Giáo Sư Gián Điệp

Chương 268: Món quà bất ngờ (1)



Rudger đang trong văn phòng riêng của mình xem tài liệu. Chuyến đi thực tế sắp đến gần. Hắn cần kiểm tra lại danh sách những người sẽ tham gia lần này.

Mặc dù đã trở thành Trưởng phòng Kế hoạch, Rudger vẫn không quá bận rộn kể từ sau lần thanh tra đầu tiên. Hầu hết công việc của hắn đều được giao cho những người phía dưới. Tất cả những gì hắn phải làm là xem lại tài liệu lần cuối được báo cáo lên trước khi ký phê duyệt.

Lần đi trải nghiệm thực tế năm nay có khá nhiều cố vấn tham dự. Trong danh sách rút gọn có rất nhiều cái tên quen thuộc. Những người thuộc hai thế lực của Toà tháp và có cả người bên Hiệp hội các trường học. Con số đã nhiều hơn gấp ba lần so với năm ngoái.

Nhìn vào danh sách đã được rút gọn cuối cùng trong tay, Rudger rất ấn tượng trước khả năng làm việc của những người thuộc phòng Kế hoạch. Hắn đang cân nhắc từ giờ trở đi sẽ để bọn họ làm những việc như thế này thường xuyên hơn, dù sao thì cũng không thể để lãng phí nhân lực được. Nếu những nhân viên phía dưới mà biết được ý nghĩ này của Rudger, rất có thể họ sẽ xắn tay áo lên cho hắn một trận.

Những nhân viên của phòng Kế hoạch từ khi Rudger lên nhận chức đã mất đi cuộc sống nhàn nhã hồi trước. Bọn họ hiện tại gần như chôn mình cả ngày trong phòng để xử lý đống tài liệu chất cao như núi, cũng như phải phân loại vô số thư từ làm quen được gửi đến cho Trưởng phòng của mình. Ai nấy hai mắt đều thâm quầng vì thiếu ngủ. Các học sinh còn kháo nhau rằng có xác sống xuất hiện quanh khu vực phòng Kế hoạch vào mỗi đêm.

"Thưa giáo sư!"

Đúng lúc này, Sedina từ văn phòng trợ giảng đi tới mang theo một chồng hồ sơ cuối cùng.

"Đây là tài liệu đợt cuối cùng."

"Làm tốt lắm. Có chuyện gì phát sinh không?"

"À, có một chuyện cần báo cáo với ngài."

Đúng lúc này, cánh cửa phòng đột nhiên mở ra mà không có bất kỳ tiếng gõ cửa trước nào.

Rudger cảm thấy cảnh tượng này khá quen mắt. Trước đây hắn cũng gặp trường hợp tương tự như vậy. Đối phương tất nhiên là.....

"Xin lỗi vì có hơi đường đột."

Người phụ nữ vừa nói câu đó vừa tự nhiên sải bước vào trong. Vẫn là mái tóc xanh bồng bềnh quen thuộc cùng hơi thở của ma thuật hệ thuỷ quen thuộc.

Được rồi. Rudger thừa nhận hồi đó cũng y như thế này.

Rudger im lặng nhìn Casey Selmore trước mặt mình.

"Cô nên gõ cửa xin phép trước. Đó là phép lịch sự tối thiểu."

"Dù sao thì anh cũng đã quen với việc đó rồi, bắt tôi thay đổi làm gì?"

Thay vì trả lời câu hỏi đó, Rudger liếc nhìn Sedina. Sedina hiểu ý, đặt tài liệu trên tay xuống quay vào phòng trợ giảng.

"Trình độ lảng tránh của anh ngày càng thuần thục rồi đấy."

"Cũng nhờ ơn ai đó cả thôi."

"Haha. Được rồi. Hôm nay tôi đến là có chuyện khác."

Casey Selmore nói xong liền đưa cho Rudger một tập hồ sơ.

Rudger nhìn vào thứ đối phương đưa ra, hắn ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Casey Selmore với vẻ khó hiểu.

"... ... Đơn đăng ký làm cố vấn?"

Rudger nheo mắt lại. Vẻ mặt của Casey Selmore khiến hắn tự hỏi cô gái này lại đang âm mưu chuyện gì nữa.

"Không cần nhìn tôi với ánh mắt đấy. Câu trả lời của anh là gì?"

"Cô vẫn luôn tùy hứng như vậy."

Rudger lắc đầu, rồi vô thức khựng lại khi nhận ra bản thân vừa sử dụng cách nói cũ dù chỉ là trong chốc lát. Đã rất lâu rồi hai người bọn họ không đấu khẩu vì những chuyện vụn vặt như thế này, có lẽ thói quen từ xưa đã hình thành từ lúc nào mà hắn không hề nhận ra.

Rudger luôn nghĩ những chuyện đó chỉ là bản thân đang diễn kịch nhưng thực tế có lẽ mọi thứ không hoàn toàn là giả dối. Hắn không ghét những lần trò chuyện cùng đối phương trong văn phòng của bản thân hồi hắn vẫn còn mang thân phận James Moriarty.

Tuy nhiên, những ngày như thế sẽ không bao giờ có thể quay trở lại. Quan hệ của bọn họ đã kết thúc từ ba năm trước theo cách không thể tồi tệ hơn. Mặc dù hiện tại sự thù địch giữa bọn họ không còn nữa, nhưng tình trạng quan hệ đóng băng giữa họ với nhau vẫn không có gì thay đổi.

Nhưng lần này có gì đó kỳ lạ. Trái ngược với suy đoán của Rudger, Casey Selmore lại không hề tức giận trước những lời châm chọc của hắn. Rudger đoán rằng có chuyện gì đó đã xảy ra với đối phương.



Chẳng lẽ cảnh báo hắn gửi đến hơi muộn?

Đây là điều duy nhất Rudger có thể nghĩ đến lúc này.

"... ... Dù sao thì tôi đến đây để nộp đơn xin làm cố vấn lần này."

"Tôi từ chối."

Casey Selmore tức giận.

"Tại sao?"

"Thời gian nộp đơn đã kết thúc."

"Hừ! Tại sao một pháp sư có danh hiệu Danh Sắc như tôi lại không thể?"

"Cho dù cô có là pháp sư mang danh hiệu của Toà tháp thì cũng không thể đi ngược trật tự làm việc được."

"Hoàn toàn có thể nếu anh gật đầu!"

Casey Selmore mỉm cười ranh mãnh như thể chợt nhận ra điều gì đó.

"À, tôi thấy rồi. Anh vẫn chưa ký phê duyệt hồ sơ đúng không? Vậy thì tờ đơn này vẫn hợp lệ."

"Không, nó không hợp lệ."

"Lý do là gì?"

Rudger nhanh chóng ký tên của mình vào tập hồ sơ trên tay.

"Tôi đã ký rồi."

"Thật không biết xấu hổ! Làm vậy mà coi được hả?"

"Thì sao chứ?"

"À, anh có chắc là đã ký chưa?"

Casey Selmore nháy mắt và ngay lập tức giải phóng phép thuật của mình.

Rudger chưa kịp hiểu đối phương định làm gì thì phép thuật của Casey Selmore đã xóa đi chữ ký của hắn trên tài liệu.

"Đâu? Chữ ký của anh đâu?"

Mực đen cũng là chất lỏng nên Casey Selmore đã dùng phép thuật để làm bay hơi nó.

Rudger lại định dùng bút ký nhưng mực lại không chảy ra nữa. Tất nhiên không thể nào có chuyện bút hết mực được. Chẳng cần suy nghĩ cũng biết là do người trước mặt giở trò.

Rudger trừng mắt nhìn Casey Selmore.

"Một pháp sư lại sử dụng phép thuật vào những chuyện như thế này hả?"

"Có vấn đề gì à? Cũng đâu có vi phạm luật lệ gì?"

Rudger thở dài và tháo kính ra.

"Cô đến đây hôm nay chỉ để làm chuyện này thôi sao?"

"Đúng vậy."

"... ... ."



"Nhìn tôi như thế làm gì? Anh có chấp nhận không?"

"Nếu tôi nói không thì cô sẽ không chịu thôi đúng chứ?"

"Anh đoán xem?!"

Rudger bật cười trước lời của Casey Selmore.

"Được rồi. Tôi chịu thua cô rồi. Có chuyện gì xảy ra gần đây sao?"

"... ... Không nói cho anh biết."

"........."

"... ... ."

Rudger liếc nhìn Casey Selmore và nhận lấy đơn đăng ký.

"Làm thế ngay từ đầu có phải tốt không, đồ cứng đầu!"

Thấy mục đích của bản thân đã đạt được, Casey Selmore đắc ý, lập tức quay lưng rời khỏi văn phòng. Bóng lưng của cô ấy giống như đang chạy trốn thứ gì đó vậy.

Rudger đứng ngơ ra, mãi cho đến khi bóng dáng Casey Selmore biến mất hắn cũng chưa thể đoán ra được rốt cuộc cô ấy tính làm gì lần này. Rõ ràng là đã có chuyện gì đó xảy ra.

"Bỏ đi. Tính cách cô ấy vẫn tuỳ tiện từ đó tới giờ."

Rudger lẩm bẩm và ký tên mình vào đơn đăng ký mà Casey Selmore đưa cho hắn.

"Sedina."

"Vâng, thưa giáo sư."

Sedina đang đợi trong phòng trợ giảng liền lên tiếng trả lời.

"Thêm tên một người vào danh sách cố vấn cho ta."

"... ... Chắc hẳn chính là người ban nãy."

"Ừ. Dù sao thì cô ấy cũng có thực lực rất mạnh, thêm vào cũng sẽ không có người dị nghị."

Sedina gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Casey Selmore là người mà cô ấy biết rõ.

"Chúng ta có thể thêm một vị trí mới vào danh sách chứ?"

"E là không thể tăng thêm nữa. Số lượng đã vượt qua dự định ban đầu rất nhiều rồi, thưa giáo sư."

"Vậy thì ta sẽ loại ai đó ra."

"Vâng, tôi sẽ báo lại với những người khác."

Đúng lúc này, Rudger chợt cảm nhận được sự hiện diện của ai đó ngoài cánh cửa văn phòng.

"Khụ!"

Rudger đưa mắt nhìn về cửa.

"Hiệu trưởng?"

Elisa Willow tinh nghịch nháy mắt.



"Giáo sư Rudger, hiện tại anh có rảnh không?"

"Tôi vừa xong việc."

"Nếu anh không bận, ta có thể vào được không?"

"Vâng, tất nhiên. Sedina, pha cho hiệu trưởng một tách trà."

"Dạ, vâng."

"À, không cần đâu. Ta chỉ ghé qua một lát rồi đi ngay đây."

Khi hiệu trưởng tỏ ra muốn nói chuyện riêng với Rudger. Sedina hiểu ý liền nhìn về phía Rudger, khi nhận được cái gật đầu của Rudger, cô liền rời khỏi phòng.

Khi Sedina rời đi, hiệu trưởng Elisa bước vào, đóng cửa văn phòng lại.

"Anh có vẻ ngạc nhiên vì chuyến viếng thăm bất ngờ của ta."

"Ngài có chuyện gì cần trao đổi sao?"

Rudger lên tiếng hỏi.

Tâm trạng của Elisa Willow lúc này có vẻ khác bình thường. Rudger tinh ý nhận ra một người luôn thoải mái và bình tĩnh như hiệu trưởng lúc này lại đang........ lo lắng?

Có lẽ bị ảnh hưởng tâm trạng của hiệu trưởng nên Rudger cũng cảm thấy lo lắng theo. Đây là lần đầu tiên hắn thấy hiệu trưởng phản ứng như vậy.

Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

Cộp. Cộp.

Hiệu trưởng đi thẳng về phía Rudger. Khi Elisa Willow càng đến gần, áp lực tỏa ra từ hiệu trưởng càng ngày càng lớn.

Sau đó, giống như một người chuẩn bị ra pháp trường, hiệu trưởng hạ quyết tâm và mở miệng.

"Giáo sư Rudger."

"... ... Vâng, ngài có chuyện gì cần nói sao?"

Rudger cảm thấy có điều gì đó sắp xảy ra.

Lẽ nào một thế lực mới đã xâm chiếm Theon? Hay Hugo Burtag đang làm gì ở phía sau mà hắn không hề hay biết?

Hoặc không thể loại trừ khả năng thân phận của hắn đã bị tiết lộ hoàn toàn.

Rudger hồi hộp chờ đợi câu nói tiếp theo.

"... ... ."

"... ... ."

Cả hai im lặng nhìn nhau.

Tích tắc.

Âm thanh duy nhất vang lên bên trong căn phòng lúc này chỉ có tiếng kim đồng hồ treo tường.

Cuối cùng, sau khi hạ quyết tâm, hiệu trưởng Elisa nhanh chóng đặt thứ gì đó giấu sau lưng lên bàn của Rudger rồi ngay lập tức rời khỏi phòng mà không hề quay đầu lại.

"... ... ?"

Rudger bị bỏ lại một mình, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Hắn im lặng quan sát món đồ trên bàn.

Đó là một lá thư có dán tem. Bên trong là một lời mời dùng bữa với hiệu trưởng. Chữ viết bên trong hẳn là được chính tay hiệu trưởng viết.

"Cái gì đây?"