Giáo Sư Gián Điệp

Chương 256: Gord Himbel (1)



Khi các pháp sư c·hiến t·ranh bị hạ, thế cuộc trong khu hầm mỏ đã ngã ngũ.

"Anh trai, chúng ta nên làm gì tiếp theo?"

"Việc ở đây đã xong. Bây giờ, nếu chúng ta đánh sập khu mỏ này, việc khai thác kim loại quý hiếm sẽ không thể tiếp tục được nữa."

"Anh định làm gì với những kẻ ở đây?"

Hans chỉ vào những lính canh đã b·ị b·ắt phía trước và hỏi.

Những lính gác vốn đã b·ị đ·ánh đến mức bầm tím khắp người, nhưng khi nghe được lời nói của Hans, bọn họ đều ngẩng đầu lên và cố gắng nói điều gì đó với James Moriarty. Tuy nhiên, bọn chúng đều đã bị bịt miệng nên tất cả những gì phát ra chỉ là những tiếng rên rỉ gay gắt.

James Moriarty nhìn xuống những kẻ này với ánh mắt lạnh lùng.

"Ngay cả khi chúng ta tha mạng cho bọn chúng, chẳng có gì đảm bảo những người này sẽ hoàn lương sau khi ra khỏi đây."

"Những kẻ xuất hiện ở đây tôi đoán chẳng có tên nào lương thiện cả đâu."

"Tôi sẽ không nhúng tay."

James Moriarty nói vậy và nhìn những nô lệ đang xếp hàng xung quanh mình.

"Các người là những n·ạn n·hân trong vụ việc này, hãy giải quyết theo ý các người muốn."

James Moriarty nói xong liền quay lưng rời đi.

Ngay khi bóng lưng hai người vừa biến mất, vô số tiếng súng liền vang lên.

* * *

Vương quốc Delica đột nhiên phải hứng chịu vô số chỉ trích từ những nô lệ b·ị b·ắt ở khu hầm mỏ ngày hôm đó. Nếu chỉ có một hoặc hai người, tin đồn này có thể coi là một trò l·ừa đ·ảo nhưng vấn đề là số lượng người tố cáo đã lên tới hàng trăm người.

Dấu vết của việc bị h·ành h·ung và làm việc quá sức vẫn còn trên cơ thể của các n·ạn n·hân, điều này đã trở thành bằng chứng rõ ràng không thể chối cãi.

Bầu không khí ở Vương quốc Delica những ngày này vốn đã hỗn loạn nay càng trở nên ồn ào hơn bao giờ hết khi những phóng viên bắt đầu gia nhập đưa tin.

Chế độ nô lệ đã bị bãi bỏ từ lâu sau các cuộc c·hiến t·ranh thuộc địa cách đây gần một thế kỷ. Nhưng bây giờ, tin đồn về việc hàng trăm người thuộc chủng tộc á nhân đã b·ị b·ắt làm nô lệ và buộc phải làm việc trong các hầm mỏ khiến công chúng phẫn nộ.

Hoàng thất nơi đây để trấn an tinh thần người dân đã tuyên bố sẽ tiến hành một cuộc điều tra quy mô lớn để tìm ra sự thật, trả lại công bằng cho những n·ạn n·hân b·ị b·ắt cóc.

Sau khi nhìn thấy tin tức được in trên trang nhất của tờ báo, James Moriarty liền gấp nó lại và đặt sang một bên. Có hàng tá tiêu đề từ các tờ báo khác nhau chứa những thông tin tương tự.

"Theo như anh bảo, tôi đã lan truyền thông tin này cho tất cả các toà soạn."

"Làm tốt lắm. Những kẻ chủ mưu phía sau trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ không dám manh động."

Những nô lệ đã trốn thoát và đang lan truyền về sự tồn tại của khu mỏ dưới lòng đất, Vương quốc Delica lúc này sẽ không thể gây bất lợi gì cho họ. Ngược lại, những kẻ đó sẽ phải bảo đảm an toàn cho những người này để tránh cái nhìn của công chúng về việc hoàng thất có liên quan đến vụ việc.

"Anh nghĩ nhân vật nào có khả năng liên đới nhất?"

"Khả năng cao là nhân vật có chức vị từ Đại tướng trở lên. Nhưng một người thì chắc chắn không thể có đủ tài lực làm nhiều như vậy, chắc chắn phải có sự ủng hộ của quý tộc."

Hai người nhỏ giọng trò chuyện và sắp xếp thông tin cẩn thận.

Bỗng Sheridan, người đang lặng lẽ nghịch máy móc gần đó, đột nhiên giơ cả hai tay lên như thể đã làm xong điều gì đó.



"Xong!"

Thứ Sheridan tạo ra là một chiếc bao tay. Chất liệu của nó là da thay vì kim loại để người đeo thoải mái hơn, nhưng đó không phải là phần quan trọng. Thứ nhô ra từ cổ tay là một bệ phóng dây có thể bắn ra một cái móc.

"Thiết kế giống như quý ngài đã yêu cầu, thiết kế như thế này đã đẹp lắm rồi nên tôi không chỉnh lại nữa!"

Sheridan vừa nói vừa đưa chiếc bao tay cho James Moriarty. James Moriarty lặng lẽ nhận lấy chiếc bao tay và ngắm nghía nó với vẻ tán thưởng.

Hắn mới chỉ nói sơ qua ý tưởng thôi, nhưng với số lượng thông tin ít ỏi như vậy mà Sheridan vẫn có thể làm ra được thành phẩm như thế này chứng tỏ cô ấy đúng là thiên tài trong lĩnh vực chế tạo.

James Moriarty đeo bao tay vào, thử bắn móc lên trần nhà. Nơi họ đang ở là một nhà máy bỏ hoang, chiếc móc được bắn ra va vào khung thép của nhà máy và kẹt cứng phía trên. Hắn thử kiểm tra độ căng bằng cách kéo sợi dây, thứ này đủ sức mang theo một người.

"Rất tuyệt. Tôi không ngờ là cô sẽ làm ra thứ còn hoàn hảo hơn những gì tôi mong đợi."

"Tôi rất vui khi anh thích nó! Giờ tôi mệt rồi, đừng đánh thức tôi!"

Sheridan vừa dứt lời liền nằm dài ra sàn và ngủ th·iếp đi. Tư thế ngủ của cô ấy trông không khác gì một chú mèo.

Hans nhìn Sheridan với ánh mắt khó chịu.

"Thật là một người lùn kỳ lạ. Sao cô ta vẫn bám theo chúng ta vậy?"

"Cậu nói cô ấy kỳ lạ trong khi bản thân cậu có thể biến hình?"

"Này, anh trai, đó là thể chất, là thể chất hiểu không? Hai thứ đó hoàn toàn khác nhau."

"Sao cũng được."

"Được rồi, không nói về chuyện đó nữa. Vậy mục tiêu tiếp theo của chúng ta là gì?"

James Moriarty mở một tờ báo khác. Ngoài những tin tức về vụ b·ắt c·óc nô lệ, có một tin tức khác cũng bắt mắt không kém. Đó là tin tức về việc thám tử Casey Selmore vạch trần tội ác của James Moriarty.

Hans liếc nhìn tin tức, buồn bã nói.

"... ... Anh ổn chứ? Hiện giờ anh là t·ội p·hạm bị truy nã đấy."

"Không sao. Tôi đã lường trước được chuyện này rồi."

Hans nhặt một tờ báo lên rồi đọc bài báo viết trong đó.

[Một tên t·ội p·hạm hung ác. Mặt tối của James Moriarty.]

Cậu ta ngay lập tức vò nát tờ báo và ném nó xuống sàn.

"C·hết tiệt! Chuyện này thật bất công!"

"Bình tĩnh đi Hans."

"Thử nghĩ mà xem. Bọn chúng b·ắt c·óc trẻ con làm vật thí nghiệm sống, đồng thời còn b·ắt c·óc những á nhân làm nô lệ trong hầm mỏ. Những kẻ khốn kiếp đó mới là thủ phạm, tại sao anh lại phải chịu tội thay bọn chúng cơ chứ?"

Chính James Moriarty mới là người giải cứu những người b·ị b·ắt làm nô lệ và phá hủy phòng thí nghiệm người máy. Tuy nhiên, những tin đồn về James Moriarty được lan truyền rộng rãi lại hoàn toàn trái ngược sự thật.



"Anh không làm gì sai cả."

"Hãy coi như đó là sự trừng phạt dành cho tôi vì đã không bảo vệ được học trò của mình."

"Anh... ... ."

"Cần có một con tốt thí đứng ra nhận tội. Chỉ có như vậy, những kẻ chủ mưu thực sự mới thả lỏng cảnh giác, lúc đó mới là thời điểm xử lý bọn chúng."

"..........."

"Anh tính hy sinh danh tiếng của bản thân để bắt bọn chúng à?"

"............Cứ coi là thế đi."

* * *

Thời gian đã về khuya. Trong văn phòng trưởng khoa Đại học Ordo, ánh đèn nơi đây vẫn chưa tắt. Gord Himbel dụi đôi mắt mờ đục của mình sau khi đọc tờ báo.

Gần đây có rất nhiều chuyện ồn ào xảy ra, nhưng hầu hết chúng chẳng liên quan gì đến ông ta. Đối với ông ta, những tin đồn rồi cũng sẽ sớm lắng xuống theo thời gian.

Cạch!

Đột nhiên, cánh cửa kính phòng trưởng khoa mở ra. Bên ngoài trời không hề có mưa, nhưng lại có một trận gió lớn đột ngột thổi vào khiến giấy tờ chất đống trên bàn làm việc bay tứ tung.

Gord Himbel nhíu mày nhìn về phía bên ngoài. Có ai đó đang đứng trên khung cửa sổ đang mở.

"Ai đó?"

Ông ta hỏi với giọng run run.

Người bên ngoài cửa sổ bị bao phủ bởi một bóng tối khiến người khác nhìn vào không thể xác định được thân phận. Tất cả những gì có thể nhận diện được là chiếc mặt nạ hình con quạ và chiếc áo choàng đen.

Một ánh sáng đỏ mờ nhạt phát ra từ bên trong chiếc mặt nạ quạ.

"Ngài trưởng khoa Gord Himbel."

Đôi mắt của Gord Himbel ánh lên sự kinh ngạc khi nghe thấy giọng nói quen thuộc.

"Giọng nói này... ... Giáo sư James Moriarty?"

Gord Himbel không hiểu tại sao James Moriarty lại xuất hiện ở đây lúc này?

Tại sao một người đã trở thành t·ội p·hạm bị truy nã lại đến đây tìm ông ta?

Gord Himbel run rẩy hít một hơi rồi nhìn về phía đối phương bằng ánh mắt bình tĩnh hơn.

"Cậu đến đây làm gì?"

James Moriarty chậm rãi bước xuống từ khung cửa sổ tiến vào bên trong văn phòng. Hắn thản nhiên ngồi xuống ghế sofa bên cạnh.

Gord Himbel nuốt nước bọt.

"Những tin tức trên báo về cậu....."

"Ông tin chúng sao, Trưởng khoa?"



Gord Himbel trong giây lát không biết đáp lời như thế nào cho phải. Sau đó, ông ta lập tức lấy lại tinh thần và lắc đầu.

"Ta không chắc. Những ấn tượng về cậu từ trước cho đến nay thực sự... ... ."

"Ngài có ấn tượng gì về tôi?"

"Cậu thực sự là một giáo sư tuyệt vời và cũng là một học giả xuất sắc. Bất cứ ai ở Đại học Ordo đều sẽ đồng ý với ta về điều đó."

Nhưng rồi đột nhiên báo chí đều lên tiếng bảo James Moriarty là t·ội p·hạm. Gord Himbel cảm thấy thật khó hiểu.

"Ngài có vẻ khá bối rối?"

"Thành thật mà nói thì đúng là như vậy. Nhưng cậu vẫn chưa nói cho ta biết lý do cậu xuất hiện ở đây."

"Trưởng khoa là người đã giúp tôi đến Đại học Ordo."

"Lúc đó ta không biết cậu lại là loại người như vậy."

"Đó không phải lỗi của ngài. Vấn đề là ở tôi."

Gord Himbel nhìn người đàn ông trước mặt với ánh mắt cảnh giác, tự hỏi người này sẽ nói gì tiếp theo.

"Ngài Gord Himbel, chúng ta thoả thuận nhé? Ngài có thể hỏi tôi những nghi vấn của bản thân và tôi cũng sẽ hỏi ngài vài chuyện. Tiền đề là chúng ta hãy thành thật với nhau."

"... ... Ý cậu là gì?"

"Ngài có thể coi đó như một trò chơi hỏi đáp giữa hai chúng ta."

James Moriarty đan ngón tay vào nhau trong khi ngồi trên ghế sofa, bình thản nhìn về phía Gord Himbel.

Sau một hồi suy nghĩ, Gord Himbel hít một hơi thật sâu và đặt câu hỏi.

"Được rồi. Vậy thì, tại sao chuyện này lại xảy ra? Cậu dính dáng gì vào vụ án này?"

"Đó là một sự cố đáng tiếc."

"Xin hãy giải thích chi tiết hơn."

"Tôi đã tìm thấy một phòng thí nghiệm b·ất h·ợp p·háp. Những kẻ ở đó b·ắt c·óc t·rẻ e·m và cố gắng đánh cắp linh hồn của chúng."

Gord Himbel trợn mắt khi nghe được tin tức gây sốc này.

"Ôi chúa ơi! Chuyện đó là thật sao?"

"Tôi đã tận mắt chứng kiến chuyện đó và cuối cùng bị buộc tội như thế này đây."

Gord Himbel im lặng như thể đang tự hỏi có nên tin vào những gì đối phương vừa nói không.

"Trưởng khoa, giờ đến lượt tôi đặt câu hỏi."

"... ... Được rồi. Cậu muốn hỏi chuyện gì?"

James Moriarty nhìn chằm chằm vào Gord Himbel qua chiếc mặt nạ quạ đen.

"Trưởng khoa, tại sao ngài lại làm vậy?"