Giáo Sư Gián Điệp

Chương 282: Bắt gặp (1)



Lindebrugne là một thành phố du lịch và có nhiều công trình kiến ​​trúc đẹp, nhưng không phải chỗ nào cũng như vậy. Khung cảnh đường phố càng phồn hoa thì những khu ổ chuột lại càng bẩn thỉu, hắc ám. Giống như Leathervelk, ở Lindebrugne cũng có những con hẻm khuất mắt người bình thường.

Trong một con hẻm tối ở Lindebrugne, Leo dừng lại trước một ngôi nhà tồi tàn. Sau khi hít một hơi thật sâu, cậu gõ cửa. Một lúc sau, có tiếng trả lời ở bên trong.

Lạch cạch.

Mắt mèo phía trên cánh cửa sắt trượt xuống lộ ra một đôi mắt người. Đôi mắt nhìn ngó xung quanh rồi nhìn xuống Leo.

Xạch!

Cửa sổ trượt đóng lại rồi sau đó cánh cửa lớn mở rộng.

"Mày đến muộn."

Đó là một người đàn ông mặc quần trơn và áo sơ mi cotton.

Hắn ta trông giống như một công nhân thường thấy ở bất cứ đâu, nhưng khí thế sắc bén tỏa ra từ người này khác xa so với một công nhân bình thường. Người đàn ông tên là Carl, một điệp viên tình báo của Quân Giải phóng. Hắn ta nhìn Leo và đánh mặt ra hiệu.

"Có muốn vào trong không?"

"Không cần."

Câu trả lời thẳng thừng của Leo rõ ràng đang vạch ra ranh giới với đối phương.

Carl cau mày.

"Mày không sợ có tai mắt bám theo hả?"

"Tôi đã kiểm tra trước khi đến đây rồi."

"Bọn hiệp sĩ gần đây đều đã tụ tập hết về thủ đô. Cẩn thận vẫn tốt hơn."

"Tôi biết. Có vẻ như hành động của chúng ta đã bị bọn chúng đánh hơi được."

Trong số đó, lực lượng mà Quân Giải phóng kiêng kỵ nhất không ai khác chính là đội Hiệp sĩ Bóng Đêm.

Carl nhếch môi cười.

"Vì vậy nên tao mới liên lạc với mày. Mày là tình báo duy nhất trà trộn vào được lứa học sinh đi thực tế lần này. Thân phận của mày có thể coi là an toàn nhất."

"... ... ."

"Đừng có làm mất thời giờ của tôi. Rốt cuộc anh muốn gì?"

"... ... Cho tao biết lộ trình chuyến đi của đám học viên Theon mấy ngày tới."

"Anh định làm gì với cái đó?"

"Kế hoạch sẽ tiến hành trong mấy ngày đấy."

"Cái gì?"

Leo nhướng mày.

"Các người vẫn muốn tiến hành kế hoạch trong hoàn cảnh hiện tại?"

"Có gì không thể?"



Leo trừng mắt nhìn đối phương, nhưng vẻ mặt Carl không chút thay đổi. Leo bắt đầu thấy cơn đau đầu của mình quay trở lại. Nỗ lực thuyết phục mấy tên điên này đúng là việc làm vô ích.

"Hai trong ba đội Hiệp sĩ giỏi nhất của Đế quốc đang ở đây, đoàn đội cố vấn của Theon cũng toàn pháp sư cấp cao. Bọn họ còn đang duy trì cảnh giác mọi lúc mọi nơi bên trong thủ đô nữa. Các người nghĩ t·ấn c·ông vào một đám người như thế có chút khả thi nào không?"

"Chính vì đám người đó đang tụ lại một chỗ mới là thời điểm thích hợp t·ấn c·ông nhất. Chỉ cần gây ra thiệt hại cho bọn chúng, dù chỉ là thiệt hại nhỏ nhất cũng có thể khiến Hoàng gia Exilion gặp rắc rối với rất nhiều thế lực khác."

"Làm vậy có khác gì đi liều c·hết? Thiệt hại của đối phương chắc chắn sẽ ít hơn so với chúng ta."

Leo phải ngăn cản mấy tên điên này lại. Cậu ta không quan tâm tính mạng của mấy kẻ này, nhưng trong những người sẽ bị t·ấn c·ông kia có bạn bè của cậu. Giả sử tình huống xấu nhất xảy ra, nếu có ai trong mấy người Aidan, Tracy hay Iona t·hiệt m·ạng, Leo sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.

"Hơn nữa, các học sinh hiện tại đều có cố vấn đi kèm."

"Vậy thì càng tốt, nếu chúng ta chủ động t·ấn c·ông học sinh sẽ khiến cho mấy kẻ cố vấn đó bị vướng chân vướng tay."

"Vấn đề là những cố vấn tham gia lần này hầu hết đều từ cấp năm trở lên, không thiếu người trong số đó là Lexorer. Các người tính toán việc t·ấn c·ông sẽ khả thi?"

"... ... ."

Lần đầu tiên, Carl giữ im lặng thay vì phản bác lại lời nói của Leo. Cho dù ý chí chiến đấu của bọn chúng có cao đến đâu thì sự tồn tại của một Lexorer vẫn là một cái gì đó khiến chúng phải e ngại.

Lúc Leo nghĩ mấy người này có thể thay đổi suy nghĩ thì đối phương đã lên tiếng dập tắt hy vọng của cậu.

"Không, chúng ta vẫn sẽ tiếp tục theo đúng kế hoạch."

Leo cau mày.

"Anh có nghe rõ mấy lời tôi vừa nói không vậy?"

"Tao biết. Nhưng đây là quyết định của cấp trên. Chúng ta chỉ cần tuân lệnh và làm theo là được."

"Cái gì? Đừng có mất trí như thế! Tôi phản đối hành vi tự đi tìm c·hết như vậy!"

"Mày nên nghĩ đến gia đình của mày khi nói câu đó."

"... ... ."

Leo ngậm miệng.

"Tao biết mày không hợp tác hoàn toàn với chúng tao. Nhưng mày nên biết một điều, Leo. Sự an toàn của gia đình mày đang phụ thuộc vào ai?"

Leo nghiến răng trừng mắt nhìn Carl. Tuy nhiên, Carl không hề tỏ ra chút hối hận hay tội lỗi nào.

"... ... Tại sao các người phải cố chấp thực hiện cuộc t·ấn c·ông này như vậy? Chúng ta có thể chờ cơ hội khác an toàn hơn rất nhiều."

"Chúng ta có sức mạnh và khả năng làm được. Nếu cơ hội này trôi qua, ai mà biết cơ hội lần tới sẽ là khi nào. Cấp trên không thể chờ đợi quá lâu. Dù sao thì hành động vẫn sẽ tiến hành theo kế hoạch. Vậy nên mau cung cấp thông tin ra đi."

"Chờ chút. Tôi không biết hết lộ trình của những người khác, các cố vấn đều chia nhóm và tự dẫn đoàn rồi, hiện tại tôi vẫn chưa thể thu thập hết thông tin về lộ trình của họ."

Carl ngay lập tức chế nhạo.

"Leo, mày thực sự nghĩ bọn tao chỉ có duy nhất một mình mày là tình báo bên trong Theon hả?"

"Cái gì?"



"Nói cho mày một tin. Ngay từ đầu mày đã không phải tình báo viên chủ chốt của bọn tao, hiểu chưa?"

Đôi mắt của Leo trợn to khi nghe được những lời đó.

Carl cau mày nói tiếp.

"Tất nhiên, mày là một đặc vụ tình báo xuất sắc, nhưng điều đó không có nghĩa là bọn tao sẽ hoàn toàn tin vào những gì mày cung cấp."

"Các người... ... !"

"Mày có thể cung cấp tình báo tao vừa hỏi hoặc không. Chuyện đó không hề ảnh hưởng gì hết. Tao còn đang suy nghĩ liệu mấy kẻ khác có còn tin tưởng vào mày nữa hay không đấy."

Carl nói vậy rồi cười khúc khích.

"Hơn hết, bọn tao cũng sẽ không thể đảm bảo an toàn cho gia đình của mày nếu như mày cứ thế này. Vậy nên dù mày có muốn hay không thì mày cũng nên phân biệt được nặng nhẹ chứ?"

"... ... ."

"Đi đi. Tao tin là mày sẽ sớm thấy được kết quả của việc mày chống đối tổ chức."

Carl nói xong liền đóng sầm cửa lại.

Leo bị bỏ lại một mình, bất lực nhìn chằm chằm vào cánh cửa rồi quay người run rẩy rời đi. Đầu óc Leo trở nên bối rối. Nếu không làm theo lời bọn chúng, gia đình của cậu sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, không chỉ tính mạng của gia đình mà cả tính mạng những người bạn của cậu cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Leo bỗng nhận ra rằng bản thân đã bị bỏ rơi, không thể thuộc về Theon, Quân Giải phóng hay bất cứ nơi nào khác.

Cậu rốt cuộc nên làm thế nào mới đúng?

Chợt, Leo dừng lại khi nhìn thấy bóng người đứng trước mặt mình.

"... ... Leo."

"Aidan?"

Leo đang định hỏi sao Aidan lại ở đây, nhưng cậu ta không thể nói nên lời khi nhìn thấy vẻ mặt của người bạn trước mặt. Trên khuôn mặt của Aidan không còn nụ cười như thường lệ nữa, thay vào đó là biểu cảm hoảng hốt và lo lắng.

* * *

"Vậy ngài định làm gì tiếp theo, tiền bối?"

"Đừng gọi tôi như vậy nữa."

Rudger không chịu nổi danh xưng đó liền nói thẳng với Pacius.

Pacius gật đầu tỏ ý đã hiểu. Hai người lúc này đã ra khỏi hoàng cung và đang đi dạo trên đường phố.

"Haha. Xin lỗi. Do ngài là người tiền nhiệm nên tôi nói có chút nhiều. Mong giáo sư thông cảm."

"... ... Anh có thể xưng hô với tôi như những người khác."

"Ồ, tôi hiểu, giáo sư có vẻ là người hay ngại ngùng."

"... ... ."

"Được rồi. Tôi chỉ đùa thôi."

Thấy Rudger trừng mắt nhìn mình với vẻ mặt nghiêm túc, Pacius lúc này mới giơ tay coi như đầu hàng.



"Vậy giờ chúng ta nên làm gì?"

"Chờ đợi."

"Hả?"

"Đợi tin tức từ người của tôi."

"Như thế có ổn không? Chúng ta không biết dưới đó có gì, ngộ nhỡ có nguy hiểm gì thì sao?"

"Không cần lo lắng, những người tôi cử đi không phải người bình thường."

Rudger đã nói vậy nên Pacius cũng không nói gì thêm về chủ đề đấy nữa.

"Vậy bây giờ chúng ta chỉ chờ ở nơi này thôi sao?"

"... ... ."

Rudger quay sang nhìn chằm chằm vào Pacius như thể đang nhìn một tên ngốc.

Pacius mỉm cười ngượng nghịu.

"Haha. Tôi đã nói gì sai sao?"

"Anh có thể tiến bộ nếu ít nói những điều vô nghĩa đi."

"Ôi trời."

Pacius nhún vai tỏ vẻ cam chịu.

"Được rồi, tôi hiểu là chúng ta nên đi dò xét các khu vực học viên hay qua lại để tìm xem có dấu vết nào của mấy kẻ đáng nghi để lại hay không."

".........."

Rudger chẳng buồn nói thêm câu nào với người này nữa. Hắn nhanh chóng đi về phía trước, bỏ lại Pacius vẫn còn đang lảm nhảm phía sau.

Về phía Pacius, tuy Rudger không nói gì nhiều nhưng bản thân anh ta lại có cảm giác tin tưởng lạ lùng vào vị tiền bối này. Anh ta tin vào người mà Đại Công chúa tín nhiệm.

Bảy năm trước, Pacius vẫn chưa phải là thành viên của đội Vệ Binh Hoàng gia. Anh ta lúc đó tuy có tài năng nhưng tính cách vẫn có chút tự phụ nên chưa được tin tưởng đề bạt chức vị.

Sau đó, khi nghe được tin đảo chính đã kết thúc, Pacius vô cùng sốc trước sự thật đội Vệ Binh Hoàng gia lại không biết chút gì về tin tức động trời này. Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là chính Đại Công chúa Eileen là người đã giải quyết cuộc đảo chính này chứ không phải vị hoàng đế bất tài lúc bấy giờ.

Chính lúc đó, Pacius đã quyết định thề trung thành với Đại Công chúa Eileen von Exilion.

Sau những nỗ lực của bản thân, anh ta đã có thể vươn lên vị trí Vệ Binh Hoàng gia và trở thành cánh tay phải của Đại Công chúa. Eileen cũng tin tưởng Pacius nên đã kể cho anh ta nghe sự thật về ngày hôm đó. Về một người đàn ông đã giúp giải quyết cuộc đảo chính. Về một người lẽ ra có thể đạt được mọi vinh quang nhưng lại biến mất ngay sau đó.

Và hiện tại, Pacius đang đi dạo trên phố với người mà anh ta mới chỉ nghe nói đến qua những câu chuyện truyền miệng.

Chợt, Rudger đột nhiên dừng bước, Pacius theo phản xạ cũng dừng lại.

"Có vấn đề gì sao?"

Pacius hỏi nhưng Rudger không trả lời. Hắn chỉ im lặng nhìn thẳng về phía trước, Pacius cũng tò mò và quay đầu về hướng ánh mắt của Rudger.

Phía bên kia, anh ta nhìn thấy một người có vẻ là cố vấn của Theon đang đi cùng một nhóm học viên.

Casey Selmore cũng dừng bước khi nhìn thấy Rudger đang đứng bên kia đường. Những cảm xúc phức tạp cuộn xoáy dữ dội trên khuôn mặt cô ấy.