Giáo Sư Gián Điệp

Chương 28: Người sói (3)



"...?! Đợi chút! Đáng lẽ giáo sư nên hỏi xem chúng em có bị làm sao không chứ?!" Erendir nghĩ mình đã nghe nhầm.

Giáo sư đã cứu họ khỏi người sói và ngay lập tức đã trừ điểm họ, điều này có vẻ khá kỳ quái.

"Erendir, ý trò là trò đã làm rất tốt sao?"

"Em đã được sự cho phép của một giáo sư khác!"

"Ngay cả khi trò được phép, trò nên hành động cẩn thận hơn. Trò không biết những gì có thể đã xảy ra với hai người vừa rồi hả?"

"Cái đó..."

Trước những lời răn dạy nghiêm khắc của Rudger, Erendir chỉ biết im lặng.

"Được rồi, ít nhất trò có thể bù đắp điểm trừ của hai người."

"Dạ?"

Rudger nhìn chằm chằm vào Rene.

"Rene."

"Vâng, thưa giáo sư."

"Tại sao trò không trở lại ký túc xá?"

"Cái đó......"

"Ta thừa nhận trò ham học, nhưng trò không biết dưới tình huống hiện tại mà làm chuyện như vậy sẽ gây phiền toái cho người khác sao?"

"......Em xin lỗi."

Rudger lắc đầu.

"Erendir."

"Vâng."

"Hãy chịu trách nhiệm về Rene và đưa trò đó trở lại ký túc xá. Ta sẽ không trừ điểm hai trò."

"Thật sao giáo sư?"

"Ta cần nhắc lại không?"

"......Dạ không. Em nghe rõ rồi ạ."

Erendir trả lời, nhưng không thể rũ bỏ mối nghi ngờ hiện lên trong đầu cô.

'Tại sao giáo sư lại đối xử khác biệt vậy?'

Trong khi cô ấy bận than thở trong đầu, người sói b·ị b·ắt lúc nãy bỗng nhảy dựng lên.

"Ở đằng kia thưa giáo sư!"

"Ta biết rồi."

Rudger đứng chắn trước mặt Rene và Erendir, nhìn chằm chằm vào người sói. Hầu hết các v·ết t·hương do phép thuật trên người ma sói đã lành, nhưng nó vẫn bị giày vò bởi những cơn đau khắp người do phép thuật để lại.

Người sói nhìn chằm chằm vào ba người với ánh mắt đầy thù địch, đột nhiên nó di chuyển nhưng thay vì t·ấn c·ông, nó bỏ chạy.

"Nó đang chạy trốn!"



Cùng lúc Rene hét lên, Rudger ngay lập tức đuổi theo. Hắn không bao giờ có ý định để người sói vừa mới tìm thấy chạy thoát.

Rene và Erendir vẫn chưa nhận ra, nhưng cổ của người sói đó cũng b·ị đ·ánh dấu. Thật may mắn là quả bóng kiểm soát được bao phủ bởi lông sói nên hai người không thể nhìn thấy rõ ràng. Tuy nhiên, nếu người khác tìm thấy, hắn sẽ rất khó tiêu hủy bằng chứng.

Rudger niệm chú lên chân và đuổi theo.

Khi đuổi qua bãi cỏ sẫm màu và băng qua khu vườn, hắn nhìn thấy người sói đang bò lên mái nhà từ bức tường bên ngoài của tòa nhà nghiên cứu gần đó.

Những móng vuốt sắc nhọn xuyên qua các bức tường bên ngoài của tòa nhà một cách dễ dàng, cơ thể khổng lồ của nó cuối cùng chạm tới một mái nhà đầy những ngọn tháp.

'Không thể để nó thoát được.'

Rudger ngay lập tức bay thẳng lên không trung bằng ống phóng dây và đáp xuống mái nhà. Erendir cùng với Rene, những người vẫn đang quan sát cảnh tượng từ xa, há hốc mồm thán phục.

"Đó chỉ là ma thuật lơ lửng thôi à?"

"Ta không chắc lắm."

Hai người không thể nhìn thấy máy phóng dây vì trời tối nên họ cho rằng mọi chuyển động của Rudger đều nhờ ma thuật.

Hai bóng người đứng trên mái nhà đối diện nhau. Không thể nhìn thấy rõ ràng từ xa, nhưng không khó để biết Rudger là ai dựa trên kích thước và hình dáng của họ.

Mặt trăng tròn vành vạnh.

Những đám mây trên bầu trời nhấc lên, chẳng bao lâu sau, một ánh sáng bạc ấm áp và lạnh lẽo đổ xuống như đường viền của bức màn. Đêm nay là một đêm trăng tròn.

Rudger lao về phía trước và người sói cũng lao tới. Hai người họ vượt qua nhau và một trận chiến gần xảy ra sau đó.

"Ồ."

"Ôi trời ơi."

Có điều gì đó về ngoại hình của Rudger khiến họ khó rời mắt. Dưới ánh trăng, những bước di chuyển của Rudger giống như một điệu nhảy khi hắn tránh được các cuộc t·ấn c·ông của người sói.

Mặc dù các cô gái ở rất xa, nhưng họ cũng có thể cảm nhận được những đợt t·ấn c·ông run rẩy trên da nhưng không gì có thể chạm vào Rudger.

Hắn đã sử dụng nhiều mũi tên ma thuật thuộc tính như lửa, băng, gió và mặc dù sức mạnh chỉ ở cấp hai nhưng ma pháp nhắm chính xác vào các bộ phận quan trọng của người sói và khiến nó b·ị t·hương.

'Có tin đồn nói rằng giáo sư đã từng ở trong q·uân đ·ội.'

Erendir nghĩ đến Rudger Chelici. Cô không đặc biệt quan tâm đến vị giáo sư này, nhưng người giúp việc của cô đã mang đến cho cô khá nhiều thông tin của Rudger, vì vậy tất cả những gì cô thấy chỉ là tùy hứng. Theo trí nhớ của Erendir, Rudger Chelici đã từng phục vụ trong q·uân đ·ội, thậm chí người này còn đạt được một kỷ lục trong khi săn cryptids.

Khi chứng kiến cảnh Rudger chiến đấu, Erendir nghĩ rằng vị giáo sư này giống một thợ săn hơn là một pháp sư.

Người sói tạo ra một tiếng động thô bạo khi lăn qua mái nhà, sau đó trượt xuống. Rudger không bỏ lỡ điều này hệt như một kẻ săn mồi không bao giờ bỏ lỡ khoảng trống do con mồi b·ị t·hương tạo ra.

Ba ngọn giáo băng to bằng nắm tay đâm liên tiếp vào cơ thể người sói và cố định nó trên mái nhà. Mặc dù một người sói có khả năng hồi phục tuyệt vời, cơ thể của nó vẫn bị xuyên thủng ngay lập tức vì đòn t·ấn c·ông này.

Trận chiến đã kết thúc.

'Chà. Hơi mất sức với thứ này.'

Rudger nhận ra rằng hắn đã tiêu tốn khá nhiều pháp lực trong trận chiến vừa rồi.

'Dùng nhiều ma lực không tốt chút nào.'

May mà hắn đã gặp Hans trước đó để có thể mang thuốc về. Nếu khôngtình huống lúc này sẽ không diễn ra suôn sẻ như vậy.

'Mình cần chấm dứt vụ này trước khi nó trở nên rắc rối hơn.'



Ngoài người sói này, vẫn còn một người sói khác đang ẩn nấp trong Theon.

Hắn cần xử lý cả hai người sói ngay trong đêm nay.

Khi Rudger từ từ tiến lại gần, người sói đang loạng choạng bất ngờ vung tay.

Những nghi ngờ của Rudger chợt bùng lên khi nhìn thấy những mảnh vỡ của tòa nhà bị người sói ném về phía mình.

'Cái gì?'

Rudger ngay lập tức tạo ra một tấm khiên xung quanh cơ thể. Những mảnh vỡ bay vào đều bị va đập và bật ra.

Người sói ngay lập tức giơ cả hai tay lên và đập mạnh xuống mái nhà. Do sức mạnh cơ bắp mạnh mẽ của nó, mái nhà bị sập và người sói cũng ngã theo. Các mảnh vỡ lan rộng, một đám mây bụi bốc lên xung quanh.

Rudger nheo mắt nhìn cảnh tượng này.

'Một người sói có trí tuệ?'

Ngay cả khi là những sinh vật nhân tạo không phải là cryptids, nhưng một khí chúng được tạo ra dựa trên sói, bản năng dã thú của chúng tất nhiên vẫn phải còn.

Nhưng thứ trước mặt không chỉ biết bỏ chạy khi cảm thấy nguy hiểm mà Rudger còn không ngờ rằng nó sẽ biết ném đồ vật.

'Mất dấu rồi?'

Rudger bước vào tòa nhà qua lỗ trên mái nhà, nhận ra rằng người sói đã biến mất. Tuy nhiên, hắn không hoàn toàn mất dấu vì có một mùi hương tinh tế kích thích mũi của hắn vẫn còn vương trong không khí.

'Thật may là mình đã chôn nén hương giữa trận đề phòng trường hợp này xảy ra.'

Rudger nhanh chóng lần theo dấu vết do hương lưu lại. Hắn cần phải hoàn thành việc này trong ngày hôm nay để tránh đêm dài lắm mộng.

* * *

"Tracy! Tracy! Cậu đâu rồi?"

"Aidan. Chúng ta không tìm được cậu ta đâu. Từ bỏ thôi?"

Aidan và Leo vẫn đang miệt mài tìm kiếm Tracy.

Lần cuối cùng họ nghe tin Tracy đã đi vào khu rừng phía đông, cả hai vẫn tiếp tục tìm kiếm ngay cả khi mặt trời lặn. Tuy nhiên, vẫn không có bất kỳ dấu vết nào của Tracy để lại.

Leo bắt đầu bực mình, lên tiếng trước.

"Mình nghĩ Tracy thấy không làm được nên cậu ta đã tự từ bỏ rồi."

"Đó là lỗi của chúng ta vì đã không từ chối vụ cá cược của Tracy một cách đúng đắn."

Leo ủ rũ trước câu trả lời của Aidan.

Leo cảm thấy hơi tội lỗi khi đã đưa ra yêu cầu bốc đồng đó với Tracy, đó là lý do tại sao cậu vẫn tiếp tục tìm kiếm cùng Aidan.

"Nếu chúng ta bị giáo sư bắt gặp, chúng ta sẽ gặp rắc rối đấy. Điểm phạt với những học sinh như chúng ta không đàu được đâu."

"Mình không muốn bỏ về."

"Cậu có thực sự tin rằng Tracy vẫn đang tìm kiếm người sói không?"

"Nếu là người khác thì mình sẽ không tin nhưng là nếu là Tracy..."

Trên thực tế, ngay cả Aidan cũng không biết tại sao cậu lại chắc chắn về những gì mình nói như vậy.



Có một cái gì đó quen thuộc trong mắt Tracy: đó là nỗi ám ảnh của một người luôn muốn đạt được điều gì đó. Cậu nghĩ rằng nếu cô ấy là người như vậy, có lẽ cô ấy thực sự có thể mạo hiểm tính mạng để bắt người sói.

"Được rồi. Hãy tìm thêm nửa tiếng nữa. Nếu không thể tìm thấy thêm bất cứ điều gì, chúng ta sẽ quay trở lại."

Leo thở dài nhìn Aidan. Cậu ta biết rằng anh chàng tốt bụng này rất bướng bỉnh và không chịu thỏa hiệp vào những lúc quan trọng.

Trong lúc hai người vừa nghỉ ngơi một chút để chuẩn bị tìm kiếm tiếp.

"Kyaaaaaaa!!"

Tiếng hét của một cô gái vang lên từ xa. Giọng nói quen thuộc lạ lùng đó tất nhiên là của Tracy Friad, người mà họ đang tìm kiếm.

"Leo!"

"Đằng kia!"

Cả hai chạy qua đám cỏ và cành cây đến nơi phát ra tiếng hét. Đúng lúc đó, bãi cỏ phía bên kia rung chuyển và một người nào đó nhảy ra ngoài. Aidan đang chạy trước đã bị va đầu vào.

"Chuyện gì vậy?"

"Không sao."

Aidan ngẩng đầu lên khi cảm thấy áp lực mạnh mẽ trên cơ thể mình đã ngã về phía sau. Điều đầu tiên cậu nhìn thấy là mái tóc đỏ không mất đi sự nổi bật ngay cả dưới ánh trăng mềm mại.

"......Tracy?"

"......Aidan?"

Tracy nhận ra người mình đang ôm nên vội vàng đứng dậy.

"Cậu! Tại sao cậu lại ở đây?"

"Mình nghe thấy tiếng hét của cậu......"

"Cái gì?! Ai hét chứ?!"

Thấy Tracy đỏ mặt và mắng Aidan, Leo thở dài, nghĩ rằng mình chẳng cần lo lắng gì rồi nhưng bất chợt có tiếng kêu của một con thú vang lên.

"Aidan, cậu có nghe thấy không?

"Huh. Có phải người sói không?"

Ánh mắt cảnh giác của hai nam sinh hướng về phía bụi cây. Cả hai đồng loạt rút đũa phép ra nhưng Tracy lại đứng chắn trước mặt họ.

"Chờ một chút."

"Tracy, cậu làm gì vậy?"

Trước câu hỏi của Aidan, Tracy ngập ngừng rồi đặt một ngón tay lên môi ra hiệu cho cả hai đi theo mình.

Aidan và Leo nhìn nhau tự hỏi đây là tình huống gì, nhưng cuối cùng quyết định đi theo vết chân của Tracy. Ba người họ lặng lẽ di chuyển và cuối cùng đã đến trước bồn địa nơi mặt đất bị cuốn trôi.

"Nhìn qua đó đi."

Khi họ nhìn theo hướng cô bé đang chỉ bằng một giọng trầm lặng, họ thấy có thứ gì đó đang ngọ nguậy ở giữa một cái chậu đầy lá rụng.

"Thứ đó......"

Aidan ngay lập tức nhận ra đó là gì.

"Người sói?"

Đó chắc chắn là một người sói. Tuy khắp cơ thể đều có vết sẹo nhưng nó vẫn đang thở chứng tỏ thứ này vẫn còn sống.

Một người sói con?