Aidan nhận thấy b·iểu t·ình của Leo tệ hơn bình thường, thận trọng hỏi. Leo không đáp, chỉ nhìn chằm chằm vào Aidan.
"Ừm, trên mặt mình có dính gì à?"
Khi nhìn thấy tên ngốc trước mặt cười ngớ ngẩn, sờ mặt hết chỗ này đến chỗ kia, Leo cuối cùng cũng không khỏi bật cười.
"Đồ ngốc! Sao những lúc như thế này cậu lại tinh ý thế?"
"Hả?"
"Không sao đâu. Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi."
Leo đã tỉnh táo trở lại, trả lời qua loa câu hỏi để tránh Aidan hỏi nhiều hơn. Cậu không muốn bạn bè mình dính dáng gì đến Quân Giải phóng.
Leo thực sự không thích Quân Giải phóng, đúng hơn phải nói là căm ghét. Những kẻ đó lấy tính mạng người nhà của cậu ta làm con tin bắt Leo phải gia nhập và làm việc cho bọn chúng.
Trong mắt của Leo, đám người tự xưng là Quân Giải phóng này thực chất chẳng khác gì những kẻ khủng bố tự phát. Có thể mục đích ban đầu của tổ chức này lúc thành lập thật sự hướng đến người dân vô tội, nhưng hiện tại nó đã hoàn toàn biến tướng trở thành trả thù tầng lớp quý tộc. Quân Giải phóng hiện tại không khác gì những tên điên sẵn sàng đi đ·ánh b·om t·ự s·át bất kỳ người nào bọn chúng căm ghét.
Liên lạc gần nhất đã cho thấy những kẻ này đã lên kế hoạch t·ấn c·ông vào thủ đô Lindebrugne hoặc cũng có thể t·ấn c·ông đoàn người của học viện Theon. Nếu là giả thiết thứ hai thì những học sinh tham gia chuyến đi thực tế sẽ gặp nguy hiểm. Cậu ta có nên bí mật nhắc nhở những người khác không?
Sau một lúc suy nghĩ, Leo liền lắc đầu gạt bỏ ý tưởng vừa rồi. Một mình cậu ta thì có thể làm gì cơ chứ?
Nhưng bản thân Leo lại không thể không lo lắng cho những người bạn của mình. Leo nhìn Aidan, Tracy và Iona đang trò chuyện bên cạnh, những suy nghĩ quay cuồng trong chiếc đầu nhỏ bé của Leo. Một lúc lâu sau, Leo thầm hạ quyết định sẽ đi hỏi ý kiến một người.
"... ... ."
Trong lúc Leo còn đang đau đầu với những quyết định của bản thân, cậu ta không hề biết Iona đã nhìn chằm chằm mình rất lâu rồi.
* * *
Trong khi hầu hết mọi người đều không giấu được sự hào hứng với chuyến đi thực tế sắp tới thì một người lại không mấy vui vẻ.
"C·hết tiệt!"
Hugo Burtag điên tiết đập tay xuống bàn. Trợ lý của ông ta đứng bên cạnh run bần bật.
'Tên khốn đó sắp trở thành Trưởng phòng Kế hoạch!'
Thật khó chịu khi ông ta không thể gạt bỏ đi biểu cảm đắc ý của Elisa Willow trong phòng họp. Đó là sự chế giễu của người thắng dành cho kẻ thua cuộc. Sự cân bằng phe phái trong Theon vốn được duy trì trong một thời gian dài nay đã bị phá hủy hoàn toàn sau sự kiện này.
Tới lúc này, Hugo Burtag có thể hoàn toàn chắc chắn Rudger Chelici là người của phe hiệu trưởng. Ông ta đã nghĩ đến viễn cảnh phe phái của mình bị chèn ép trong tương lai không xa.
Không được! Ông ta phải chuẩn bị kế sách đối phó bọn họ. Cũng may hiện tại mới chỉ bổ nhiệm vị trí, công việc thực sự của Trưởng phòng Kế hoạch vẫn chưa bàn giao cho Rudger Chelici. Dù sao thì chức vụ đấy cũng đã bị bỏ trống từ lâu, khối lượng công việc hiện tại để bàn giao hoàn toàn cho một người mới sẽ mất kha khá thời gian. Ông ta ước tính có thể sẽ phải mất tới vài tháng, từ giờ cho đến lúc đó, ông ta sẽ liên tục gây khó dễ để tên người mới đó phải biết khó mà lui.
'Hừ! Đừng tưởng rằng được bổ nhiệm thành công là đã xong. Ta sẽ chống mắt lên xem ngươi có thể đắc ý đến bao giờ?'
"G-giáo sư Hugo!"
Hugo Burtag đang định dặn dò mọi người chợt cau mày khi nhìn thấy có người đột nhiên xông vào.
"Có chuyện gì?"
"À, thực ra...... !"
"Nói nhanh lên. Ta hiện tại không có tâm trạng nghe cậu dông dài."
"Là Rudger Chelici. Anh ta đã bắt đầu hành động."
"Cái gì?"
Hugo nghĩ rằng mình đã nghe nhầm điều gì đó.
"Loạn cả rồi! Sao đến tận bây giờ cậu mới báo tin cho ta hả?"
Khi Hugo hét lên, người giáo sư chạy đến thông báo tình hình cho anh cảm thấy vô cùng ấm ức. Anh ta đã ba chân bốn cẳng chạy đến đây nhanh nhất có thể ngay khi phát hiện ra chuyện đó, vậy mà hiện tại vẫn bị chỉ trích. Nhưng người này không có can đảm phản bác, chỉ đành hậm hực im lặng chịu trận.
Hugo Burtag lúc này không rảnh để quan tâm đến cảm xúc của đối phương, ông ta đang cố gắng khắc chế câu chửi thề chỉ chực chờ ở khoé miệng.
Ông ta không thể tỏ ra mất bình tĩnh, không thể để những người khác nhìn thấy biểu cảm mất bình tĩnh của bản thân. Hình tượng mà ông ta đã dày công tạo dựng không thể bị sụp đổ chỉ vì tin tức này.
Hít một hơi dài để trấn tĩnh cảm xúc, Hugo Burtag lên tiếng.
"Đi thôi! Đến xem hắn ta định làm gì?"
"À vâng!"
Hugo đứng dậy và rời khỏi văn phòng.
* * *
Rudger đang xem tài liệu trong văn phòng của mình. Đây là những tài liệu mà hắn đã mang đi khi ghé qua nhiều phòng thí nghiệm khác nhau lúc trước.
Sedina vẫn đang chật vật di chuyển rất nhiều tài liệu ở bên cạnh.
Rudger liếc nhẹ nội dung của tài liệu. Chỉ nhìn sơ qua thôi cũng có thể thấy được những thứ này có rất nhiều vấn đề.
'Việc tự đánh giá không khác gì một mớ hỗn độn. Các con số ngân sách thậm chí còn không khớp. Có lẽ bọn họ đã tự làm việc với nhau.'
Từ việc thành lập các ban ngành đến hạn chế về ngân sách, nhiều việc được thực hiện một cách bừa bãi. Công tác tổ chức nhân sự rất lộn xộn, hầu hết các sự vụ đều được thông qua mà không được xem xét theo đúng quy định.
Rudger lúc này mới hiểu tại sao hiệu trưởng lại cố chấp lấp đầy vị trí này bằng mọi cách có thể.
Rõ ràng đây chỉ là những vấn đề nhỏ. Những một khi số lượng của chúng lớn dần, vấn đề lúc đó sẽ cực kỳ khó giải quyết.
Mặt khác, việc hiệu trưởng ngầm đưa những tài liệu này cho Rudger cũng nhằm thử thách hắn. Cô ta muốn xem Rudger sẽ xử lý những người có tên trong danh sách này như thế nào. Tất nhiên là không thể xử phạt toàn bộ những người đó, nhưng việc chọn ra một vài cái tên để ra tay cũng là một cách g·iết gà dọa khỉ không tồi.
Lúc Rudger đang lặng lẽ đánh giá những cái tên quen thuộc xuất hiện trong danh sách.
Bang!
"Giáo sư Rudger Chelici!"
Cánh cửa bật mở và Hugo Burtag bước vào. Đằng sau ông ta là ba vị giáo sư khác.
"Xin lỗi! Nhưng các vị không thể vào khi chưa có sự cho phép của giáo sư ... ... !"
"Tránh ra!"
Hugo Burtag thô lỗ đẩy Sedina đang chặn đường mình.
Đống tài liệu cao v·út trên tay Sedina bị cú v·a c·hạm này thổi bay tứ tung. Nhưng cảnh tượng lộn xộn trên sàn nhà đã không xảy ra, khoảnh khắc những tài liệu sắp tiếp xúc với mặt đất, chúng đột nhiên đồng loạt bay lên không trung và cuối cùng tụ về phía bàn của Rudger và xếp gọn gàng thành chồng bên cạnh.
"Vì thế...."
Rudger đặt tài liệu trên tay xuống, liếc nhìn những vị khách không mời trước mặt bằng ánh mắt sắc bén.
"Lý do gì khiến mọi người tự ý xông vào đây khi chưa được sự đồng ý của tôi?"
Hugo Burtag vô thức nuốt nước bọt trước áp lực đột nhiên xuất hiện. Nhưng ông ta đã nhanh chóng bị cơn giận làm mờ mắt.
"... ... Ta có chuyện cần phải nói với cậu!"
"Nếu ngài có điều gì muốn nói, ngài hoàn toàn có thể nhờ người khác chuyển lời."
"Ta cần phải nói trực tiếp."
Rudger nghe xong, bình tĩnh ra hiệu cho trợ lý của mình. Sedina hiểu ý, nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi và qua phòng trợ giảng.
Rudger tháo cặp kính đang đeo xuống, lấy khăn tay ra lau kính cẩn thận.
"Ngài vừa mất đi phép lịch sự tối thiểu."
"Cái gì?"
Trong giây lát, Hugo Burtag không hiểu Rudger đang nói gì. Nhưng ngay sau đó, mặt ông ta đỏ lên vì giận giữ.
"Sao cậu dám... ?!"
Giọng nói lạnh lùng của Rudger cắt ngang lời nói của Hugo.
"Tôi biết thâm niên làm việc của các người ở đây lâu hơn tôi."
Soạt!
Sau khi lau sạch kính, Rudger gấp chúng lại và đặt lên bàn.
Một trong những giáo sư đứng đằng sau Hugo Burtag mở miệng tỏ vẻ không hài lòng.
"Ít nhất cậu cũng nên tỏ ra tôn trọng ... ."
"Tôi đang cư xử rất đúng mực."
"Cậu ... ."
"Nếu không, các người đã phải nghe những lời khó chịu hơn thế này rất nhiều."
Trước câu trả lời gần như mang tính khiêu khích của Rudger, vẻ mặt vốn đã gay gắt của các giáo sư lập tức trở nên méo mó.
"Thật trơ trẽn! Cậu nghĩ bản thân vừa may mắn được ngồi vào vị trí đó thì muốn nói gì thì nói à?"
"Tôi có được chức vị này hoàn toàn dựa vào khả năng của mình. Còn anh, giáo sư Median Moren, người phụ trách lớp thần chú năm hai đúng không?"
Khi Rudger chỉ đích danh tên của mình, Median Moren trợn mắt kinh ngạc, trực giác nói cho hắn ta không phải vô cớ mà đối phương làm vậy.
Rudger yên lặng rút ra một trong những tài liệu trên bàn. Một cơn gió nhẹ thổi qua, chẳng mấy chốc nó đã bay về phía Median Moren.
Người này thản nhiên nhận lấy và vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy nội dung bên trong.
"Anh đã đặt mua một lượng lớn kim loại đặc biệt có độ dẫn ma thuật cao mà anh khai báo là cần cho lớp học, nhưng số lượng và giá thành ghi trên đó không khớp."
"Cái này là... ... ."
"Anh cũng là cố vấn cho một câu lạc bộ nhưng câu lạc bộ đó chỉ bao gồm những học sinh quý tộc."
"... ... Có vấn đề gì với điều đó?"
"Tôi chỉ thấy kỳ quái khi một câu lạc bộ không hề hoạt động gì hết lại có thể duy trì tốt trong thời gian dài như vậy. Ngoài ra, ngân sách cho nơi đó cũng tăng lên hàng năm nên tôi nghĩ việc kiểm toán đã không được thực hiện đúng cách."
Nghe những lời đó, lưng Median Moren bỗng toát mồ hôi lạnh. Những người khác cũng bất giác sợ hãi trước những lời vạch trần của Rudger.
"Những người khác có vẻ nhẹ nhõm khi tên của mình không được nhắc đến? Các người nghĩ rằng những tài liệu chất đống ở đây chỉ để trưng bày thôi sao?"
"Cái đó ... ."
"Ở đây có rất nhiều chuyện vặt vãnh không cần phải chỉ ra, nhưng không thiếu những việc không thể nói bỏ qua là bỏ qua được."
Các giáo sư lúc này đều cảm thấy kinh hoàng.
Hugo Burtag cũng cảm thấy mọi chuyện bắt đầu mất kiểm soát, ông ta cố gắng lên tiếng cứu vãn tình hình.
"Kìa, giáo sư Rudger."
"Giáo sư Hugo, xin hãy cẩn thận với những gì ngài định nói."
"... ... ."
"Hiện tại tôi đang ngồi đây với tư cách là Trưởng phòng Kế hoạch."
Nói xong, Rudger chậm rãi đứng dậy.
"Và thật tình cờ là tất cả các vị ở đây đều nằm trong danh sách những người mà tôi cần theo dõi."
Đó không phải là một danh sách Rudger đặc biệt chuẩn bị trước, hắn chỉ đơn giản liệt kê ra những người có hành vi phạm tội nặng hơn cả. Và điều ngạc nhiên là những người đến đây hôm nay đều có tên trong danh sách này.
"Các vị, xin hãy nhớ kỹ cho."
Rudger nói với giọng nặng nề.
"Trong từ điển của tôi không có hai chữ 'khách khí'."