Rudger quay trở lại nơi ẩn náu. Hắn nhẹ nhàng rũ bớt nước mưa khỏi chiếc dù rồi đi lên tầng hai. Hắn cần xin lời khuyên của sư phụ về việc gia cố phong ấn.
Nhưng vừa đặt chân lên tầng hai, Rudger chợt cảm nhận được bầu không khí khác lạ, nặng nề hơn ngày thường. Sau khi bước vào bên trong, hắn liền hiểu ngay lý do tại sao.
"Về rồi hả?"
Grander đang ngồi trên ghế sofa, bĩu môi khi nhìn thấy Rudger xuất hiện. Thái độ của cô ta thoải mái và nhàn nhã như thể đây là chỗ ở của mình. Nhưng những người xung quanh lại không cảm thấy tự nhiên như vậy.
"A-Anh trai."
Hans gọi Rudger với giọng run rẩy, trong khi Alex và Pantos vẫn căng thẳng không dám rời mắt khỏi Grander. Bản năng của hai người đều cảm nhận được bé gái xinh đẹp trước mặt nguy hiểm đến mức nào. Mồ hôi lạnh chảy ướt đẫm sau lưng áo của cả hai.
Thấy tình cảnh như hiện tại, Rudger thở dài.
"Sư phụ, người lại làm gì nữa vậy?"
"Ý mi là gì, tên nhóc kia?"
"Đừng trêu bọn họ nữa."
Khi nghe Rudger khiển trách, Grander chỉ bĩu môi.
"Không phải mi bỏ mặc ta ở đây để đi đâu đó sao? Ta chán quá nên mới làm vài thứ thư giãn mà thôi."
Rudger thừa hiểu mấy thứ thư giãn trong miệng sư phụ mình là gì. Đối với người quen thuộc sư phụ như hắn thì không có vấn đề, nhưng với những người còn lại thì khác. Đặc biệt đối với người có giác quan nhạy bén như Pantos, Alex hay Hans, khi phải chịu đựng áp lực từ Grander trong thời gian dài như vậy quả thực không khác gì đang t·ra t·ấn họ.
"Được rồi. Người dừng lại đi."
"Ái chà! Ghê nhỉ? Bây giờ tên nhóc nhà mi lại coi trọng mấy kẻ này hơn ta chứ gì?"
Rudger coi như không nghe thấy mấy lời này, hắn quay sang nói với những người khác.
"Mọi người ra ngoài trước đi. Tôi có vài chuyện cần thảo luận với sư phụ một lát."
Như thể chỉ chờ câu nói này của Rudger, mọi người ngay lập tức chạy ra bên ngoài. Sau khi xác nhận tất cả đã rời đi, Rudger đóng cửa lại và ngồi xuống đối diện Grander.
"Không tệ. Nhóc quen mấy tên đó như thế nào vậy?"
"Bọn con chỉ tình cờ quen biết thôi."
Grander không thể không khen ngợi tài năng nhìn người của tên đệ tử trước mặt.
"Tên nhóc tóc vàng kia có tài năng kiếm thuật khá tốt. Thú nhân to lớn đó cũng là một anh chàng khá thú vị. Tên đó rất lo lắng khi nhìn thấy ta nhưng tinh thần chiến đấu thì không hề suy giảm chút nào. Rất can đảm!"
"Cậu ấy vốn là người như vậy."
Nếu là Pantos thì Rudger hoàn toàn có thể hiểu được. Bản thân Pantos có lẽ cũng biết rằng mình không phải là đối thủ của Grander. Tuy nhiên, anh ta vẫn chấp nhận đương đầu với thử thách. Bởi vì đó là lẽ sống của Pantos.
"À, tên nhóc có vẻ mặt sắp khóc kia cũng đặc biệt không kém."
"Sư phụ đang nói Hans?"
"Ừ. Một sinh vật không phải hoàn toàn là nhân loại cũng không hoàn toàn là dã thú. Sức mạnh nội tại của tên nhóc đó vẫn chưa thức tỉnh hoàn toàn."
Grander có thể nhìn thấu khả năng đặc thù của Hans từ cái nhìn đầu tiên. Cô ta cũng cảm nhận được sự tồn tại của Jevaudan đang ngủ yên bên trong Hans.
"Mi nhặt tên đó ở đâu vậy?"
"... ... "
"Người nói như thể con nhặt thú cưng về nuôi vậy."
Rudger mừng vì Hans không ở đây lúc này. Nếu cậu ta nghe được những gì sư phụ hắn đánh giá về bản thân, Hans chắc chắn sẽ cảm thấy bị tổn thương.
"Con gặp Hans ở Vương quốc Durman lúc sư phụ vẫn còn đang ngủ....."
Rudger từ từ kể lại cuộc gặp gỡ của hai người bọn hắn cho Grander, về thể c·hất đ·ộc đáo của Hans cũng như con quái vật Jevaudan mà hắn đã đánh bại.
"Một cryptid được đặt tên riêng à?"
"Nó khá mạnh. Gần như không thể đánh bại nó bằng phép thuật thông thường."
"Chà, chắc hẳn đó là một con chó rất đáng yêu."
Bất cứ ai đã thực sự nhìn thấy con quái vật Jevaudan đều sẽ rất khó chịu khi nghe những lời nhận xét này của Grander. Một con quái vật đã ăn thịt hàng nghìn hiệp sĩ và khiến cả Vương quốc Durman rơi vào tuyệt vọng lại bị Grander nhìn nhận chẳng khác gì một con thú cưng.
"Tên nhóc nhà mi đang cố gắng làm cái quái gì khi tập hợp những kẻ này lại với nhau vậy?"
Grander hỏi, đôi mắt cong lên như vầng trăng lưỡi liềm.
"Nếu không phải lý do chính đáng........."
"... ... Con vẫn luôn biết mình phải làm gì, trước cả khi con gặp được sư phụ."
"Nhóc không thể nói với ta sao?"
"Cái đó... ... ."
Rudger tính nói gì đó nhưng rồi lại im lặng lắc đầu.
"Xin lỗi sư phụ."
"... ... Ngạc nhiên đấy! Ta chưa bao giờ nghĩ rằng nhóc sẽ giấu ta điều gì đó."
"Người tức giận sao?"
"Không."
Tuy miệng thì nói như vậy nhưng biểu cảm trên gương mặt Grander rõ ràng là đang hờn dỗi.
"Xin lỗi, sư phụ. Con chắc chắn sẽ kể mọi chuyện cho Người vào một ngày nào đó. Nhưng hiện tại thì không được."
"... ... Đúng là một tên nhóc nhàm chán. Nói đi, có chuyện gì muốn hỏi ta mà phải tránh mặt mấy người kia?"
"Vâng. Con nghĩ mình cần gia cố và điều chỉnh lại kỹ thuật phong ấn một chút."
"Phong ấn đó sao?"
Rudger giải thích lại ban nãy đã gặp người của Giáo hội Lumensis. Hắn lo ngại nếu tình hình này kéo dài sẽ gây bất lợi cho mình.
"Có vẻ như bọn họ đã nhận ra dấu vết của Người để lại tại hiện trường ban nãy."
Grander cười nhạo.
"Chúng thích thì cứ tìm ta mà gây sự. Tưởng ta sợ chắc?"
"Sư phụ vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn."
"Đừng quan tâm đến mấy kẻ nhàm chán đấy. Được rồi, vậy nhóc tính gia cố lại phong ấn như thế nào?"
"Con đã có một ý tưởng."
Rudger lấy ra tài liệu nghiên cứu đã chuẩn bị sẵn và đưa cho Grander.
Grander nhìn thoáng qua nội dung bên trong, hơi nhíu mày.
"Có vẻ như tên nhóc nhà ngươi đã tính toán hết rồi."
"Vâng. Về lý thuyết thì không có vấn đề gì nhưng thực tế vẫn có một số thứ phát sinh nên con muốn xin ý kiến của Người."
"Lời khuyên gì? Mi đã tự mình làm mọi việc rồi."
Grander càu nhàu nói, đập đập những tài liệu mà Rudger đưa cho mình.
"Ta nghĩ chỉ cần tốn chút thời gian thôi. Chuyện này cũng không khó lắm, dù sao thì chúng ta cũng chỉ cần củng cố lại những thứ đã có sẵn."
"Nếu được vậy thì tốt."
"Cẩn thận. Nhóc không thể mãi mãi phong ấn hay gia cố thứ đó được, rồi sẽ có lúc phong ấn cũng trở nên vô dụng."
"Con biết."
"Nên nhớ, một khi phong ấn bị phá vỡ, đó không còn là vấn đề của một mình mi đâu."
Đôi mắt đỏ của Grander liếc Rudger một cách sắc bén.
"Đừng quên lời hứa nhóc đã hứa với ta."
"Con vẫn luôn khắc ghi nó trong trí nhớ."
"Hừ! Nói thì hay lắm."
Sau khi cất tài liệu đi, Grander chợt nhớ ra điều gì đó.
"Này, đệ tử."
"Vâng?"
"Ta muốn hỏi về thứ phép thuật cuối cùng mà nhóc đã sử dụng hôm nay."
Khi câu chuyện về ma pháp được nhắc đến, Rudger chợt cảm thấy lo lắng. Hắn bình tĩnh trả lời trong khi cố gắng kiềm chế biểu cảm của mình.
"... ... Người thắc mắc chuyện gì sao?"
"Ma pháp đó có vẻ khác với ma pháp thông thường. Nó giống như một phép thuật đặc biệt được tạo ra để đối phó với những sinh vật giống như ta. Đúng không?"
"... ... ."
Khi Rudger vẫn im lặng, Grander đặt ngón trỏ lên cằm và cười toe toét.
"Ta đang tự hỏi liệu đệ tử của mình có cố ý tạo ra một ma pháp như vậy để chuẩn bị cho việc người sư phụ này có thể đến và gây rắc rối cho nó hay không. Nhóc nghĩ sao?"
"... ... ."
"Ahaha! Chắc không phải như ta nghĩ đâu nhỉ?"
Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng Rudger. Grander càng nói càng nhìn chằm chằm vào tên đệ tử của mình, khoé miệng càng lúc càng cười tươi hơn.
Cuối cùng, Rudger chỉ có một lựa chọn duy nhất. Hắn vội vàng đứng dậy.
"Đi đâu thế?"
"... ... Con chợt nhớ ra mình có việc gấp phải xử lý."
"Việc gấp? Chuyện gì gấp đến nỗi không thể bớt chút thời gian trò chuyện với ta hả?"
"Con đi trước đây!"
"Thằng nhóc kia! Đứng lại đó cho ta!"
Rudger vội vàng bỏ chạy. Hắn mà b·ị b·ắt lại thì chắc chắn sẽ tiêu đời.
* * *
Sáng hôm sau, tất cả các giáo sư của Theon đều tập trung tại phòng họp do nhận được thông báo từ hiệu trưởng. Đã rất lâu rồi bọn họ không họp mặt đông như vậy kể từ vụ t·ấn c·ông của người sói. Các giáo sư ngồi trên ghế có vẻ tò mò không biết tại sao hiệu trưởng lại gọi họ đến.
"Cô Selina. Chào buổi sáng."
"A? Cô Merylda. Xin chào."
"Hôm qua có vui không?"
Khi Merylda nheo mắt hỏi, Selina đỏ mặt và ngập ngừng trả lời. Merylda mỉm cười nhẹ nhàng và gõ vào cẳng tay Selina.
"Phản ứng như vậy thì tôi đoán đã xảy ra gì rồi đúng không?"
"Vậy còn cô Merylda thì sao? Hôm qua cô vội vã rời đi như vậy, mọi chuyện vẫn ổn chứ?"
Selina cảm thấy xấu hổ liền đổi chủ đề.
"Ôi trời! Tôi vốn cũng không định nói đâu."
"Có chuyện gì sao?"
"Selina này, tôi nghĩ hình như mình đã gặp được người định mệnh đó rồi."
"Hả?"
Khi bắt gặp ánh nhìn tò mò của Selina, Merylda liền kể lại toàn bộ chuyện xảy ra ngày hôm trước về việc gặp một người đàn ông đẹp trai kỳ lạ tên Alex trên Khu Phố Hoàng Gia.
Nếu là bình thường, Selina hẳn sẽ vui mừng và hưởng ứng, nhưng lần này cô ấy có cảm giác khá kỳ lạ về người tên Alex kia. Dù sao thì cũng không thể nào có chuyện yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên như thế được.
Khi Selina định nói gì đó thì cửa phòng họp mở ra và hiệu trưởng bước vào.
"Xin chào! Mọi người dạo này thế nào? Đã lâu rồi chúng ta mới tụ tập đông đủ như thế này."
Elisa Willow bắt đầu bằng một lời chào ngắn gọn và quan sát các giáo sư đang nhìn mình với ánh mắt khó hiểu.
"Mọi người hẳn đều tò mò tại sao tôi lại đột nhiên cho gọi mọi người như thế này phải không?"
"Chẳng lẽ lại có vụ t·ấn c·ông nào nữa sao, ngài hiệu trưởng?"
Khi Chris Bennimore lên tiếng hỏi, các giáo sư liền tỏ ra lo lắng. Gần đây thực sự đã xảy ra rất nhiều chuyện cả ở trong và ngoài học viện.
Elisa Willow lập tức xoa dịu sự lo lắng của mọi người.
"Ta sẽ đi thẳng vào vấn đề. Chắc hẳn mọi người đều biết rằng gần đây vẫn còn những vị trí còn trống ở Theon."
Phòng họp đột nhiên trở nên yên tĩnh. Mọi người bắt đầu lờ mờ đoán ra mục đích của cuộc họp hôm nay.
"Có một số vị trí quan trọng ở học viện hiện tại vẫn chưa có người đảm nhiệm."
"Chính là Phòng Kế Hoạch."
Hugo cau mày khi cái tên đó được nhắc đến.
"Nếu vị trí này bị bỏ trống quá lâu, nó sẽ gây gián đoạn cho công việc của Theon. Vì vậy, sau một thời gian cân nhắc kỹ lưỡng, ta quyết định sẽ bổ nhiệm một vị giáo sư tiếp nhận vị trí này."
Xôn xao.
Các giáo sư vô cùng kích động trước tuyên bố của hiệu trưởng. Đặc biệt là phản ứng của các giáo sư quý tộc, trong đó Hugo Burtag là gay gắt nhất.
"Xin hỏi hiệu trưởng, ngài muốn bổ nhiệm ai đảm nhiệm chức vụ đó? Theo tôi thấy thì hiện tại vẫn chưa có ứng cử viên nào đủ tiêu chuẩn."
Hugo Burtag hỏi với giọng sắc bén. Đôi mắt của ông ta nhìn về phía Elisa Willow đầy nghi ngờ. Ông ta tự hỏi lần này hiệu trưởng lại lên kế hoạch gì đối phó với mình.
Elisa Willow mỉm cười.
"Tại sao lại không chứ? Vừa hay gần đây ta thấy có một người rất thích hợp."
"Ngài muốn nói người nào?"
"À, vị đó đang chờ ở bên ngoài. Anh có thể vào rồi."
Khi hiệu trưởng vừa dứt lời, cửa phòng họp liền mở ra và một người bước vào. Mọi người đều im lặng khi nhìn thấy người này.
Cộp. Cộp.
Tiếng giày chạm sàn vang vọng khắp phòng họp. Ánh mắt của các giáo sư tự nhiên đều hướng về người vừa xuất hiện.
Một mỹ nam đẹp như tranh vẽ ăn mặc chỉn chu hơn thường ngày rất nhiều. Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhận ra bộ quần áo anh ta đang mặc là của cửa tiệm Verdi nổi tiếng gần đây. Mỗi bước chân của người đàn ông đều thẳng tắp và nghiêm nghị đúng khí chất quân nhân.
Ngay sau đó, người đàn ông tiến đến bên cạnh hiệu trưởng và lên tiếng.
"Rất vui được gặp mọi người."
Hugo Burtag trợn mắt khi nghe những lời tiếp theo của đối phương.
"Tôi là Rudger Chelici, ứng cử viên cho chức vị Trưởng phòng Kế Hoạch."