Giáo Sư Gián Điệp

Chương 254: Sheridan (1)



James Moriarty và Hans đợi cho đến khi màn đêm buông xuống.

Đúng như dự đoán, khi hết giờ làm việc, hơn một nửa số lính gác liền

rời đi. Những lính gác còn lại trừng mắt nhìn những nô lệ phía dưới với ánh mắt nguy hiểm, như thể nếu những nô lệ này dám làm gì manh động, bọn chúng sẽ không do dự x·ả s·úng.

Chuyện này không phải không có tiền lệ nên lính gác luôn trong trạng thái cảnh giác cao độ. Các nô lệ đều không có v·ũ k·hí hay thứ gì tự vệ nhưng chỉ như vậy không có nghĩa là có thể coi thường sức chiến đấu của những người đó.

Ý chí trốn thoát của những nô lệ này không thể coi thường.

Sheridan Ionphid chính là một người như vậy.

"Hừ! Tôi sẽ cho nổ tung cái mỏ c·hết tiệt này."

Cô ấy đang lên kế hoạch thoát khỏi khu mỏ khó chịu này. Sheridan biết bọn họ có tập hợp nổi dậy thì xác suất thành công cũng rất nhỏ. Chênh lệch lực lượng và vũ trang quá lớn.

Mặt khác, phía đối phương còn có pháp sư toạ trấn. Nếu đối thủ là một pháp sư, Sheridan tự hỏi liệu mình có phần thắng khi đánh lén hay không, còn việc đối đầu trực diện thì hoàn toàn không cần cân nhắc.

Vì vậy, Sheridan đã chọn một cách khác.

Trong quá trình khai thác kim loại quý hiếm, cô ấy đã bí mật thu thập các sản phẩm phụ kim loại khác. Những kẻ không có chuyên môn không biết nhưng Sheridan biết những kim loại này chính là thành phần để chế tạo thuốc súng.

Trong suốt một tháng bị giam ở đây, Sheridan đã thu thập nguyên liệu thuốc súng và chế tạo bom dưới ánh mắt giá·m s·át của lính canh.

Cô ấy đã lợi dụng thân hình nhỏ bé của mình để bí mật gài bom vào những kẽ hở hẹp xuyên suốt đường hầm này.

Tất nhiên, Sheridan vẫn phải tính toán tầm ảnh hưởng của v·ụ n·ổ một cách hợp lý để bản thân cô ấy không bị c·hôn v·ùi trong khu mỏ này.

Vào thời điểm mà Sheridan đang quyết tâm châm ngòi v·ụ n·ổ.

"Tôi nghĩ cô nên cẩn thận với thứ đó."

"... ... !!!"

Sheridan giật thót khi nghe thấy giọng nói từ phía sau. Cô vội quay lại và nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen đang đứng sau mình.

Lộ trình tuần tra và thời gian của lính canh Sheridan đều biết trước. Hiện tại đáng lẽ bọn chúng không thể xuất hiện ở đây mới đúng.

"Đừng làm bậy!"

James Moriarty lắc đầu khi thấy Sheridan định cố gắng cho nổ quả bom trên tay.

"Nếu bây giờ quả bom p·hát n·ổ thì những người trong này đều sẽ c·hết. Cô cũng sẽ gặp nguy hiểm, cô không biết sao?"

"... ... Vậy còn tốt hơn là không làm gì cả."



Sheridan lúc này mới nhận ra có điều gì đó kỳ lạ. Khi định thần lại và suy nghĩ kỹ hơn, cô ấy mới để ý người đàn ông trước mặt hoàn toàn không phải lính canh ở đây.

"Tôi đoán là cuối cùng cô cũng đã bình tĩnh lại."

James Moriarty mỉm cười thân thiện.

"Chúng ta hãy bỏ quả bom đi trước rồi nói chuyện nhé."

* * *

Sheridan trợn mắt khi thấy tất cả những kẻ tuần tra trong khu vực này đã gục xuống. Không chỉ đơn giản là một cuộc trấn áp mà người đàn ông kia đã trực tiếp g·iết c·hết tất cả lính canh. Theo Sheridan biết, số lượng lính gác bên trong khu mỏ này không hề nhỏ chút nào. Đối phương không tốn chút thời gian nào ra tay mà động tĩnh gây ra rất nhỏ, không kinh động đến những người khác.

"Làm sao anh làm được?"

"Chỉ là g·iết từng người một mà thôi."

Seridan hơi lạnh gáy khi nghe đối phương thản nhiên nói như vậy.

"Vậy anh muốn gì từ tôi?"

"Tôi đã theo dõi cô rất kỹ khi đến đây. Cô có thể làm ra một số thứ khá thú vị."

James Moriarty giơ một quả bom đặc chế lên.

"Người lùn rất khéo léo. Nhưng hầu hết thứ họ tiếp xúc chỉ là v·ũ k·hí liên quan đến sắt thép. Quả bom như thế này có thể coi như là hoàn hảo nhất là trong hoàn cảnh của cô hiện tại. Cô tự chế tạo nó sao?"

Cơ thể Sheridan run lên vì hưng phấn.

"Anh cũng có mắt nhìn đấy."

"Hãy để tôi giúp cô. Tôi sẽ giải thoát cho những người bị giam giữ ở đây."

"Vậy tôi nên làm gì?"

"Cô có thể giúp tôi cho nổ mỏ than này được không? Tôi cần sự giúp đỡ của cô."

Sheridan trợn mắt.

"Anh không cảm thấy một kẻ như tôi là rất bất thường sao?"

"Người bình thường thì sẽ phản ứng như vậy. Nhưng tôi khác bọn họ, tôi sẽ không kỳ thị cô."

Khi Sheridan nghe những lời đó, cô ấy cảm thấy như có một cơn sóng lớn ập vào đầu mình.



Sheridan là một người lùn khác thường. Trong khi những người lùn khác tỏ ra thích thú với búa và đe thì cô ấy lại quan tâm nhiều đến các thiết bị cơ khí phức tạp.

Sáng tạo, phát minh, nổ tung.

Nhưng thứ đó cũng gần giống với 'chế tạo' nhưng những người lùn khác lại không nghĩ vậy. Bọn họ coi Sheridan là một kẻ lập dị và xa lánh cô ấy.

Sheridan cũng rất khổ tâm khi đồng loại không hiểu mình. Cô ấy vẫn luôn mong ngóng có ai đó sẽ hiểu được những gì mình theo đuổi. Cô ấy muốn những thứ mình chế tạo ra được công nhận.

"Cô là một người tài năng."

Khi người đàn ông trước mặt lên tiếng thừa nhận, Sheridan khó có thể kiềm chế được niềm vui của mình. Cô mỉm cười rạng rỡ như đứa trẻ được nhận quà.

"Quý ngài có con mắt thật tinh tường."

"Vậy cô có thể cho nổ chỗ này được không?"

Đáp lại câu hỏi của James Moriarty, Sheridan cười toe toét.

"Đương nhiên có thể. Đó là điều tôi mong muốn nhất."

Sheridan lúc này mới nhận ra việc gặp được một người có thể thấu hiểu và chấp nhận mình là một chuyện hạnh phúc cỡ nào.

"Anh trai, tôi đây."

"Hans. Tình hình thế nào rồi?"

"Còn khoảng hai giờ nữa là đến lượt tuần tra tiếp theo."

"Số lính canh còn lại thì sao?"

"Bọn chúng hiện đang nghỉ ngơi tại chỗ nghỉ riêng. Bọn chúng khả năng hơi quá chén... ... Còn đứa trẻ đó thì sao?"

Sheridan trừng mắt nhìn Hans với ánh mắt không hài lòng.

"Tên này là ai? Sao lại có mùi hôi thế?"

"Cô nói gì?"

Hans đột nhiên b·ị đ·âm chọc liền nổi cơn thịnh nộ.

James Moriarty lắc đầu lên tiếng can ngăn.

"Đây là Hans, đồng bạn làm việc cùng tôi. Hans, đây là... ... à, tôi vẫn chưa hỏi tên của cô."



"Sheridan. Ionphid Sheridan."

"Được rồi, Sheridan. Hãy gọi tôi là James Moriarty."

* * *

Còn hai giờ nữa là đội tuần tra tiếp theo sẽ đến.

Sheridan và Hans đi vòng quanh các phòng giam nơi giam giữ nô lệ và trả tự do cho họ. Đôi mắt của những nô lệ bị giam cầm sáng lên trước sự xuất hiện của hai người. Tất cả mọi người đều tràn đầy hy vọng khi được đưa v·ũ k·hí tự vệ.

James Moriarty nói với Hans.

"Hans, cậu sẽ chịu trách nhiệm chỉ huy ở đây. Mặc dù đã có v·ũ k·hí nhưng thể trạng bị bỏ đói trong thời gian dài của họ có thể sẽ không gây ra được quá nhiều ảnh hưởng."

"Còn anh thì sao, anh trai?"

"Tôi sẽ xử lý lực lượng tinh nhuệ của họ."

Tên pháp sư giá·m s·át nô lệ trong mỏ than này thuộc về hoàng thất Delica.

Khi nói đến pháp sư trực thuộc hoàng thất, trong đầu James Moriarty chỉ nghĩ đến một loại người.

Pháp sư c·hiến t·ranh.

Mặc dù là pháp sư nhưng thay vì khám phá phép thuật, những kẻ này lại chuyên nghiên cứu cách đánh bại kẻ thù một cách hiệu quả nhất trong chiến đấu thực tế. Loại người này là đối thủ mà James Moriarty thấy khó chịu nhất khi phải đối mặt.

Có tới ba pháp sư như vậy ở khu khai thác này.

"Những tên pháp sư ở đây chắc chắn không phải những kẻ đơn giản."

Hiện tại trong ba người chỉ có James Moriarty có thể đối phó với ba tên pháp sư c·hiến t·ranh kia.

"... ... Tôi hiểu. Cẩn thận nhé."

"Đừng lo lắng. Tôi vừa nhận được một thứ thú vị từ Sheridan."

James Moriarty để lộ thứ đeo trên thắt lưng. Hình thù bên ngoài trông giống như một khẩu súng, nhưng thứ bên trong nòng súng không phải là đạn mà là một cái móc nhọn.

Đây là một nguyên mẫu của 'bệ phóng dây' mà Sheridan tạo ra để đề phòng trường hợp thoát khỏi nơi này. Ngay khi James Moriarty nhìn thấy 'máy phóng dây' hắn ngay lập tức nhận ra rằng thứ này rất hữu ích.

"Đợi tín hiệu của tôi."

"Được."

[Ater Nocturnus]

James Moriarty ngay lập tức triệu hồi cái bóng bao quanh cơ thể mình.

Những nô lệ đang liếc nhìn James Moriarty từ xa đều mở to mắt khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Chẳng bao lâu sau, bóng đen dang rộng đôi cánh dài biến mất trên đường hầm.