Giáo Sư Gián Điệp

Chương 25: Bình Minh Đen (Black Dawn) (2)



'Hai người đó đang nói chuyện gì vậy?'

Giáo sư Rudger có vẻ đang trao đổi gì đó với một nữ sinh. Tuy nhiên, cho dù có cố gắng thì Flora cũng không thể nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người họ.

Nếu như bình thường, Flora sẽ chỉ nghĩ rằng giáo sư Rudger đang đưa ra lời khuyên cho học sinh hoặc đang nói về các bài giảng nhưng cô chợt thấy một trường ma thuật kỳ lạ lan tỏa xung quanh Rudger và cô gái kia.

'Đó là gì vậy? Bùa chú cách âm?'

Flora Lumos có một bí mật chưa nói với ai.

Lý do tại sao cô ta có thể giữ danh hiệu thiên tài ở Theon là vì cô ta có một thể chất đặc biệt gọi là Thấu cảm ma thuật. Cô ta có thể cảm nhận được mọi dao động của ma thuật.

Hầu hết mọi người chỉ cảm nhận được ma pháp hoặc sức mạnh ma thuật trực quan nhưng Flora còn cảm nhận được màu sắc của chúng. Dưới con mắt của Flora, những dao động ma pháp giống như những bức tranh tuyệt đẹp hay những món ăn đủ màu sắc và hương vị.

Khi Flora Lumos cảm nhận được một ma pháp đặc biệt nào đó, cô ta sẽ nhìn thấy nó dưới góc độ hoàn toàn khác với người bình thường. Giống như những màu sắc trôi nổi xung quanh Rudger bây giờ. Phép thuật lan tỏa gần như hoàn hảo.

'Giáo sư đang nói gì vậy?'

Flora tò mò. Nếu là một giáo sư bình thường thì cô ta đã bỏ qua nhưng cô ta không thể không thắc mắc vì đó là giáo sư Rudger.

'Mình có nên giả vờ đi qua đó không?'

Nghĩ đến đó, Flora lắc đầu. Lý do đó quá mức khiên cưỡng.

Giáo sư Rudger là một bức tường cô ta phải vượt qua.

Ngày đầu tiên trên lớp, cô ta cảm thấy bị xúc phạm trước mặt mọi người. Tất nhiên, Flora Lumos thừa nhận sai lầm khi đó của mình. Mã nguồn mà giáo sư Rudger tạo ra đã đánh đổ mọi hiểu hết từ trước đến giờ của cô ta.

Khi giáo sư Rudger triển khai phép thuật đó, cảm giác đầu tiên của Flora về nó là sự kích thích về thị giác và khứu giác khó có thể diễn tả bằng lời. Flora có cảm giác khi chứng kiến thứ ma pháp đó cô ta giống như đang nhìn vào một bức tranh tuyệt đẹp trong đó có vô số kim loại bạc và xám được đan xen dày đặc với nhau.

Khoảnh khắc Flora chuẩn bị di chuyển.

"Flora? Cậu đang làm gì ở đây vậy?"

"?!"

Giọng nói đột ngột vang lên từ phía sau, Flora khựng lại, vô cùng ngạc nhiên. Khi ngoái lại nhìn về phía sau, cô ta thấy Cheryl đang nhìn mình với ánh mắt dò hỏi.

"Cheryl, có chuyện gì vậy?"

"Cậu đã bảo chúng ta sẽ học cùng nhau trong phòng đọc sách mà, cậu quên à?"

"À, à đúng rồi."

"......Cậu ổn chứ?"

Cheryl nhìn Flora đầy lo lắng. Ai cũng biết rằng Flora đã bị một cú sốc khá mạnh vào ngày đầu tiên đến lớp. Vì điều này mà đã một số học sinh đã chế giễu cô ấy.

"Không có gì."

"Ở đó có gì vậy?"

"Không không, không có gì đâu. Nào, chúng ta đi học thôi."

"Ừ."

Flora đẩy Cheryl và đi đến thư viện. Tuy nhiên, ánh mắt của cô ta vẫn không rời khỏi tầng hai của quán cà phê phía xa.

* * *

Sau khi nhận được thông tin từ Sedina Rosen, Rudger để lại lời nhắn rằng sẽ gặp cô ta vào lần tới rồi quay lại văn phòng riêng của mình.



Hắn treo áo khoác lên móc và ngồi trên chiếc ghế sofa êm ái, vuốt cằm suy ngẫm. Hắn đang sắp xếp lại các sự kiện diễn ra quanh mình.

Có một nơi gọi là Shamsus, là địa điểm hoạt động của những pháp sư và nhà khoa học điên. Chính những kẻ này đã biến người sói thành vật thí nghiệm.

Mặc dù là một nhóm riêng biệt với Bình Minh Đen, nhưng cho đến nay bọn chúng vẫn là đồng minh thông qua một kẻ Đệ Nhất tên Victor Dreadful.

Ba đối tượng người sói mà Shamsus bí mật thí nghiệm đã trốn thoát. Rudger không biết vị trí chính xác của phòng thí nghiệm, nhưng nếu nhìn vào cuộc hỗn loạn trước đó ở Leathervelk thì có lẽ nó chỉ ở vùng lân cận quanh đây.

Nếu người sói b·ị b·ắt sớm thì tin đồn đã không lan truyền trong thành phố như vậy. Thậm chí còn có người sói lẻn được vào Theon khiến hai học sinh phải nhập viện. May mắn là không có trường hợp t·hương v·ong nào, nhưng tình hình hiện tại đã vượt ngoài tầm kiểm soát của tổ chức.

Đáng lẽ bên Shamsus phải tự lo liệu vụ này, nhưng bọn chúng đã không thể xử lý và bắt lại được các đối tượng thí nghiệm đã bỏ trốn.

Thân phận Rudger Chelici của hắn cũng liên quan đến việc này và nếu các thành viên khác b·ị b·ắt thì hắn rất có thể sẽ bị lộ tẩy. Vì vậy, hắn cần nhanh chóng xử lý những vật thí nghiệm này trước khi chúng bị người ngoài phát giác.

'Bây giờ, ưu tiên của mình là phải loại bỏ người sói ẩn náu bên trong học viện.'

Học viện lúc này đang tăng cường tuần tra an ninh. Các giáo sư sẽ tuần tra cho đến tận đêm khuya.

'Mình cứ nghĩ là phải bỏ nghề thợ săn từ lâu rồi.'

Năm năm trước, hắn đã kết thúc cuộc sống thợ săn tiền thưởng của mình vì đã quá nổi tiếng. Danh tiếng của hắn nổi lên sau khi hắn tiêu diệt con quái vật Jevaudan, nhưng sự nổi tiếng đó ngày càng khiến hắn gặp nhiều rắc rối không cần thiết. Cuối cùng, hắn đành lựa chọn thay đổi thân phận và chuyển đến nơi khác.

Thân phận gần nhất mà hắn sử dụng là Gerard, một người đàn ông trung niên giàu có. Ý định ban đầu của hắn là đến thủ đô hội họp với đồng bọn, nhưng rồi người tính không bằng trời tính, vụ t·ấn c·ông tàu hoả đã khiến mọi dự tính của hắn đổ sông đổ biển.

* * *

Tin đồn về người sói lan truyền nhanh chóng bên trong Theon.

Ngay cả những người ban đầu bán tín bán nghi về tin đồn người sói lúc này cũng phải tin tưởng vì đã có học sinh thật sự bị đả thương.

Đương nhiên, các giáo sư luôn phải khiến mọi chuyện không trở nên mất kiểm soát.

"Tập trung! Các trò đang nghĩ vớ vẩn gì vậy? Các trò sẽ có một bài kiểm tra ngày hôm nay, vì vậy hãy tập trung vào!"

"Các trò, thời gian này học viện chúng ta sẽ tăng cường tuần tra, vì vậy hãy về ký túc xá ngay khi mặt trời lặn. Nếu có ai b·ị b·ắt trong giờ giới nghiêm, người đó sẽ bị phạt."

Một số học sinh sợ hãi trước lời cảnh báo của giáo sư và chấp hành nghiêm túc nhưng cũng có không ít học sinh không muốn nghe theo.

"Cậu không tò mò về người sói à?"

"Cái gì?"

"Làm thôi nào."

"Cái gì? Bộ cậu không nghe giáo sư nói rằng sẽ bị trừ điểm nếu ở bên ngoài muộn sao?"

"Nghĩ đi. Nếu chúng ta bắt được một người sói, chắc chắn học viện sẽ có thưởng."

"Nhưng nếu chúng ta bị giáo sư bắt trước khi tìm thấy người sói thì sao?"

"Không để b·ị b·ắt là được!"

Có một thông báo chính thức trên bảng tin của Theon thông báo rằng sẽ trao thưởng cho bất kỳ người nào bắt giữ được người sói. Điều này đã kích thích tinh thần mạo hiểm của các học sinh năm nhất, những đứa trẻ vẫn chưa được trải nghiệm nhiều về tính nguy hiểm của những sinh vật huyền bí như người sói.

"Aidan, cậu nghĩ sao?"

Leo hỏi, nhìn chăm chú vào những học sinh đang tranh cãi xem phải làm gì với số tiền thưởng mà họ sẽ nhận được sau khi bắt được người sói. Cùng lúc đó, Aidan chép xong một công thức trên bảng ma thuật quay lại hỏi.

"Gì cơ?"



"Cậu không nghe à?"

"Cậu vừa nói gì?"

"Cậu nghĩ gì về sự cố người sói?"

"À cái đấy thì...."

Aidan khẽ cười.

"Các giáo sư nói với chúng ta phải cẩn thận, mình đoán chúng ta nên nghe theo. Dù sao nếu b·ị b·ắt thì sẽ bị trừ điểm đấy."

"Tôi biết ngay cậu sẽ nói vậy."

Một nữ sinh bỗng tiếp cận hai người. Mái tóc đỏ của cô ấy được buộc thành kiểu đuôi ngựa lớn và đôi lông mày nhướng cao trông rất đẹp. Nữ sinh đứng trước bàn của Aidan và đập tay xuống.

Leo ngay lập tức có phản ứng kiểu 'Cô nàng phiền phức này lại đến rồi!' nhưng Aidan thì khác. Cậu cười rạng rỡ và chào cô gái phía trước

"Chào buổi sáng, Tracy."

"Hửm?"

Cô gái nhận được lời chào, Tracy Friad nhướn mày trước lời chào của Aidan.

Leo thở dài lên tiếng can ngăn.

"Chỉ là một trận thua thôi mà, cậu có cần thiết phải bám đuôi chúng tôi lâu vậy không?"

"Cái gì? Đó là một trận hòa đấy nhé. Tôi vẫn chưa phân thắng bại với Aidan và đây là việc của tôi và Aidan. Cậu có thể không xen vào không?"

"Tốt thôi!" Leo lắc đầu.

Cách đây không lâu, Tracy Friad và Aidan đã có một trận đấu ma pháp. Dù kinh nghiệm thi đấu và số lượng ma pháp Tracy Friad sở hữu nhiều hơn Aidan nhưng khả năng đặc biệt của Aidan đã khiến cậu chàng có một trận đấu bất phân thắng bại với cô nàng.

Trận đấu sau đó kết thúc với kết quả hòa khá mơ hồ, nhưng Tracy không thể chấp nhận điều đó. Việc không thể giành được chiến thắng xứng đáng trước một thường dân đã làm tổn thương lòng tự trọng của cô ấy.

"Vào buổi tối sau giờ học."

"Xin lỗi Tracy, hôm nay không được đâu."

"Vậy thì ngày mai!"

"Không được!"

"Ngày mai nữa......"

"Cũng không được!"

"Tại sao?"

"Giáo sư đã cảnh báo chúng ta phải trở lại ký túc xá sau khi trời tối rồi còn gì."

"À!"

Trước lời giải thích của Aidan, Tracy khoanh tay lại nở một nụ cười tự mãn.

"Cậu đang lấy đó làm cái cớ sao? Cậu sợ phải đấu với tôi chứ gì?"

Aidan đành cười cho qua.



"Đúng vậy. Được rồi chứ?"

Aidan không muốn chiến đấu vì vậy cậu quyết định đầu hàng.

Tracy nhướn mày và hét vào mặt Aidan.

"Tôi sẽ thắng!"

"Cái gì?"

"Nếu không thể chiến đấu, cậu có thể làm gì khác?"

"..."

"Vậy thì lấy người sói làm mục tiêu."

Khi nghe được câu nói đó, Aidan và Leo nhìn nhau rồi đồng loạt nhìn chằm chằm vào Tracy.

Leo đã lo lắng về kiểu đề xuất ngớ ngẩn mà cô nàng sẽ đưa ra. Đúng như dự đoán, cô nàng này bị điên rồi.

"Ai bắt được người sói trước sẽ thắng cược. Thế nào?"

"Không thể......"

"Tốt. Chúng tôi chấp nhận thách đấu."

"Leo?"

Aidan cố gắng từ chối vì lời thách đấu đó quá nguy hiểm, nhưng Leo đã cắt ngang lời nói của cậu.

"Kẻ thua cuộc sẽ phải thực hiện một nguyện vọng của bên thắng, thế nào?"

"Tốt!"

Tracy đáp ứng rồi nhanh chóng rời khỏi phòng học.

"Leo. Tại sao cậu đột nhiên chấp nhận một đề nghị thái quá như vậy?"

"Đồ ngốc. Nếu cậu không nói thế, cô nàng ấy chắc chắn sẽ làm phiền chúng ta nữa. Vì vậy, tôi đã cho cô nàng một vụ cá cược công bằng. Nhìn đi, cô ta đã rời đi rồi đó, có phải được yên thân rồi không?"

"Nhưng mà...Nói dối là không tốt đâu."

"Đồ ngốc. Đó có phải là vấn đề đâu? Các giáo sư sẽ lo vụ người sói. Chúng ta chỉ cần ở yên đây thôi."

"Trừ khi cô nàng đó là một đứa ngốc, nếu không cô nàng sẽ không tự mình làm chuyện liều lĩnh như vậy đâu."

"... Chắc là vậy nhỉ?"

Aidan và Leo đồng thời nhìn về phía cửa sau của lớp học nơi Tracy đã biến mất.

"......."

"......."

"...Không đời nào?"

"Tôi e rằng thứ chúng ta lo sợ đã xảy ra rồi."

Tracy là loại người có thể làm bất cứ điều gì kể cả khi điều đó điên rồ.

Hai người nhìn xuống ngoài cửa sổ. Ở đó, họ nhìn thấy mái tóc đỏ quen thuộc đang chạy nước rút và hướng về một nơi nào đó. Hướng đi là đối diện hướng về ký túc xá nữ.

Đó là hướng của khu rừng nguy hiểm mà các giáo sư đã cảnh báo không bao giờ được đi vào đầu học kỳ.

"Không ổn rồi!"