Giáo Sư Gián Điệp

Chương 258: Hắc ám ở Dartans (1)



James Moriarty và Hans đã đặt chân đến thành phố Dartans.

"Chúng ta hãy nghỉ ngơi ở đây một lúc."

Hans đang xách theo một chiếc vali lớn, vừa nghe James Moriarty nói vậy liền mừng rỡ đặt nó xuống đất.

"Á!"

Một tiếng hét vang lên từ bên trong vali, ngay sau đó nắp vali mở toang và một bé gái chui ra.

"Này! Cậu cố tình làm thế hả?"

Đó là một người lùn với làn da màu đồng rắn chắc và mái tóc trắng dài đến thắt lưng được buộc thành hai bím. Sheridan trừng mắt nhìn Hans.

Hans trực tiếp quay mặt đi không thèm để ý.

"Cô có biết tôi phải vất vả như thế nào mới có thể vác theo thứ nặng như cô không?"

"Tôi nặng? Có mà do cậu yếu thì có."

"Cô nghĩ rằng cô là thứ duy nhất trong túi hả?"

"Cậu nói thử câu nữa xem?"

"Đừng tưởng tôi không dám!"

James Moriarty thở dài khi nhìn hai người cãi nhau. Nếu hắn không can thiệp chắc trận cãi vã này sẽ chẳng bao giờ kết thúc được.

"Được rồi. Hai người dừng lại đi. Hiện tại không phải lúc cãi nhau."

"Không phải đâu quý ngài. Chúng tôi chỉ đang củng cố quan hệ đồng bạn thôi."

"Đúng vậy, anh trai. Anh trông tôi có thân thiết với kẻ lùn này không? Ối! Cô làm gì thế hả?"

"Cậu nói linh tinh cái gì thế?"

Bím tóc của Sheridan dựng lên giận dữ, vừa hét lớn vừa bám lấy tay Hans ra sức cắn.

James Moriarty xoa xoa trán, kìm nén cơn đau đầu của mình rồi đánh vào sau gáy Hans vì trêu chọc Sheridan.

"Việc quan trọng lúc này phải tìm ra nhà máy ẩn giấu ở đây."

"Đúng vậy, nhưng mà anh hiện có manh mối nào không?"

"Bọn chúng chế tạo thuốc súng thì chắc chắn phải có dấu vết gì đó để lại."

Đúng lúc này, Sheridan liền giơ tay về phía hai người đang lo lắng.

"Chờ chút! Nếu là thuốc súng thì tôi nghĩ tôi có cách."

Ánh mắt của James Moriarty và Hans đồng loạt hướng về Sheridan.

* * *

Tốc độ tìm kiếm của Sheridan thật sự đáng kinh ngạc.

"Mùi thuốc súng phát ra từ đây. Đây là một loại hương phấn trắng hiếm có. Nó gần như không mùi, nhưng vẫn không thể át đi mùi bột thuốc đặc trưng được."

"Mùi đó như thế nào vậy?"

Hans hoang mang hỏi.

"Tôi không biết diễn tả như thế nào. Chỉ biết là tôi có thể nhận ra mùi hương đó thôi. Phía này."

Sheridan chỉ tay về phía con hẻm của một nhà máy.



Có thứ gì đó giống như bột màu trắng rơi vãi dưới đất, Sheridan chạm vào thứ bột này, dùng miệng thổi nhẹ.

"Đây là hỗn hợp bột Magie với Kali. Thành phần chính trong chế tạo thuốc súng."

"Thật sao?"

"Thông thường các nhà máy không sử dụng thuốc súng. Chắc chắn thứ này là vật tư quân sự. Nếu sử dụng nó ở một nơi như thế này thì khả năng cao chính là nơi chúng ta đang tìm kiếm. Thuốc súng trắng không hề phổ biến và rất khó xử lý."

Khi chạm đến lĩnh vực chuyên môn của mình, lời nói của Sheridan tuôn ra như suối, Hans ở bên cạnh nghe không hiểu từ nào hết, ôm đầu tỏ vẻ đầu hàng.

James Moriarty lên tiếng.

"Sheridan nói đúng, có vẻ như có điều gì đó đáng ngờ đang xảy ra tại nhà máy đó. Chúng ta cần qua đó xác nhận."

"Anh trai, nếu thực sự là nơi đó thì anh định làm gì?"

"Không phải quá rõ ràng rồi sao?"

James Moriarty trả lời như thể đó là điều đương nhiên.

"Tôi sẽ cho nổ tung tất cả."

"Tuyệt! Tôi thích chủ ý này!"

Khi Sheridan nói xong liền lấy ra một quả bom nhỏ từ trong túi và giơ nó lên.

"Hãy bắt đầu ngay bây giờ!"

"Cô chế tạo thứ đó lúc nào vậy?"

"Bên trong vali không có việc gì làm nên tôi mới tranh thủ thời gian."

"Cái gì?"

Hans lẩm bẩm với vẻ hoài nghi.

Ai lại có thể chế tạo một quả bom trong một chiếc vali chật chội thậm chí còn không có đủ ánh sáng chứ? Từ từ, cô ta không sợ lỡ tay cho nổ c·hết cả bọn họ à?

Mồ hôi lạnh toát ra trên lưng Hans.

"Đợi một chút. Chúng ta không biết bên trong có bao nhiêu người. Tôi sẽ đi kiểm tra trước."

Buaaang!

Khi Hans định nói gì đó, cả ba người chợt khựng lại khi nghe thấy tiếng động cơ vang lên phía xa. James Moriarty, Hans và Sheridan tự giác trốn vào sâu bên trong con hẻm.

"Anh trai, chiếc xe đó... ... ."

"Tôi biết. Là xe chuyên dụng của q·uân đ·ội."

"Các xe xung quanh có lẽ là xe hộ tống. Nhìn đội hình như thế này, người bên trong thân phận khả năng không tầm thường."

"Ừ. Chúng ta tìm đúng chỗ rồi."

Đôi mắt Sheridan mở to khi thấy Hans và James Moriarty ăn ý với nhau như vậy.

Cùng lúc này, chiếc xe phía xa dừng lại, người bên trong đồng loạt bước ra. Nhìn tác phong của bọn họ, không hề nghi ngờ gì nữa, những kẻ này chắc chắn đều là quân nhân.

Trong số đó, có một người đặc biệt nổi bật. Đó là một ông già mập mạp với mái tóc trắng.

"Là ông ta... ... ."

Đôi mắt Hans sáng lên khi nhìn thấy đối phương.

"Cậu biết người đó à?"



"Kẻ đó là Trung tướng Ghetto Davinho."

Hans ngay lập tức giải thích thêm cho hai người bên cạnh.

"Trung tướng Ghetto Davinho. Là con trai thứ ba trong một gia đình quý tộc, nhưng vì không có quyền kế thừa nên đã phục vụ cho q·uân đ·ội. Kẻ đó tai tiếng lắm."

"Hửm?"

"Một kẻ ủng hộ chủ nghĩa đế quốc và chủ trương c·hiến t·ranh. Hắn ta tin rằng c·hiến t·ranh là đúng mặc dù hắn ta chưa bao giờ trực tiếp chiến đấu trên chiến trường."

"Thật nực cười khi một kẻ như thế lại leo lên được chức vị cao như vậy!"

"Cũng không quá khó đoán. Dù sao thì hắn ta cũng có hậu trường rất vững. Một nguyên nhân khác nằm ở nội bộ bên trong Vương quốc Delica."

Trung tướng Ghetto chậm rãi bước vào bên trong nhà máy cùng với đoàn binh lính hộ tống. Một số binh sĩ đứng canh gác bên ngoài nhà máy và giá·m s·át chặt chẽ khu vực xung quanh.

"... ... Không dễ đột nhập đâu anh trai. Anh định làm gì?"

"Tôi đang nghĩ cách."

An ninh được thắt chặt đến mức dường như rất khó để đột nhập. Điều đáng lo ngại nhất là các sĩ quan đeo kiếm ở thắt lưng. Những kẻ này là những hiệp sĩ trực thuộc q·uân đ·ội.

Chắc chắn bên trong nhà máy còn có pháp sư toạ trấn. Bom của Sheridan khả năng cao sẽ vô dụng.

"Gần như việc vượt qua hàng rào an ninh chặt chẽ này và cho nổ tung nhà máy là bất khả thi."

Hans lắc đầu nhận xét.

Cậu ta đang tự hỏi liệu bọn họ có nên nhắm vào nhân vật chủ chốt là Trung tướng Ghetto kia không, nhưng ngay cả ý tưởng đó cũng không khả thi.

"Tại sao cậu lại nghĩ điều đó là không thể?"

James Moriarty đột nhiên lên tiếng.

"Anh định làm cách nào?"

"Chúng ta không cần thiết phải vào bên trong đặt thuốc nổ."

"Làm sao anh cho nổ nguyên cái nhà máy này từ bên ngoài được?"

"Chỉ cần cho nổ đống thuốc súng bên trong là được rồi, không phải sao?"

[Tĩnh Hoả] không có tác dụng với loại thuốc súng đặc chế. Vậy thì bọn họ chỉ cần cho kích nổ toàn bộ số thuốc súng chế tạo bên trong là được.

"Đợi chút! Đừng bảo là anh định...."

"Đúng rồi đấy! Hans, việc của cậu là lẻn vào bên trong và xác định cho tôi vị trí bọn chúng cất giữ thuốc súng."

"Cái đó... ... ."

"Có thể không?"

"... ... Tôi sẽ thử."

Suy nghĩ một lúc, Hans giơ tay lên, nhắm mắt lại và cố gắng giao tiếp với lũ chuột bên trong thành phố.

"Hans."

"Chờ chút."

"... ... ."



Sau một lúc lâu, Hans mở mắt ra và nhìn James Moriarty. Đôi mắt cậu ta run lên vì lo lắng.

"... ... Thực sự phải làm thế sao?"

"Cậu đích thân làm thì sẽ tốt hơn."

James Moriarty vừa nói vừa đưa cho Hans một thứ. Hans nhận lấy đồ vật đó với thái độ không vui vẻ cho lắm. Đó là những chiếc răng cửa sắc nhọn của chuột nhắt.

Hans nhìn vào mảnh răng trên tay, nhăn mặt và thở dài như thể thế giới sắp sụp đổ.

"Thôi thôi, coi như tôi xui xẻo."

Hans nhắm mắt lại và cắm mảnh răng vào tay mình. Tác dụng xuất hiện ngay lập tức. Lông bắt đầu mọc trên cơ thể Hans, chẳng bao lâu sau cậu ta trở thành nửa người nửa thú với cái đầu của một con chuột gớm ghiếc.

"... ...."

Hans cau mày bất mãn.

James Moriarty khoanh tay im lặng đứng bên cạnh, trong khi đó Sheridan chỉ biết lắc đầu cảm thán.

"Gớm c·hết đi được!"

"... ... Đây là lý do tại sao tôi không thích làm như thế này!"

Răng sói thì còn được, nhưng chuột thì đúng là......

Hans dù cằn nhằn nhưng vẫn không quên nhiệm vụ của mình.

Cậu ta cố gắng bắt liên lạc lại, lần này lũ chuột đã bắt đầu xuất hiện từng con một trong các kẽ hở của cống rãnh. Khả năng giao tiếp của Hans với động vật tăng lên đáng kể khi cậu ta biến hình.

"Đi."

Kẹt!

Ngay khi Hans lên tiếng, đàn chuột chia nhau tiến về phía nhà máy.

Những lính canh cũng biết khu vực xung quanh đây rất bẩn thỉu nên khi nhìn thấy chuột cũng không có phản ứng quá lớn. Những con chuột xâm nhập vào bên trong nhà máy đi lại khắp nơi và liên tục chuyển thông tin cho Hans.

Cuối cùng, Hans mở mắt sau khi phát hiện ra một nơi ở phần sâu nhất của nhà máy được bảo vệ vững chắc bởi một thứ gì đó.

"Anh trai, tìm thấy rồi."

"Nó ở đâu?"

"Có một nhà kho ở trung tâm. Có các pháp sư canh gác chặt chẽ khu vực này."

"Đúng chỗ rồi."

James Moriarty nhìn kỹ vào nhà máy ở phía xa.

"Ước chừng cách chúng ta bao xa?"

"Khoảng ba trăm bước chân."

James Moriarty bắt đầu tính toán diện tích của nhà máy, xem xét chiều rộng và chiều dài để xác định vị trí của nhà kho ở trung tâm.

"Cậu chắc chắn là ở trung tâm chứ?"

"Tôi chắc chắn."

"Được. Cậu cho lũ chuột quay về đi."

Hans ngay lập tức làm theo lời James Moriarty bảo. Những con chuột nhận được mệnh lệnh liền đồng loạt lao ra khỏi nhà máy.

James Moriarty sau khi xác nhận tất cả lũ chuột đã chạy đi liền bắt đầu khởi động sức mạnh ma thuật.

'Thiết lập tọa độ. Chỉ định hoàn tất.'

Đây chính là Kỹ thuật chỉ định toạ độ.

Ngay lúc Hans định hỏi mọi chuyện sao rồi, nhà máy phía trước chợt nổ tung.