Giáo Sư Gián Điệp

Chương 286: Tấn công (1)



Rudger quan sát xung quanh khu vực ẩn náu của Quân Giải phóng. Bên trong tòa nhà tồi tàn tưởng chừng như trống rỗng lại có hàng chục người đang tụ tập. Tất cả những kẻ này đều được trang bị súng ống và đang chuẩn bị chia ra hành động. Nếu Rudger đến muộn vài phút, Quân Giải phóng chắc chắn sẽ tản xuống hết mê cung dưới lòng đất.

Rudger sau một lúc quan sát tất cả kẻ địch rồi mới quay về phía kẻ cầm đầu ở đây. Trong khi những tên khác vẫn chưa hoàn hồn trước đòn t·ấn c·ông bất ngờ của Rudger, chỉ có tên này vẫn có thể duy trì sự bình tĩnh.

Khi ánh mắt của Rudger nheo lại, tên cầm đầu chợt thấy lạnh gáy, người hắn không tự chủ run lên. Hắn ta chợt hoàn hồn, hét vào mặt mấy kẻ cấp dưới.

"Các ngươi đứng đực ra đó làm gì? Tấn công mau!"

Bấy giờ những kẻ còn lại mới tỉnh táo, chộp lấy v·ũ k·hí và nhắm vào Rudger. Như thể biết trước điều này sẽ xảy ra, Rudger ngay lập tức kích hoạt ma pháp đã chuẩn bị từ trước. Nhìn cảnh tượng đó, nội tâm tên Carl hét lên vui sướng.

'Ngu xuẩn! [Tĩnh Hoả] cũng vô dụng thôi!'

Thuốc súng bọn chúng sử dụng là loại đặc chế. Mấy tên pháp sư không biết theo bản năng sử dụng [Tĩnh Hoả] chắc chắn sẽ ăn đủ.

"Bắn!"

Tất cả súng đều xả đạn về phía Rudger. Khoảnh khắc những viên đạn sắp trúng người Rudger, tất cả đều b·ị đ·ánh bật ra khi v·a c·hạm phải một bức tường ma thuật đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.

Carl trợn mắt khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Phép thuật mà kẻ t·ấn c·ông kia sử dụng không phải là [Tĩnh Hoả] mà là ma pháp phòng thủ.

"Sao có thể?"

Tại sao tên pháp sư trước mặt này lại không giống những kẻ khác?

'Chẳng lẽ hắn ta biết bí mật của thuốc súng?'

C·hết tiệt, đây là bí mật nội bộ, làm sao kẻ này có thể biết được?

Không thể nào là thằng nhãi Leo, nó cũng không được tiết lộ tin tức về thuốc súng đặc chế.

"Ngươi có vẻ thắc mắc tại sao ta lại sử dụng rào cản ma thuật thay vì [Tĩnh Hoả]. Ngươi cho rằng ta không biết ý định nông cạn của ngươi sao?"

Carl nghiến răng khi nghe những lời này. Hắn điên tiết hét lên.

"Bắn hắn cho ta! Tất cả bật hết hỏa lực cho ta."

Ta-ta-ta-ta-tang!

Những khẩu súng của Quân Giải phóng bắn liên tục không ngừng. Ánh sáng chớp lóe trong không gian chật hẹp.

Rudger lặng lẽ búng tay. Sức mạnh ma thuật trên người hắn trào ra hình thành một tấm màn chắn ma pháp trong không khí cản lại tất cả những đòn t·ấn c·ông tứ phía. Những viên đạn bị cản lại liền bật ra xung quanh, cùng lúc đó, trong không khí cũng hiện ra vô số màn chắn nghiêng hứng lại màn đạn. Cuối cùng, tất cả những viên đạn bị làm chệch quỹ đạo ban đầu đều xoay đầu nhắm thẳng vào Quân Giải phóng.

Bùm bùm!



"Hự!"

"Áaaaaaa!"

Rất nhiều kẻ đã ngã xuống dưới màn đạn khổng lồ bị phản lại. Tên cầm đầu chỉ có thể bất lực nhìn bọn thuộc hạ của mình lần lượt ngã xuống.

'Kẻ này là một con quái vật!'

Hắn ta nghiến răng, lập tức ném quả bom trong tay về phía trước.

Quaaaang!

Một v·ụ n·ổ mạnh p·hát n·ổ gần đó và một luồng nhiệt ùa vào người hắn. Ngay cả khi phải đối mặt với sức nóng cực kỳ khủng kh·iếp, Carl vẫn không rời mắt khỏi cảnh tượng trước mặt, hắn ta muốn tận mắt nhìn thấy số phận của kẻ địch.

Nhưng thứ xảy ra trước mặt khiến hắn ta chỉ biết há hốc mồm. Ngọn lửa đỏ rực đang không ngừng khuếch tán đột nhiên bị hút vào một lỗ đen như một vòng xoáy.

"Thứ...thứ đó là gì?"

Giọng Carl run run. Thứ hấp thu ngọn lửa là một viên ngọc màu đỏ trên lòng bàn tay của đối phương.

"Viên đá đó có thể hấp thụ lửa sao?"

Hắn ta cảm thấy cực kỳ khó chấp nhận thực tế trước mắt. Hắn ta chưa từng nghe về một cổ vật nào có khả năng như vậy.

Rudger bỏ đá linh hồn của Quasimodo vào túi. Hắn lúc này đã chắc chắn vật này có thể hấp thụ tất cả những thứ thuộc Hỏa nguyên tố bao gồm cả hoả lực của bom đạn. Nếu có thứ này trong tay, hắn có thể miễn dịch với các cuộc t·ấn c·ông b·ằng v·ũ k·hí nóng. Đá linh hồn quả thực chính là khắc tinh đối với Quân Giải phóng.

Carl nhanh chóng xem xét tình hình trước mặt, hắn tàn nhẫn lên tiếng.

"Thằng nhãi Leo đã kể cho ngươi mọi thứ rồi phải không? Nhưng hình như ngươi đã quên, gia đình của nó hiện giờ vẫn còn nằm trong tay chúng ta! Kẻ trông giữ con tin là một chuyên gia trong việc dùng kiếm. Nếu g·iết ta, ngươi đừng hòng con tin sẽ được toàn mạng."

"Thật trùng hợp."

"Cái gì?"

"Người mà ta cử đến cũng biết dùng kiếm."

Tên cầm đầu Quân Giải phóng nghe vậy bỗng có cảm giác không lành.

* * *

Pyrene là một tên hiệp sĩ kiếm tiền bất chấp mọi thứ. Chính vì cái tính cách này mà hắn ta bị trục xuất khỏi đội Hiệp sĩ, cuối cùng trở thành một kẻ đánh thuê lang thang. Hắn ta nhận mọi giao kèo từ á·m s·át, làm thuê, buôn người, v.v. Tất cả những công việc dù cho có bẩn thỉu, bị người đời khinh thường nhưng miễn là kiếm ra tiền cho hắn, hắn đều sẽ không từ chối.

Pyrene đã được Quân Giải phóng thuê giá·m s·át hai người, nghe nói là gia đình của một tình báo viên b·ị b·ắt làm con tin. Nhiệm vụ của hắn là trông chừng và ra tay hạ sát con tin khi nhận được tín hiệu.



Hiện tại, Pyrene đang lặng lẽ theo sau hai con tin. Hai mẹ con phía trước không hề biết về sự tồn tại của hắn ta. Có lẽ bọn họ thậm chí còn không biết bản thân đang ở trong tình huống như thế nào. Mà cho dù có biết thì điều đó cũng không quan trọng.

Pyrene chỉ hận làm sao cho hai con tin kia biết đến sự tồn tại của mình. Lúc đó, hắn sẽ rất thích thú khi chứng kiến biểu cảm sợ hãi của bọn chúng. Hắn đã trông chừng hai con tin này vài tuần rồi. Pyrene lúc này chỉ hận sao cho tín hiệu từ Quân Giải phóng đến càng nhanh càng tốt. Hắn ta đã vô cùng ngứa tay ngứa chân muốn g·iết người rồi.

'Hửm?'

Pyrene chợt phát hiện hai mẹ con đang mua hoa quả ở cửa hàng phía trước đột nhiên trốn vào một con hẻm nhỏ. Gã bật cười. Đó là một nụ cười rất u ám. Pyrene vừa cười vừa đi vào con hẻm nơi hai người kia biến mất.

Hwiyu~.

Chưa đầy năm phút sau, gã thấy hai mẹ con dừng lại trước một con đường cụt. Hai người run rẩy khi nhìn thấy Pyrene.

"Chạy trốn vào một con hẻm cụt? Các ngươi làm ta thấy tụt hứng quá."

Pyrene liếm môi cười man rợ. Vẻ mặt hai người phụ nữ trắng bệch vì sợ hãi.

Đúng lúc này, bỗng có một tiếng nói kỳ lạ phát ra.

"Nơi này rất hợp ý ta đấy."

"... ... !!!"

Pyrene ngay lập tức rút ra một con dao găm từ thắt lưng và vung nó về phía sau. Con dao găm nhắm chính xác vào cổ đối phương nhưng lại bị kẹt ở không trung không thể nhích thêm về phía trước. Người đàn ông vừa lên tiếng liền nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Pyrene.

'?!'

Dù chưa dùng hết sức nhưng Pyrene vẫn không thể tin được đòn t·ấn c·ông của mình lại bị đối phương bắt lại nhẹ nhàng đến thế. Tuy nhiên, Pyrene cũng là chuyên gia trong lĩnh vực này. Hắn ta ngay tức khắc rút một con dao khác từ tay còn lại đâm về phía kẻ đằng sau.

Lúc này vị khách không mời này mới buông tay Pyrene ra. Pyrene cố gắng lùi lại và trừng mắt nhìn kẻ đột nhập.

"Ngươi là ai?"

Người vừa lên tiếng ban nãy là một người đàn ông tóc vàng. Phong cách của người này có chút thư sinh nhưng Pyrene không hề khinh thường đối phương. Đòn chế ngự ban nãy chứng tỏ đối phương có sức mạnh không hề dưới hiệp sĩ cấp cao. Hơn thế, hắn có thể chắc chắn thân thủ của đối phương tốt hơn bản thân rất nhiều, bằng chứng là đối phương có thể tiếp cận hắn mà hắn vẫn không hề nhận ra.

Trong khi Pyrene cảnh giác, Pacius lại gần hai người phụ nữ và kiểm tra tình trạng của họ.

"Hai người có ổn không?"

"Chúng tôi không sao."



"Ơn Chúa! Quý ngài xuất hiện thật đúng lúc!"

Pacius mỉm cười trấn an hai người rồi sau đó nhìn về phía Pyrene.

"Ra là vậy. Ngươi đến đây để cứu hai người đó phải không? Có vẻ như tên Carl cũng đã bị lừa."

Pyrene lắc đầu và điều chỉnh con dao găm ở cả hai tay.

Sssss.

Một năng lượng kiếm khí màu xanh ánh lên bao phủ bề mặt con dao găm khiến uy lực của nó tăng lên gấp vài lần. Pyrene vung nhẹ lưỡi dao về phía đối phương.

Vụt.

Đường ống ở bức tường bên ngoài con hẻm liền bị cắt đôi.

"Ngươi nên g·iết ta khi có cơ hội."

Pyrene nhận thấy Pacius chẳng có v·ũ k·hí gì trong tay. Hắn có chút đắc ý lên tiếng. Sự hiện diện của v·ũ k·hí chiếm vai trò rất quan trọng trong một trận chiến. Đối thủ dù có hơn trình độ nhưng nếu đối đầu tay không thì vẫn rất bất lợi.

Pyrene hít một hơi thật sâu, bật dậy lao về phía trước như một viên đạn. Chuyển động của hắn nhanh đến mức hình thành các ảo ảnh trong không trung. Hắn không do dự vung con dao vào mặt đối thủ.

"C·hết đi!"

Hai con dao găm t·ấn c·ông từ cả hai phía cùng một lúc. Một nhắm vào cổ và một nhắm vào ngực. Tuy nhiên, Pacius chỉ lùi lại hai bước liền dễ dàng tránh được đòn t·ấn c·ông bất ngờ đó.

Đôi tay của Pyrene nhanh chóng vung lên vẽ ra vô số ánh kiếm. Năng lượng của những ánh kiếm nhắm thẳng vào Pacius. Ánh sáng xanh dần bao phủ Pacius trông giống như một con cá mập xanh khổng lồ đang nuốt chửng con mồi.

Lần này Pacius không lùi lại. Thay vào đó, anh ta chỉ đơn giản bước một bước nhẹ về phía trước, giơ tay phải lên làm một động tác vung kiếm ngang.

Vụt───!

Vô số ánh kiếm do Pyrene phóng ra đều tan vỡ khi chạm vào luồng kiếm khí này. Pacius lướt qua những mảnh vỡ tiếp cận Pyrene.

Kwakagagak!

Một vết chém khổng lồ được in sâu vào bức tường hẹp phía sau của con hẻm.

"Hự... ... ."

Pyrene cảm thấy ngực mình đau nhói. Hắn cúi xuống liền nhìn thấy một vết chém đỏ tươi xuất hiện trên ngực, đầu vết chém là bàn tay của đối phương.

Pacius mở miệng nói với Pyrene, người đang nhìn anh ta với vẻ hoài nghi.

"Không phải ta bỏ lỡ cơ hội g·iết ngươi."

Pacius nhẹ nhàng rút tay lại, bàn tay của anh ta thậm chí còn không dính một giọt máu. Năng lượng đen trắng thuần khiết bốc lên từ đầu ngón tay ngay lập tức biến mất.

"Ta có thể làm chuyện đó bất cứ khi nào ta muốn."