Nhiều pháp sư đã có mặt trước tại quảng trường trung tâm nơi có đài phun nước. Bọn họ đều là những người đến làm cố vấn trong chuyến đi thực tế.
Các học sinh của Theon cũng ngay lập tức nhận ra thân phận của các pháp sư phía trước. Lý do rất đơn giản, tất cả những pháp sư làm cố vấn lần này đều là những người có thân phận nổi tiếng.
"Người đó có phải là Caroline Monarch không?"
"Còn có cả Garon nữa!"
"Royna Pavlini? Tôi đã đọc toàn bộ bài báo của vị pháp sư đó! Nhưng đây là lần đầu tiên tôi được tận mắt nhìn thấy người thật!"
"Tôi có nghe nói rằng những vị pháp sư nổi tiếng sẽ đến, nhưng số lượng nhiều như thế này quả thật ngoài sức tưởng tượng."
"Ừ! Tôi có chút hồi hộp. Chân tôi run quá."
Rất nhiều học sinh bị choáng ngợp bởi sự xuất hiện của nhiều người nổi tiếng. Điều này cũng khá dễ hiểu vì số lượng pháp sư đăng ký năm nay gấp ba lần so với năm ngoái.
"Chúa ơi! Đó là Garon!"
Đôi mắt của Aidan sáng lên khi nhìn thấy người đàn ông to lớn với cơ bắp vạm vỡ, thứ vốn không nên thuộc về một pháp sư.
Tracy hỏi với giọng hoang mang.
"Cậu yêu thích vị đó à?"
"Anh ấy là một vị pháp sư đáng kính!"
"Hả?"
Đó là một từ có vẻ khá lạc lõng khi phát ra từ miệng Aidan.
"Tại sao?"
Aidan trả lời như thể nó là điều hiển nhiên.
"Vì phép thuật của mình yêu cầu phải có một thể chất dẻo dai."
"Thế thôi á?"
Phép thuật mà Aidan sử dụng là [Kháng ma pháp] nhưng đó không phải là thứ phép thuật có thể xua tan mọi ma thuật như tên gọi của nó. Để sử dụng khả năng kháng ma thuật, Aidan phải sử dụng một cây quyền trượng có hình dạng một thanh kiếm coi như một v·ũ k·hí. Do đó, bản chất phép thuật mà Aidan sử dụng có yêu cầu khá cao với việc rèn luyện cơ thể theo cách không giống một pháp sư thông thường.
Tracy nhìn về phía vị pháp sư Garon kia. Người đó có vóc dáng to lớn, cơ bắp cuồn cuộn, chiếc cổ dày và quai hàm vuông đầy nam tính. Tracy cảm thấy vị đó giống một hiệp sĩ hơn là một pháp sư.
Có cơ bắp là một điều tốt. Nhưng nếu mọi thứ phát triển quá mức thì thật sự không ổn. Từ góc nhìn của Tracy, cơ thể của vị pháp sư Garon đó giống như một quả bóng bơm hơi căng chặt, có thể p·hát n·ổ bất cứ lúc nào. Cô ấy thực sự không thấy người như vậy có gì tốt.
"Aidan, đừng bảo là cậu tính luyện tập để có cơ bắp như thế kia đấy nhé?"
"Như thế không tốt sao? Cơ bắp nhiều đồng nghĩa với sức mạnh cũng lớn. Đó là mục tiêu phấn đấu của mình đấy."
"... ... ."
Tracy tưởng tượng hình ảnh Aidan trong đầu nếu có ngày cậu chàng phát tướng như thế kia. Tracy nổi da gà khi nghĩ đến khuôn mặt giản dị của Aidan kết hợp với thân hình đầy cơ bắp đó.
"Không thể!"
"Hả?"
"Cậu không thể trông như thế được! Quá mất thẩm mỹ."
Aidan trở nên bối rối khi tự nhiên bị Tracy giáo huấn.
Tracy đang định nói thêm điều gì đó thì cô ấy chợt nhìn thấy một người mới xuất hiện phía bên kia quảng trường, gương mặt của Tracy ngay lập tức trở nên vô cùng phấn khích, thậm chí quên cả việc định thuyết giáo Aidan.
"Tracy? Chuyện gì thế?"
"Là Casey Selmore! Nhìn phía đó đi, người đó là Casey Selmore đó!"
"Ờ... ... Tracy?"
"Thật không thể tin được! Làm sao Casey Selmore lại có thể xuất hiện ở đây được? Đây chắc chắn là một giấc mơ!"
"Tracy?"
"Tôi nên làm gì? Tôi nên làm gì đây? Tôi muốn xin chữ ký cô ấy. Ahhh! Tôi không thể lo lắng như thế này được!"
"Tracy!!!!"
Khi Aidan to tiếng hơn, Tracy bị giật mình liền tỉnh táo lại. Nhớ lại biểu cảm vừa nãy của bản thân, cô ấy thấy vô cùng xấu hổ.
Ở một bên khác, trong khi các học sinh đang xuýt xoa ngưỡng mộ các vị cố vấn thì những người cố vấn lại tập trung sự chú ý của họ vào một người khác.
Người đó chính là Rudger Chelici.
Rudger có vẻ không quá quan tâm đến những ánh mắt đang hướng về phía mình. Hắn yên lặng quan sát tình hình hiện tại. Những pháp sư cố vấn phía trước đều là những người có danh tiếng và địa vị không tầm thường. Bất kỳ ai trong số bọn họ đều bề bộn công việc và lịch trình. Việc Theon có thể mời được những người này đến dự không quá mức kỳ lạ vì dù sao học viện Theon cũng là nơi đào tạo ma pháp tốt nhất trên đại lục. Nhưng có thể cùng lúc mời được tất cả bọn họ thì câu chuyện lại không đơn giản.
Rudger biết rất rõ lý do tại sao. Chắc hẳn không ít người đã thử chế tạo thuốc ức chế ma thuật theo công thức hắn tiết lộ ở Hội trường Arcane. Và hắn có thể chắc chắn đã có người nhận ra công thức chế tạo còn thiếu một vài thứ. Đương nhiên chỉ có Rudger Chelici mới có thể giải đáp thắc mắc cho bọn họ. Chuyến đi thực tế của Theon chính là một cơ hội tốt để làm quen và tiếp cận vị giáo sư này, đó là lý do tại sao bọn họ không hề do dự liền nộp đơn tiến cử xin làm cố vấn.
Ở một khía cạnh nào đó, hành vi như vậy rất bình thường dù nó có mục đích. Tất nhiên, không phải ai cũng đến với ý định như vậy. Garon là một ví dụ điển hình.
"Ha ha ha! Đã lâu không gặp, giáo sư Rudger! Dạo này anh thế nào?"
Trong khi những người khác vẫn còn đang quan sát tình hình thì Garon đã sải bước về phía Rudger lên tiếng chào hỏi, anh chàng này chẳng quan tâm đến những người khác đang nghĩ gì.
Rudger lịch sự bắt tay đối phương.
"Đã lâu không gặp anh. Cũng lâu rồi từ lần ở Hội trường Arcane."
"Chà, tôi đã đoán anh lẽ ra phải rất bận rộn mới đúng! Nhưng nhìn anh hiện tại thì lại khá nhàn nhã đấy."
Rudger biết đối phương không có ác ý nên vui vẻ tiếp lời.
"Trông anh có vẻ vạm vỡ hơn trước."
"haha! Thật sao? Gần đây tôi đã thay đổi phương pháp tập luyện của mình một chút. Có lẽ nó đã có hiệu quả."
Garon thực sự đã thừa nhận Rudger.
"Tại sao anh không đến thăm trường của chúng tôi nhỉ? Nhìn mà xem, trình độ của anh hiện tại đã quá đủ rồi!"
Garon nhìn lướt qua cơ thể Rudger bằng đôi mắt đại bàng của mình. Những người khác có thể không rõ, nhưng Garon thì biết ẩn dưới lớp áo khoác màu đen kia là một cơ thể được huấn luyện rất bài bản.
"Tôi nói thật đấy. Cơ thể của anh rất khoẻ mạnh và chứa đầy cơ bắp!"
Mắt Garon sáng lên. Anh ta đã nghĩ rằng hầu hết các giáo sư ở học viện phép thuật đều là những kẻ yếu đuối về thể chất, không ngờ lại có một viên đá quý như thế này.
"Như thế nào? Chúng ta hãy cùng nhau tập vài quả tạ nhé?"
"... ... Cảm ơn, nhưng tôi thực sự rất bận."
Cảm nhận được sức nóng kỳ lạ từ ánh mắt của Garon, Rudger chợt thấy nguy hiểm, hắn lập tức bày tỏ ý định từ chối.
Garon khá tiếc nuối.
"Đừng sợ. Tôi có thể làm cho cơ thể của anh trở nên đẹp và săn chắc hơn."
"... ... Tôi nghĩ bản thân hiện tại đã rất tốt."
"Ha ha ha! Thông thường, biểu cảm của các pháp sư khác sẽ rất đặc sắc khi tôi đưa ra đề nghị như thế này, nhưng anh thì rất lịch sự. Đúng là một quý ông điển hình!"
Với nụ cười nồng nhiệt, Garon nhanh chóng rời khỏi, anh ta sẽ đi gặp các học sinh do mình phụ trách.
Rudger lắc đầu.
Không giống những pháp sư khác, Garon rất thẳng thắn và bộc trực. Có điều, đôi lúc anh chàng đó quả thực làm người đối diện khá khó xử.
Rudger quan sát những cố vấn khác, chợt nhận ra có người vẫn đang lén nhìn mình từ nãy tới giờ.
Là Casey Selmore.
'Gì vậy?'
Hắn đã cảm thấy có gì đó không đúng kể từ lần gặp cô ấy trong văn phòng, hành vi của Casey Selmore rất kỳ lạ. Không giống cô ấy bình thường chút nào. Ngay cả bây giờ, khi ánh mắt hai người chạm nhau, Casey Selmore liền quay mặt đi như thể cô ấy chưa nhìn thấy hắn vậy.
Rốt cuộc cô ấy tham gia vào đoàn cố vấn có mục đích gì?
Đúng lúc này, chợt có tiếng người gọi tên hắn.
"Ồ! Giáo sư Rudger Chelici?"
Ánh mắt của Rudger tự nhiên hướng về phía phát ra âm thanh. Hắn kinh ngạc khi nhận ra thân phận đối phương.
"Cô là Hiệp sĩ Veronica?"
Veronica Deville - Phó đội trưởng của đội Hiệp sĩ Lãnh Thiết, phụ trách khu vực miền núi của Dãy núi Aret rộng lớn ở phía bắc Đế quốc Exilion.
"haha. May quá. Hoá ra anh vẫn còn nhớ tên tôi."
Veronica lại gần chào hỏi.
"Lâu rồi không gặp giáo sư. Anh vẫn khoẻ chứ?"
"Tôi ổn. Sao cô lại có mặt ở đây vậy?"
"Không phải hôm nay là ngày đoàn người bên Theon đến thủ đô sao? Đó là lý do tại sao hoàng gia cử chúng tôi đến để hộ tống, bảo đảm sự an toàn cho mọi người."
Veronica có giải thích nhưng Rudger vẫn không hiểu.
"Vậy thì an ninh ở biên giới phía Bắc thì sao?"
"Ồ, không sao. Vương quốc Utah vẫn còn đang vượt qua hậu quả của cuộc n·ội c·hiến và hoàn thành việc tái tổ chức nội bộ, chúng tôi đã tăng cường an ninh thông qua hợp tác với bọn họ, điều này thực sự đã làm giảm bớt gánh nặng công việc cho đội hiệp sĩ."
Đã một thời gian trôi qua kể từ khi cuộc n·ội c·hiến ở Vương quốc Utah kết thúc. Vị công chúa mới lên ngôi đã thể hiện năng lực xuất chúng, tu sửa lại những hậu quả do cuộc n·ội c·hiến để lại, đưa đất nước từng bước đến ổn định.
Nhưng chỉ điều đó thôi không thể dễ dàng xóa tan sự nghi ngờ của Rudger. Thoạt nhìn, người trước mặt nói rằng đây chỉ là hoạt động an ninh của hoàng gia nhưng rất có thể đó là lời nói dối.
"À, Hiệp sĩ Lãnh Thiết chúng tôi không phải là những người duy nhất tập trung ở đây đâu. Phía hoàng gia cũng có cử những người khác đến."
Khi nhắc đến những hiệp sĩ được hoàng gia phái đi, Rudger chỉ có thể nghĩ đến một thứ.
"A. Đến đúng lúc lắm."
Trước lời nói của Veronica, mắt Rudger không tự chủ hướng theo ánh nhìn của cô ấy. Hắn có thể nhìn thấy một nhóm hiệp sĩ từ phía xa đang lại gần.
Đội hiệp sĩ này mặc đồng phục màu đen, hoàn toàn trái ngược với màu đồng phục của các Hiệp sĩ Lãnh Thiết.
Không khó nhận ra thân phận của những người này là những Hiệp sĩ Bóng đêm của Cục An Ninh. Bóng dáng người đứng đầu thu hút sự chú ý của Rudger.
Terina Lionhowl.
Mái tóc trắng tinh khiết và vẻ ngoài lôi cuốn.
Cô ta là một hiệp sĩ lão luyện và là người bảo vệ đế quốc nhưng cũng là kẻ thù của Rudger những ngày hắn còn mang thân phận là Arsene Lupin.