Giáo Sư Gián Điệp

Chương 242: Dạ khúc trong mưa (1)



"Chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy?"

Ở khu rừng ngoại ô thành phố Leathervelk, các Hiệp sĩ ClockWork hoàn toàn không nói nên lời trước tình trạng kinh hoàng đang diễn ra trước mắt họ.

"Này, không phải cậu nói ở đây là rừng sao?"

"Hả? Đúng là vậy. Rõ ràng chỗ này là Rừng Lamore mà."

"Thế cái quái gì đây? Bãi đất trống này mà là rừng à?"

Nơi mà một lúc trước vẫn còn là một khu rừng xanh tươi lúc này trông vô cùng tan hoang với vô số vết chém, mặt đất bị oanh tạc thành những lỗ hổng, lớn có, nhỏ có vô cùng thê thảm. Cây cối xung quanh đã biến mất, ngay cả dấu vết của sỏi đá thông thường cũng không còn.

"Trời đất! Ở đây vừa có đ·ánh b·om sao?"

Cảnh tượng cỡ này không thể xảy ra trừ khi có một vụ đ·ánh b·om quy mô lớn. Tuy nhiên, lượng thuốc súng cần thiết để làm nổ tung một khu rừng là rất lớn và cần một lượng nhân lực khổng lồ để vận chuyển. Nếu như vậy, bọn họ ở bên trong thành phố không thể nào không phát giác ra được chút động tĩnh gì.

Chỉ huy hiệp sĩ vuốt cằm suy nghĩ.

"Đội trưởng, có thể có người đang bí mật tiến hành thí nghiệm ở đây."

"Rất có khả năng. Quy mô như thế này chỉ có thể do v·a c·hạm phép thuật gây nên."

Chỉ huy hiệp sĩ quay sang hỏi hiệp sĩ tân binh.

"Chính xác thì báo cáo được gửi đến hôm nay là gì?"

"Là như vậy...... ."

Khi chỉ huy hiệp sĩ nhìn qua, người được hỏi nói với giọng run rẩy.

"Bầu trời bên ngoài thành phố bỗng dưng chuyển sang màu đỏ, một lúc sau thì có tiếng động lớn vang lên làm rung chuyển cả trời đất."

"Bầu trời chuyển đỏ?"

"Vâng. Tôi chắc chắn đã chứng kiến như vậy."

"Thật kỳ lạ. Làm sao bầu trời có thể đột nhiên chuyển sang màu đỏ trong thời tiết nắng thế này cơ chứ?"

Chắc chắn là đã có chuyện gì đó xảy ra ở đây, nhưng bọn họ không thể đoán chính xác đó là gì.

"Lẽ nào con quái vật Jevaudan biến mất ngày hôm đó đã xuất hiện trở lại?"

Ai đó trong số các hiệp sĩ suy đoán.

"Jevaudan? Không thể nào."

"Có thể lắm chứ....."

Vị chỉ huy định bảo người này đừng nói những điều vô nghĩa nhưng sau khi nghĩ lại thì lại thấy suy đoán đó khá hợp lý. Bọn họ đều biết con quái vật kia thực tế chưa bị tiêu diệt mà đột nhiên biến mất ở nhà đấu giá Kunst. Nếu vụ việc lần này là do nó thì cũng không phải không có khả năng.

Dù vậy, những dấu vết trên mặt đất kia không phải thứ có thể gây ra từ một con quái vật khổng lồ như Jevaudan được. Trông chúng giống với những dấu vết bị gây ra bởi một v·ụ n·ổ hơn là móng vuốt của một con quái vật.

"Tôi lại nghĩ đây là hiện trường của một trận chiến giữa hai pháp sư."

"Sao cậu lại nghĩ vậy?"

"Từ những vết chân khu vực rìa ngoài có thể khẳng định có ít nhất hai người."

Nghe xong những lời đó, các hiệp sĩ cao cấp trao đổi ánh mắt với nhau.

"Giả thiết không phải không có lý. Nhưng pháp sư cấp độ nào mới có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy chứ?"

"Tôi không nghĩ suy đoán này khả thi."

"Đúng vậy. Tôi vẫn nghiêng về giả thiết có nhóm người nào đó đã tiến hành thí nghiệm b·ất h·ợp p·háp hơn."

Người chỉ huy Clockwork chỉ im lặng lắng nghe, không tham gia vào cuộc thảo luận.

'Pháp sư sao?'

Ít nhất trong tầm hiểu biết của ông ta, để gây ra mức độ tàn phá này, đối phương ít nhất phải từ cấp bậc Lexorer trở lên. Những cái tên trong danh sách Đại pháp sư không hề nhiều. Những vị đó có lý do gì ra tay ở một nơi như thế này cơ chứ?

Giả thiết này có quá nhiều sơ hở. Người chỉ huy lắc đầu thở dài.

'Quả thực không có manh mối nào cả."

Ông ta biết cho dù bọn họ có cố gắng điều tra thì khả năng cũng không giải quyết được gì. Ông ta thực sự lo lắng về những rắc rối đang ngày càng gia tăng ở Leatherbelk trong khoảng thời gian này.



Đang lúc suy nghĩ, vị chỉ huy chợt cau mày khi nhìn thấy một nhóm người đang lảng vảng ở phía xa.

"Bọn họ đến đây làm gì?"

Các hiệp sĩ xung quanh cũng phản ứng y hệt. Bọn họ đều thể hiện rõ ràng thái độ không chào đón những người mới đến này.

"Tại sao người của Giáo hội Lumensis lại ở đây?"

Các hiệp sĩ mặc áo giáp và áo choàng trắng tinh. Không giống như các hiệp sĩ thường thấy, những người này vẫn giữ trên mình những bộ trang phục đã từ rất lâu không được sử dụng.

Dù đã có thông báo từ chính quyền thành phố Leathervelk về việc hạn chế phạm vi hoạt động của Giáo hội Lumensis, nhưng những kẻ này vẫn chẳng coi ai ra gì, vẫn hoạt động tự do bất chấp cảnh báo của thành phố. Đội hiệp sĩ ClockWork thực tế cũng chẳng làm gì được những người này bởi những kẻ này đều là những tên điên cuồng tín, dính vào những kẻ như thế rất phiền phức.

"Đội trưởng, chúng ta nên làm gì?"

"Kệ họ đi. Dù sao thì họ cũng sẽ không nghe bất cứ điều gì chúng ta nói đâu."

Cùng lúc này, một người của đối phương đã tiến về phía các Hiệp sĩ ClockWork.

"Rất vui được gặp ngài, ngài Shindo."

"... ... Có chuyện gì sao?"

Người đến gần là một hiệp sĩ trung niên với nụ cười nhân hậu.

"Mong phước lành sẽ đến với mọi người."

"Được rồi, ông có thể vào vấn đề chính."

"Tôi đến để cùng thảo luận về tình huống vụ việc này."

"Ồ. Vậy mấy người có manh mối gì sao?"

Giọng điệu của chỉ huy hiệp sĩ khá dè dặt, như thể ông ta không muốn trò chuyện thêm nhưng vị hiệp sĩ kia không để tâm.

"Chúng tôi có thể đoán ra những dấu vết này do kẻ nào gây ra."

"... ... ."

Vị chỉ huy Hiệp sĩ nheo mắt lại và cố gắng đánh giá xem những lời của đối phương có đáng tin hay không. Tuy nhiên, ông ta không thể đọc được bất kỳ thứ gì từ biểu cảm của người trước mặt.

"Thật sự?"

"Tất nhiên. Đội trưởng, anh không cảm thấy năng lượng kỳ lạ tràn ngập không gian này sao?"

"Năng lượng gì?"

"Những người phục vụ Thần linh như chúng tôi có thể chắc chắn. Mùi h·ôi t·hối đang bốc lên từ mọi ngóc ngách của nơi này chỉ có thể do một sinh vật gây ra."

"Đó là thứ gì?"

"Huyết tộc duy nhất còn sót lại trên thế giới này."

Người này cau mày như thể bản thân bị ô uế khi nhắc đến hai từ 'huyết tộc'.

"Đây là một sinh vật mà chúng tôi đã truy bắt rất lâu nhưng chưa thành công tiêu diệt."

* * *

"?!!!"

Selina dần tỉnh lại sau khi b·ị đ·ánh ngất. Cô chậm rãi ngồi dậy, nhìn xung quanh xem bản thân đang ở đâu. Cô ấy chỉ nhớ bản thân đang đi dạo cùng giáo sư Rudger, sau đó....

Khoảnh khắc Selina nhận ra điều này, cô ấy chợt giật mình.

"Đúng rồi! Giáo sư Rudger!"

"Cô gọi tôi à?"

"Á!"

Selina vô thức hét lên khi đột nhiên nghe thấy giọng nói phát ra từ phía sau. Sau khi nhìn thấy người lên tiếng, cô ấy chợt thở phào nhẹ nhõm.

"Anh làm tôi giật mình đấy!"



"Xin lỗi."

"Nơi này là nơi nào? Tại sao tôi lại ở đây?"

Selina nhìn quanh. Cô ấy đang ngồi trên ghế dài trong công viên.

"Cô không nhớ gì sao? Cô đột nhiên ngất xỉu nên tôi đành đưa cô đến chỗ này."

"Hả?!"

Selina sửng sốt khi nghe chuyện này.

"Tôi thực sự đã ngất sao?"

"Đúng vậy. Tôi nghĩ cô hẳn rất mệt mỏi."

"........."

"Thật xin lỗi, tôi lại làm phiền anh rồi!"

Selina cảm thấy như sắp khóc vì sự ngu ngốc của mình. Nghĩ lại thì, cô ấy cũng đã làm phiền giáo sư Rudger phải chăm sóc mình vào ngày cuối của lễ hội.

'Mình rốt cuộc làm sao vậy?'

Selina không khỏi càng thêm chán nản. Đúng lúc này, tinh linh bóng tối bỗng dưng xuất hiện trong vòng tay của Selina.

"Esmeralda?"

Tinh linh có vẻ vui mừng vì đêm đã đến nên nó trèo lên vai Selina và xoa má cô như muốn an ủi.

Selina mỉm cười.

"Mi đang an ủi ta đấy à? Cảm ơn nhé."

Rudger quan sát cảnh tượng này, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Selina.

"Cô Selina, cô không cần phải xin lỗi. Đây dù sao cũng là trách nhiệm của tôi."

Selina cảm thấy tiếc cho Rudger vì đã lãng phí khoảng thời gian nghỉ ngơi của mình.

Thành phố tràn ngập ánh sáng nhưng Selina cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó. Cô ấy có lẽ phải quay lại Theon vì ngày mai còn có lớp. Kỳ nghỉ của bản thân cứ thế mà kết thúc sao?

Rudger nhìn Selina một lúc rồi mở miệng.

"Tôi nghĩ chúng ta vẫn có thể làm gì đó hiện tại."

"Vâng?"

"Cũng đúng lúc lắm."

Khi Rudger chỉ tay sang một bên, ánh mắt của Selina cũng tự nhiên hướng theo.

Trong công viên không có người, đèn đường trên các con phố lúc này khá lờ mờ, Selina loáng thoáng thấy hình bóng của một nhóm người đang dần đi gần về phía họ.

"Những người đó là ai vậy?"

"Đó là những diễn viên nhạc kịch mà cô từng nói rất muốn xem đấy."

"Diễn viên? Tại sao họ lại ở đây lúc này vậy?"

"Nơi này từ lâu đã được sử dụng làm nơi tập luyện biểu diễn. Trong thành phố khá ồn ào nên họ muốn diễn tập ở một công viên yên tĩnh và hẻo lánh như thế này."

"Ồ!"

"Cô may lắm đấy. Hôm nay chính là ngày diễn tập của họ."

Đội nhạc đã ngồi vào chỗ và cuối cùng bắt đầu đồng thanh nhảy múa.

"!!!"

Nhìn thấy vậy, Selina hoàn toàn xóa tan nghi ngờ về sự trùng hợp đáng kinh ngạc này. Nghĩ đến cảnh cùng ngồi trên bằng ghế dài với giáo sư Rudger và xem buổi biểu diễn chỉ có hai người bọn họ. Đây quả thực là đã vượt xa mong đợi của Selina.

Tách tách tách....

Đúng lúc này, những hạt mưa từ trên trời lác đác rơi xuống.

"À, dù sao thì trời cũng đang mưa, tôi nghĩ chúng ta hay là thôi... ... ."



Selina trở nên lo lắng khi nghĩ rằng buổi biểu diễn có thể bị gián đoạn giữa chừng vì trời mưa. Nhưng Rudger chỉ nhẹ nhàng vẫy tay, cơn mưa rơi trên đầu bọn họ đã chệch hướng sang phương hướng khác như thể bị một chiếc ô che lại. Cơn mưa phủ xuống khắp Leathervelk chỉ duy nhất công viên này còn tạnh ráo.

Tí tách!

Tiếng rơi liên tục những giọt nước trên mặt đất.

Bất chấp cơn mưa rào từ trời cao, màn trình diễn trong công viên vẫn tiếp tục không ngừng nghỉ.

Rudger cũng thêm một số ma pháp vào buổi trình diễn khiến khung cảnh xung quanh thêm phần sắc thái. Một luồng ánh sáng dịu nhẹ bắt đầu tỏa ra, chiếu sáng khung cảnh xung quanh đội nhạc đang biểu diễn. Tia sáng bắt đầu nhảy múa cùng mọi người, giống như một con búp bê giấy làm bằng ánh sáng đang lả lướt khiêu vũ.

"Thật đẹp!"

Selina không thể rời mắt khỏi cảnh tượng phía trước, như thể cô đang trong mơ vậy. Esmeralda được ôm trong tay cũng lặng lẽ theo dõi buổi biểu diễn.

Vở nhạc kịch không kéo dài quá nửa tiếng. Khoảng thời gian đó dù ngắn ngủi nhưng đối với Selina nó lại quý giá hơn bất kỳ thứ gì khác.

Selina nhiệt tình vỗ tay cổ vũ, các diễn viên nhạc kịch cũng lịch sự cúi chào cô ấy. Cuối cùng, đoàn kịch rút lui, chỉ còn lại hai người trong khung cảnh im lặng.

Ánh sáng biến mất và tất cả những gì còn lại trong công viên lúc này là ánh sáng mờ ảo của đèn đường.

Rudger đứng dậy khi mưa dần nặng hạt hơn.

"Đi thôi."

"Có vẻ như mưa càng ngày càng nặng hạt."

"Đáng lẽ cô đã có thể xem được buổi biểu diễn tốt hơn. Tôi rất tiếc."

Selina lắc đầu.

"Không. Tôi thấy như vậy cũng rất tốt rồi."

"Tôi vui nếu cô cảm thấy hài lòng."

"Cảm ơn anh."

Rudger đưa cho Selina chiếc ô hắn đã mang theo từ trước.

"Cô cầm đi."

"Hả? Còn anh thì sao?"

"Không sao đâu. Tôi vẫn còn một cái nữa."

"... ... ."

"Tôi vẫn còn một số việc phải làm, vậy nên cô tự về trước nhé."

Selina gật đầu hiểu, không thắc mắc gì nữa. Dù có hơi đáng tiếc nhưng cô ấy tôn trọng quyết định của Rudger.

"Vậy thì tôi đi trước. Hẹn gặp anh vào ngày mai."

"Hẹn gặp cô vào ngày mai."

".........."

"Tôi thực sự rất thích ngày hôm nay."

Selina mỉm cười với Rudger rồi rời đi.

Sau khi chắc chắn Selina đã rời khỏi, Rudger lập tức hủy bỏ thần chú xung quanh. Trước khi những hạt mưa rơi xuống người, hắn mở chiếc ô màu đen của mình ra.

Rudger đang đứng yên bỗng mở miệng.

"Vị khách này, cô có thể ra đây nói chuyện rồi."

Khi hắn vừa dứt lời, thân ảnh của một người chậm rãi xuất hiện từ phía xa.

"Rất xin lỗi. Tôi không cố ý nghe lén cuộc trò chuyện của hai người."

Rudger từ từ quay đầu lại.

Người vừa xuất hiện là một phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi, khoác áo bào và đội mũ trùm trắng. Cô ta mỉm cười nhìn Rudger, không để tâm đến những hạt mưa đang rơi xuống quanh mình.

Rudger lạnh nhạt mở miệng.

"Tôi không biết mình có việc gì có thể khiến giáo hội Lumensis cử người đến gặp như thế này đấy?"