Giáo Sư Gián Điệp

Chương 265: Thác Reichenbach (2)



James Moriarty cảm thấy chếnh choáng, hắn khuỵu một chân xuống đất. Đây là hậu quả của việc dịch chuyển phải đem theo đồ vật có kích thước lớn.

[───!]

Những giọng nói trong đầu bắt đầu trở nên rõ ràng hơn. Hắn nghiến răng chịu đựng và đổ lượng thuốc phục hồi ma lực còn sót lại vào miệng.

Phù!

James Moriarty phải mất một lúc lâu để lấy lại nhịp thở bình thường. Cơn đau đầu đã dần lui đi, những giọng nói thì thầm cũng đã biến mất nhưng dư âm của chúng vẫn khiến hắn cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.

Có lẽ vì đã tiêu hao ma lực quá nhiều nên tầm nhìn của James Moriarty hơi mờ mịt. Hắn không phân rõ được nơi bản thân đang đứng lúc này là đâu. Sau một lúc, khi tầm nhìn dần dần trở lại trạng thái ban đầu, hắn mới biết bản thân đang đứng tại khu rừng cách khá xa khu mỏ.

James Moriarty ngay lập tức kiểm tra thứ mang theo. Bên trong viên nang là một người máy trong hình dạng đứa trẻ đang ngủ. James Moriarty ngay lập tức mở viên nang ra.

Chii Iik.

Cửa trước của viên nang hướng lên trên và khói trắng bốc ra khi cửa khoang bật mở. James Moriarty lặng lẽ nhìn cậu bé đang nằm. Vẻ ngoài của người máy Alpha có chút khác biệt so với Arte. Nhìn từ bên ngoài vào, khó có thể phân biệt được thứ bên trong là người thật hay người máy.

Khi James Moriarty đang quan sát, người máy bên trong đột nhiên mở mắt ra. Đôi mắt của cậu bé trong veo, sạch sẽ không chút tạp chất.

Dù biết thứ trước mặt chỉ là một người máy nhưng James Moriarty quả thực không thể phân biệt được đôi mắt trước mặt mình có chứa cảm xúc hay đơn thuần chỉ là những vi mạch lạnh lẽo.

"... ... ."

"... ... ."

Hai người nhìn nhau trong im lặng. James Moriarty không biết phải nói gì. Cậu bé người máy sau khi nhìn chằm chằm vào James Moriarty một lúc liền mở miệng.

"Anh là ai?"

"... ... ."

James Moriarty mím chặt môi, vài lần hắn định mở lời nhưng rồi lại ngậm miệng. Tay hắn theo bản năng siết chặt. Những ảo tưởng mà hắn từng suy nghĩ đến phút chốc tan thành mây khói khi cậu bé trước mắt mở miệng.

Dù biết chuyện này có khả năng sẽ xảy ra nhưng sâu trong tâm trí James Moriarty vẫn còn vương lại chút hy vọng nhỏ nhoi rằng có lẽ linh hồn Arte có thể sẽ nhận ra mình. Nhưng sự thật trước mắt đã vả cho hắn tỉnh ngộ.

"... ... Nhóc không nhớ ta sao?"

Đáp lại câu hỏi của James Moriarty, cậu bé người máy lắc đầu.

"Tôi thực sự không nhớ chúng ta có quen nhau."

Cậu bé bước ra khỏi khoang chứa và nhìn ngó khu rừng xung quanh. Những bước đi đầu tiên còn bấp bênh nhưng cậu bé nhanh chóng làm quen với việc đi lại và ngay lập tức đi vòng quanh viên nang.

James Moriarty nói chuyện với cậu bé.

"Ta là thầy của nhóc."

Cậu bé đang đi chân trần trên đất chợt quay lại nhìn James Moriarty. Mắt cậu bé sáng lên, cậu khẽ gật đầu.



"Thật sao?"

"Đúng vậy."

"Ừm. Tôi có nhớ là mình được lệnh phải nghe theo người nào đó. Vậy ra là ngài sao?"

Máy người máy được tạo ra để thực hiện các lệnh nhất định. Và đương nhiên, về cơ bản những người máy này đều nhận thức được rằng bọn chúng phải nhận lệnh và thực hiện.

"Vậy mệnh lệnh của ngài là gì, giáo sư?"

"... ... ."

Lúc James Moriarty định nói điều gì đó.........

Dudduddu!

Fuwaaaaaa!

Hắn cảm thấy dường như có một cơn chấn động mạnh dưới lòng đất, bỗng một đài phun nước khổng lồ phun ra từ phía sau khu rừng. Trong tình huống này, không cần đoán cũng biết đó là kiệt tác của ai.

James Moriarty nheo mắt nhìn những giọt nước chứa đầy ma thuật từ từ lan ra xung quanh mình. Cuối cùng hắn nhìn xuống gấu quần. Trong khi chiến đấu với Casey Selmore, một phần quần áo của hắn bị dính ẩm, khi tập trung cảm nhận, James Moriarty có thể nhìn thấy nguồn năng lượng ma thuật mờ nhạt tỏa ra từ những giọt nước. Có vẻ như đối phương có thể định vị được hắn thông qua thứ này.

"... ... Đợi ta ở đây."

"Vâng."

"Núp đi và chắc chắn không để ai nhìn thấy nhé."

"Được rồi."

Nói xong, cậu bé lập tức đi vào bụi cây gần đó và ngồi xổm xuống. James Moriarty nhìn cậu bé với ánh mắt lo lắng rồi nhanh chóng rời khỏi. Ít nhất Casey Selmore sẽ không thể phát hiện ra sự tồn tại của Alpha. Hắn cần thu hút sự chú ý của cô ta.

James Moriarty cố tình phát tán sức mạnh ma thuật của mình để dẫn dụ Casey Selmore ra chỗ khác. Đối phương dường như cũng đã cảm nhận được, James Moriarty có thể lờ mờ nhìn thấy hình bóng Casey Selmore đang lao về hướng này trên một dòng nước khổng lồ.

"James Moriarty!!!"

James Moriarty quyết định rời khỏi khu rừng này trước. Hắn không thông thuộc địa hình khu vực này mà chỉ cắm đầu lao đại về một hướng. Tình huống hiện tại chính là Casey Selmore không ngừng đuổi theo phía sau còn James Moriarty thì điên cuồng chạy đi, không hề quay đầu nhìn lại.

Thỉnh thoảng có những ngọn giáo và mũi tên nước bay tới t·ấn c·ông James Moriarty nhưng đều bị [Ater Nocturnus] quấn quanh cơ thể hắn đánh bật ra.

Mặc dù bây giờ bọn họ đã là hai kẻ đối đầu nhưng quả thực James Moriarty không ghét Casey Selmore. Dù ấn tượng ban đầu của bọn họ không được tốt đẹp, nhưng quả thực cô ấy là một trong những người bạn hiếm hoi có chung tiếng nói với hắn, sự xuất hiện của Casey Selmore khiến những tháng ngày sinh sống tại Vương quốc Delica của James Moriarty trở nên thú vị hơn rất nhiều.

Bọn họ có lẽ đã có thể trở thành tri kỷ, nhưng James Moriarty biết, chính bản thân hắn đã ra tay phá hỏng mối quan hệ này. Việc James Moriarty phản bội sự kỳ vọng của Casey Selmore và trở thành t·ội p·hạm đều là sự lựa chọn của hắn.

Nếu hỏi James Moriarty có hối hận không, câu trả lời chắc chắn là có. Trong tình hình lúc đó thực ra nếu hắn bình tĩnh hơn thì sẽ có nhiều cách giải quyết tốt hơn. Nếu khi đó hắn hành động khác đi, có lẽ hiện tại mọi chuyện giữa hai người sẽ không trở nên như thế này.



Tuy nhiên, tất cả cũng chỉ là giả thiết không tồn tại. Mọi chuyện đều đã xảy ra. Một khi đã chọn con đường này, bản thân James Moriarty cũng đã quyết tâm không bao giờ quay đầu.

James Moriarty không biết bản thân đã chạy bao lâu. Cho đến khi hắn nghe được tiếng động lớn trước mặt.

Ào! Ào!

Một tiếng gầm lớn vang lên từ phía xa. Đó là tiếng ồn lớn nhất mà thiên nhiên có thể tạo ra. Thứ chào đón James Moriarty là một thác nước hùng vĩ và to lớn hơn bất kỳ thác nước nào trước đó hắn đã từng chứng kiến.

"... ...."

Khoảnh khắc James Moriarty nhìn thấy thác nước, hắn c·hết lặng đến mức bật cười.

'Quả thực là trùng hợp đến mức khiến bản thân cảm thấy ngỡ ngàng. Chẳng lẽ số phận của James Moriarty đã ứng lên người khi mình lấy cái tên đó sao?'

Quả thực chính là trò đùa của số phận.

James Moriarty lúc này đứng ở rìa vách đá. Không còn nơi nào để chạy trốn nữa. Hắn từ từ quay người lại.

Casey Selmore ở đó. Tình trạng cô ấy có vẻ cũng không khá hơn hắn chút nào. Tuy nhiên, sự quyết tâm trong ánh mắt của cô ấy khi nhìn James Moriarty không hề phai nhạt đi chút nào.

"Không còn nơi nào để anh chạy nữa đâu, James Moriarty."

James Moriarty kìm nén cảm xúc đang dâng trào của mình. Hiện tại, việc của hắn chính là phải duy trì cái mặt nạ cố vấn t·ội p·hạm James Moriarty đến cùng.

"Có vẻ là như vậy."

"Đầu hàng đi!"

James Moriarty lắc đầu.

Casey Selmore không có phản ứng gì, như thể cô ấy biết trước câu trả lời.

James Moriarty mở miệng khi nhìn về phía thác nước đằng sau.

"Casey Selmore, cô có biết tên thác nước này không?"

"Làm sao tôi biết được? Có lẽ là một thác nước vô danh, người bình thường sẽ chẳng có ai đặt chân đến nơi này cả."

"Vậy sao? Nếu đã là một thác nước vô danh, vậy thì tôi sẽ gọi nó là Reichenbach. Haha."

James Moriarty nắm lấy cây trượng ở thắt lưng và chĩa vào Casey Selmore. Casey Selmore cũng chĩa đúa phép trong tay vào James Moriarty.

Casey Selmore không trả lời.

Chút ma thuật còn sót lại của cả hai v·a c·hạm với nhau. Những ma pháp thần kỳ của hai người lập loè ở rìa vách đá cao chót vót trong một đêm trăng sáng hòa quyện với tiếng nước chảy ầm ầm tạo nên một khung cảnh đậm chất huyền ảo.

Không ai cam tâm chịu thua, cả hai đều dồn hết sức vào những đòn đánh của mình. Tiếng ma pháp xẹt qua trong không khí bị át đi bởi tiếng gầm của thác nước. Mồ hôi trộn lẫn máu của cả hai cuối cùng đều hoà vào dòng nước của thác Reichenbach.

Không biết trận chiến này đã diễn ra bao lâu. Khi cả hai đều sức cùng lực kiệt, không còn sức thi triển bất cứ ma pháp t·ấn c·ông nào nữa, bọn họ vẫn chưa phân ra được thắng bại.



Cả hai đều thở dốc, bọn họ đều đã cạn kiệt ma lực.

Casey Selmore dần không thể duy trì được sự tỉnh táo. Tình trạng cơ thể đã đến ngưỡng chịu đựng kèm theo cảm giác thất bại đè nén khiến Casey Selmore có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào. Thân hình Casey Selmore hiện tại trông thật mỏng manh và yếu đuối, lúc này bất cứ ai chỉ cần chạm nhẹ vào đều có thể khiến cô ấy gục xuống như một con búp bê bị cắt đứt dây.

James Moriarty đứng phía đối diện có chút lo lắng cho tình trạng của Casey Selmore. Với tính cách của đối phương, chỉ sợ cô ấy sẽ không quan tâm đến tình trạng của cơ thể mà bất chấp liều mạng với hắn, hắn không muốn chuyện đó xảy ra.

Chợt, ánh mắt vốn đang trống rỗng của Casey Selmore đột nhiên nhìn James Moriarty. Đôi mắt vốn đã bị mất tiêu cự của cô ấy ngay lập tức lấy lại được chút ánh sáng.

"Dừng lại ở đây thôi, Casey Selmore. Cô không thể đánh bại tôi."

"Im đi... ... ."

Casey Selmore cắn môi.

"Tỉnh lại đi. Trò chơi trinh thám của cô nên kết thúc rồi."

Giọng nói của James Moriarty lúc này lọt vào tai Casey Selmore không khác gì đổ thêm dầu vào lửa.

"Áaaaaaaa!!!"

Casey Selmore đột nhiên hét lên.

James Moriarty ngay lập tức bị thứ trước mắt làm chấn động.

Faaah!

Một ánh sáng xanh xuất hiện sau lưng Casey Selmore và ngay sau đó, một quả cầu nước phi thẳng về phía hắn.

Đòn t·ấn c·ông này quá mức đột ngột khiến hắn không kịp trở tay. James Moriarty giơ quyền trượng lên cố gắng chặn lại.

!!!

Quả cầu nước đẩy lùi hắn lại liền vỡ tung, những giọt nước bắn tung toé khiến tầm nhìn của James Moriarty bị hạn chế trong tích tắc. Những giọt nước thấm đẫm sức mạnh ma thuật khiến cơ bắp của hắn run lên, thậm chí đến cả xương cốt cũng trở nên đau đớn. James Moriarty cắn răng chịu đựng.

Bất chợt.....

Hắn cảm giác một cú đẩy mạnh trên ngực. James Moriarty bất giác cúi đầu xuống, tự hỏi liệu đây có phải là một phép thuật mới hay không. Đập vào mắt hắn chính là mái tóc gợn sóng màu xanh kiêu hãnh của Casey Selmore. Đó là một đòn t·ấn c·ông mà James Moriarty không bao giờ ngờ tới.

Lựa chọn cuối cùng của Casey Selmore trong tình huống khi toàn bộ sức mạnh phép thuật và tinh thần của cô ấy bị tiêu hao và cạn kiệt chính là lao về phía James Moriarty và kéo hắn xuống thác nước. Cô ấy muốn cả hai đồng quy vu tận.

Cơ thể của James Moriarty bắt đầu rơi xuống vách đá.

Casey Selmore bên cạnh quyết tâm ôm ghì lấy hắn, cô ấy quyết tâm không cho phép hắn thi triển bất cứ ma pháp nào.

Tâm trí Casey Selmore lúc này đã đạt đến giới hạn, ý thức của cô ấy dần dần trở nên mờ mịt. Thứ cuối cùng cô ấy nghe được chính là một tiếng thở dài.

"Được rồi. Cô thắng rồi!"

/*Chắc hẳn ai đã đọc Sherlock Holmes đều biết tình tiết rơi xuống vực này. Cho những ai chưa biết thì trong tiểu thuyết cùng tên, vị thám tử tài ba Sherlock Holmes đã phải bỏ trốn đến các nước khác nhau để né tránh sự t·ruy s·át của giáo sư James Moriarty, kẻ được mệnh danh là đối thủ đáng sợ nhất của Holmes. Tại thác nước Reichenbach, hai nhân vật có cơ hội giáp mặt và trực tiếp đọ sức. Kết cục, cả hai đều rơi xuống thác nước và c·hết.*/