuộc này, hắn chợt thốt ra.

"Cô đặt tên cho tinh linh mới được giao ước này là gì vậy?"

Selina nói với nụ cười rạng rỡ.

"Tên của nó là Esmeralda."

"... ... Esmeralda?"

"Đúng vậy."



"Tại sao cô lại đặt cho nó cái tên đó?"

"Chỉ là cảm giác thôi. Cái tên đó tôi đã nghe thấy nhiều lần trong những giấc mơ của mình. Tôi nghĩ phải có lý do gì đó đứa trẻ này mới ký khế ước với tôi."

"... ...."

Rudger nghĩ tới Esmeralda. Lẽ ra người phụ nữ đó ban đầu mới là tính cách thực sự của Selina. Nhưng chính mắt hắn đã chứng kiến Esmeralda c·hết cùng với Quasimodo vào hôm cuối lễ hội. Vì vậy, tinh linh này hẳn không liên quan gì đến Esmeralda mới đúng.

"Tôi nghĩ đó là một cái tên hay."

Biểu cảm của Selina sáng bừng lên. Cô ấy nghĩ rằng nếu cứ tiếp tục như thế này, cô ấy sẽ có thể gợi ý điểm đến điểm hẹn tiếp theo cho Rudger một cách tự nhiên.

Vào lúc Selina đang lo lắng suy nghĩ xem nên mở lời như thế nào.

──!

Esmeralda được Selina ôm trong tay bất chợt run rẩy và tự ngắt triệu hồi như thể đang chạy trốn thứ gì đó.

"Esmeralda?"

Không dừng lại ở đó, khuôn mặt vốn đang im lặng của Rudger cũng đột nhiên trở nên lạnh lùng đến đáng sợ.

"G-giáo sư Rudger?"

Selina khẽ gọi tên nhưng Rudger không đáp lại. Đôi mắt hắn dán chặt vào cuối con đường hẹp và vắng vẻ phía trước.

Biểu cảm của Rudger vốn luôn luôn bình tĩnh, nhưng lần này đã có gì đó khác. Hắn rõ ràng đang sợ hãi thứ gì đó.

Ngạc nhiên thấy biểu cảm của người bên cạnh, ánh mắt của Selina cũng tự nhiên hướng về phía Rudger đang nhìn.

Ở đó có một bé gái.

Đó là một cô bé có mái tóc vàng xinh đẹp như búp bê. Cô ấy mặc một chiếc váy màu rượu vang có nhiều diềm xếp nếp, một tay cầm chiếc ô che nắng. Nhìn vào ngoại hình thì có vẻ như cô bé này xuất thân từ một gia đình quý tộc. Bé gái vẫn đứng đó, nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Khoảnh khắc nhìn vào đôi mắt đỏ như ngọc của bé gái, Selina bất giác run lên.

'Gì vậy? Cảm giác đó là sao... .'

Lúc này, đôi môi hồng hào của cô gái chợt mấp máy.

"Cũng lâu rồi nhỉ, đồ đệ yêu quý!"