Giáo Sư Gián Điệp

Chương 272: Chuyến đi thực tế (1)



Sau khi nhận được lệnh của Sedina, con bọ giấy rời khỏi quảng trường và lặng lẽ đáp xuống một con hẻm yên tĩnh.

Chụp!

Bất chợt, một con chuột ẩn trong bóng tối xuất hiện và ngậm lấy con bọ. Nó nhanh chóng tha vật trong miệng chạy vào một ngôi nhà gần đó, khi tìm thấy người đàn ông đang đợi sẵn trong nhà liền chạy nhanh đến.

"Làm tốt lắm."

Hans cầm lấy tờ giấy và đưa quả hạnh nhân đang cầm trên tay cho nó. Trong khi con chuột đang vui vẻ gặm quả hạnh nhân, Hans mở con bọ giấy ra và đọc nội dung bên trong. Khuôn mặt cậu ta nhanh chóng trở nên cau mày nghiêm trọng.

"Khỉ thật!"

Hans đứng dậy và ngó ra bên ngoài cửa sổ. Chỗ cậu ta đang ở hiện tại là một ngôi nhà bình thường cách quảng trường không xa. Từ khoảng cách như thế này, Hans vẫn có thể loáng thoáng thấy được đồng phục của các Hiệp sĩ phía đó.

"Đồ đen là Hiệp sĩ Bóng Đêm. Đồ trắng khả năng là Hiệp sĩ Lãnh Thiết. Không ngờ hai trong ba đội Hiệp sĩ lớn của đế quốc lại đều tập trung ở đây."

Vậy thì chắc chắn có chuyện gì đó đang xảy ra ở thủ đô.

"Cũng đúng. Nếu mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ xung quanh anh trai thì mới là bất thường."

Sau một lúc suy nghĩ, Hans tặc lưỡi chấp nhận tình huống hiện tại. Dù sao thì cậu ta cũng đã trải qua quá nhiều chuyện kỳ quái dính líu đến Rudger. Quen là được.

Hans lo lắng nhìn chằm chằm vào một bên của căn phòng. Trên chiếc sofa trong góc, một cô bé tóc vàng đang ngồi đó. Grander đang khá chán chường, đôi mắt của cô ta lim dim đầy uể oải.

Làn da trắng ngần, khuôn mặt thanh tú. Một vẻ đẹp đầy sự huyền bí. Nhưng Hans biết. Người có vẻ ngoài vô hại đó đáng sợ nhường nào.

Huyết tộc là một chủng tộc được biết đến với số lượng cực kỳ ít ỏi trong số các chủng tộc phụ. Chính xác thì hầu như không có nhân chứng sống nào từng nhìn thấy huyết tộc nên đối với hầu hết người bình thường, huyết tộc chỉ được coi là những sinh vật trong truyền thuyết.

Ngay cả Hans trước đó cũng chưa bao giờ tin huyết tộc thực sự tồn tại, cho đến khi Rudger giới thiệu với cậu ta sư phụ của mình là một huyết tộc.

Trong khi Hans đang suy nghĩ vẩn vơ, Grander nằm trên ghế sofa chợt mở miệng.

"Nhìn ta như thế làm gì?"

Bả vai Hans run lên khi nghe thấy những lời đó. Cậu ta b·ị b·ắt quả tang khi nhìn lén rồi.

"Vâng vâng?"

"Ta hỏi tại sao cậu lại lén nhìn ta như vậy?"

"Cái đó... ... ."

"Ta không thích những kẻ nói dối."

"... ... T-Tôi đang thắc mắc tại sao cô lại theo đến đây."

Hans cẩn thận lên tiếng, tránh không làm Grander mất hứng. Thực ra đúng là cậu ta khá tò mò lý do Grander đến thủ đô cùng mình. Cô ta không cần phải đến thủ đô. Hans đến là để giúp đỡ Rudger, các thành viên khác quyết định sẽ ở lại Leathervelk. Chỉ có duy nhất Grander là không nói không rằng đi theo đến đây.

"Có vấn đề gì khi ta ở đây à?"

"À, không, ý tôi không phải như vậy."

Chỉ là sự tồn tại của người này khiến Hans cảm thấy không thoải mái. Nhưng có đ·ánh c·hết cậu ta cũng chẳng dám nói câu đó ra.

"Có vẻ như cậu còn có điều gì khác muốn nói ngoài điều đó."

Grander đang nằm trên ghế sofa quay đầu về phía Hans và hỏi. Hans toát mồ hôi lạnh, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe vì buồn ngủ nhưng dường như lại vô cùng tỉnh táo, cậu ta lắp bắp.

"À, không....không có gì đâu."

"Nói đi."

Được sự cho phép của Grander, Hans nuốt nước bọt và mở miệng.

"Cô biết đấy, bên ngoài hiện tại có rất nhiều lực lượng cảnh vệ của hoàng gia."

"Mấy kẻ đó sao? Vậy thì có vấn đề gì?"

Chẳng lẽ huyết tộc ai cũng tuỳ ý như vị này sao?

"Có vẻ như sắp có chuyện gì đó xảy ra ở thủ đô."

"Chuyện gì?"

"Hiện tại tôi vẫn chưa có manh mối cụ thể nào."

"Vì thế?"



"Chà, có lẽ cô Grander... ... Cô có muốn giúp anh trai một chút không?"

Grander bật cười.

"Ha ha ha!"

"T-tôi vừa nói gì buồn cười sao... ... ."

Trong lúc Hans đang bối rối, Grander đột nhiên ngừng cười và nói.

"Cậu nghĩ ta có nên giúp không?"

"Dù sao thì anh trai cũng là đệ tử duy nhất của cô... ... ."

"Đúng là đứa trẻ đó là đệ tử của ta. Cũng chính vì là đệ tử nên ta mới càng không giúp đỡ. Nó nên tự học cách xử lý vấn đề của mình."

Hans không hiểu những lời đó của Grander.

"Vậy tại sao cô lại đến tận đây... ... ."

"Ta nghĩ bản thân cậu phải tự đoán ra rồi chứ? Cậu nghĩ ta đến đây chỉ vì lo lắng cho tên nhóc kia?"

"Không phải vậy sao?"

!!!

Phát hiện ra bản thân lỡ lời, Hans ngay lập tức lắc đầu xua tay.

"Haha. Đừng để ý, tôi chỉ buột miệng thôi, ý của tôi không phải như thế."

"Hừ."

Grander quay đầu bỏ đi, hứng thú của cô ta đã mất sạch. Hans lau mồ hôi lạnh chảy dài trên trán. Anh trai nói đúng, tính khí của sư phụ anh trai quả thật rất thất thường.

Ngay khi Hans định chuyển sự chú ý của mình đi và định hoàn thành những gì Rudger dặn dò, cậu ta chợt nghe thấy giọng nói của Grander từ phía sau.

"Kiểm tra đường cống ngầm."

"Cái gì?"

Grander chỉ quay lưng lại với Hans và không có phản ứng gì thêm.

Hans tự biết Grander có tính cách ngang ngược như vậy nên cũng không thắc mắc gì thêm.

"Đi thôi nào mọi người. Đến giờ làm việc rồi."

Chít! Chít!

Khi Hans lên tiếng, nhóm chuột đang đợi trong nhà đáp lại bằng cách giật giật bộ râu của chúng.

* * *

"Rất vui khi được gặp mọi người."

Quân phục nghiêm chỉnh phối hợp với một chiếc áo khoác trên vai. Chủ nhân của bộ trang phục chính là Caroline Monarch, cô ta khoanh tay đứng trước những học sinh mình phụ trách hướng dẫn lần này.

"Tôi là Caroline Monarch, cố vấn sẽ phụ trách hướng dẫn mọi người trong thời gian tới."

Việc quyết định đi đâu trong chuyến đi thực tế đến thủ đô hoàn toàn thuộc quyền quyết định của người hướng dẫn. Vì vậy, mỗi người cố vấn đều thực hiện các chuyến đi thực tế cho học sinh mà họ phụ trách theo cách riêng của mình.

Caroline Monarch cố tình nói bằng giọng nghiêm túc để tỏ ra mình là người có thâm niên trong ngành. Cô ta không muốn bị coi thường vì hình dáng nhỏ bé và vẻ ngoài dễ thương của mình. Mặc dù trông như thế này nhưng Caroline Monarch lại là một pháp sư cấp sáu, một Lexorer chân chính rất có uy vọng trong giới ma pháp.

"Chắc hẳn đã có vài người trong mọi người biết đến tôi, nếu có ai chưa biết thì tôi xin giới thiệu ngắn gọn về bản thân. Tôi là một Lexorer, hiện tại là thủ lĩnh của nhóm lính đánh thuê Monarch. Tôi cũng là một pháp sư tự do."

Caroline Monarch khoanh tay và nhìn về phía các học sinh.

"Kể từ lúc này, các cô cậu sẽ tiến hành chuyến đi thực tế theo quyết định của tôi. Ngoài ra, tôi có toàn quyền quyết định việc chấm điểm dựa trên thái độ học tập của mọi người."

Vì đã được thông báo trước nên các học sinh không ai tỏ ra bất ngờ hay phản đối gì.

"Thông thường, nếu mọi người làm đúng theo chỉ dẫn và có thái độ tốt thì sẽ đạt điểm cao. Đối với những người khác thì là vậy."

Caroline Monarch nheo mắt lại và tiếp tục nói.



"Nhưng tôi thì khác."

Các học sinh nuốt nước bọt trước những lời đó.

"Cố vấn, vậy làm thế nào có thể đạt được điểm cao ạ?"

"Ngu ngốc!!!"

"!!!"

Khi một học sinh giơ tay hỏi, Caroline Monarch ngay lập tức hét lên.

"Chuyện đó các người không nên hỏi tôi, mọi người nên tự mình tìm hiểu đi!"

Trời đất, không nói quy tắc thì làm sao bọn họ biết được chứ?

Các học sinh đồng loạt kêu thầm trong bụng nhưng hầu hết không ai dám lên tiếng. Đúng vậy, hầu hết đều im lặng trừ một người.

"Thưa cố vấn, nếu cô không nói cho chúng em chút manh mối nào thì làm sao chúng em biết được ạ?"

Khi Aidan giơ tay và nói, các học sinh xung quanh nhìn cậu ta với vẻ mặt đang nhìn một tên ngốc.

"Cái gì?"

Caroline Monarch cau mày như thể đã bị xúc phạm. Chẳng bao lâu, sức mạnh ma thuật ghê gớm bắt đầu chảy ra khỏi cơ thể cô ta và xâm lấn xung quanh.

'Ôi trời, cô ấy tức giận rồi!'

'Lượng ma thuật khổng lồ này là chuyện gì vậy?'

Thật khó để tin rằng sức mạnh ma thuật khủng kh·iếp như vậy lại đến từ một cơ thể nhỏ bé như vậy. Các học sinh phía dưới đều run rẩy và nuốt nước bọt vì sợ hãi. Bọn họ một lần nữa ý thức được tại sao biệt danh 'bạo chúa' lại được đặt cho Caroline Monarch.

Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là mặc dù Caroline Monarch phát ra sức mạnh ma thuật kinh khủng như vậy nhưng lại chỉ ảnh hưởng đến những học sinh phía dưới mà không gây ảnh hưởng gì đến xung quanh. Cô ấy đã chủ động kiểm soát phạm vi bao trùm của phép thuật.

"Cậu học sinh kia, cậu vừa nói gì?"

"Ừm, không phải cô nên nói cho chúng em biết quy định khi lấy điểm sao ạ?"

"Ồ."

Caroline Monarch nhìn Aidan với vẻ thích thú. Khi ánh mắt mãnh liệt của cô chạm vào những học sinh khác, họ đều sợ hãi và tránh ánh mắt đi. Nhưng Aidan thì không né tránh. Không những vậy, Tracy, Iona và Leo dù rất sợ hãi nhưng cũng không hề lùi lại hay quay mặt đi. Ba người đều đứng cạnh Aidan, cùng đối diện với uy áp tới từ ma pháp của Caroline Monarch.

Caroline Monarch chỉ thẳng vào Aidan.

"Cậu học sinh ở đó."

"Vâng!"

"Cậu tên là gì?"

"Tên em là Aidan!"

"Cậu là thường dân sao?"

"Vâng."

"Được rồi, cậu đã vượt qua bài kiểm tra."

"... ... Hả?"

Caroline Monarch nói xong liền thu hồi toàn bộ phép thuật đã giải phóng. Aidan vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào Caroline Monarch với ánh mắt khó hiểu.

"Ánh mắt đó là gì vậy? Cậu có khiếu nại gì sao? Không muốn đạt điểm A à?"

"À, không phải....."

"Vậy thì cậu nên im lặng."

Nghĩa là sao?

Aidan gãi đầu ngượng ngùng.

"Nhưng em nghĩ sẽ tốt hơn nếu em được biết lý do."

"Cậu là thường dân đúng không?"

"Vâng, nhưng chuyện đó thì có liên quan gì chứ?"



"Tôi thích những học sinh thường dân. Thế nên, điểm của cậu là A."

Ôi trời, thật vô lý quá!!!!!

Trong khi các học sinh khác tỏ ra kinh ngạc thì ánh mắt của Caroline Monarch hướng về Tracy.

"Cô bé ở đó. Bím tóc đỏ."

Mặc dù vẫn còn phân vân và thắc mắc tại sao đối phương lại gọi mình như vậy, Tracy vẫn tự tin đáp.

"Vâng."

"Tên của bạn?"

"Em là Tracy Friad."

"Một quý tộc?"

Caroline Monarch cau mày.

"Bạn đến từ gia tộc nào?"

"... ... Em là một quý tộc sa sút."

Tracy hơi do dự khi trả lời, cô ấy khá xấu hổ khi nói về chuyện đó. Dù vậy nhưng Tracy vẫn thành thật trả lời.

"Ồ. Thú vị! Bạn nói điều đó mà không giấu giếm gì cả. Rất tốt! Điểm của bạn cũng là A."

Đôi mắt Tracy kinh ngạc mở to. Lờ đi Tracy, ánh mắt của Caroline Monarch quay sang Iona.

"C·hết tiệt! Bạn ăn gì mà to lớn thế?"

"... ... ?"

Iona hơi nghiêng đầu như thể không hiểu phản ứng bất ngờ thù địch của Caroline Monarch đối với mình là gì.

"Bạn đã được đào tạo rất tốt. Ngoài ra, nếu bạn là thú nhân và mạnh mẽ thế này thì bạn cũng xứng đáng với điểm A."

"... ... Em cảm ơn!"

Iona trả lời bằng giọng thẳng thừng. Tiếp theo, ánh mắt của Caroline Monarch chuyển sang Leo. Đôi mắt của Caroline Monarch trở nên dịu dàng rất nhiều ngay khi nhìn thấy Leo. Đó là một phản ứng như thể cô ấy đã gặp được đồng loại của mình.

Aidan mơ hồ đoán được lý do tại sao.

"Tên cậu là gì?"

"... ... Em là Leo."

"Tuổi của cậu? Cậu bị trượt lớp à?"

"... ... Em bằng tuổi với những người ở đây."

Leo nhanh trí, cũng cau mày như thể đã nhận ra lý do khiến Caroline Monarch có thiện cảm với mình.

Caroline Monarch đặt tay lên vai Leo, ra vẻ đồng tình.

"Đừng lo lắng, cậu bé. Chiều cao không phải là thứ quyết định của một pháp sư."

"............"

"Nếu có chuyện gì khó khăn thì hãy nói với tôi! Điểm của cậu cũng là A!"

"............"

"Cậu không muốn nói gì sao?"

"... ... E-em cảm ơn!"

Leo nhắm chặt mắt và bày tỏ lòng biết ơn. Aidan biết mình không nên cười trên nỗi đau khổ của bạn bè nhưng cậu ta quả thực không thể nhịn được. Tracy thì đã ôm bụng cười khúc khích bên cạnh nãy giờ. Khi Leo trừng mắt nhìn, Aidan gõ nhẹ vào cẳng tay của Tracy, Tracy ngay lập tức quay đầu đi tránh ánh mắt của Leo.

Trong khi đó, Caroline Monarch nhìn lại những học sinh có vẻ đang phản đối phía dưới và mở miệng.

"Có lẽ mọi người đang thắc mắc tại sao tôi lại cho những người này điểm A."

Các học sinh đang định phản đối ngay lập tức im miệng khi thấy Caroline Monarch cau mày.

"Lý do rất đơn giản."