Giáo Sư Gián Điệp

Chương 288: Quân đoàn Chimera (1)



Tàn dư của Quân Giải phóng phân tán khắp thành phố qua các đường hầm đã đào trước đó. Dù bụi cát t·ừ t·rần nhà rơi xuống và những ngọn đèn đỏ cũ kỹ khiến bọn chúng khó nhìn thấy phía trước, Quân Giải phóng vẫn di chuyển nhanh chóng.

"Khu số một đã bị t·ấn c·ông."

Đằng sau người dẫn đường, một tình báo viên đang truyền lại tin tức mà hắn ta đã nghe được cách đây không lâu.

"Carl thì sao?"

"Có vẻ như hắn ta đã b·ị b·ắt sống."

"Không ngờ phía đối phương lại hành động nhanh như vậy. Có bao nhiêu người tới?"

"Chỉ có một người thôi."

"Cái gì?"

"Là Rudger Chelici."

Tình báo viên vừa nói vừa lắc đầu. Mặc dù Rudger Chelici khá nổi tiếng nhưng Quân Giải phóng cũng không ngờ một giáo sư Theon lại có thể tự mình quét sạch một chi nhánh của chúng như thế.

"... ... Theo tin tức nhận được thì căn cứ đã bị t·ấn c·ông bất ngờ từ xa. Nếu không thì chắc chắn hoả lực của chúng ta sẽ không để đối phương dễ dàng đánh bại như thế."

"Giờ chúng ta nên làm gì? Có nên tiếp tục kế hoạch không? Tao e là chúng ta sẽ bị tóm sớm thôi."

"Tiếp tục tiến hành như đã định sẵn. Nếu đã đi xa đến mức này mà bỏ cuộc, chúng ta sẽ không bao giờ biết khi nào sẽ có cơ hội khác. Bây giờ hoặc không bao giờ."

Khi tình báo viên nói vậy, những kẻ khác đi theo cũng gật đầu với vẻ mặt nghiêm nghị. Trong mắt bọn chúng, lòng căm thù thế giới này còn lớn hơn nỗi sợ hãi đang bùng cháy như ngọn lửa trong lòng. Kế hoạch vĩ đại mà bọn chúng ấp ủ bấy lâu nay sắp hoàn thành. Ngay từ đầu, Quân Giải phóng đều đã có ý định liều mạng.

"Vì một thế giới tốt hơn."

Những người đứng sau cũng lẩm bẩm điều tương tự như thể đang lặp lại một tín ngưỡng cao đẹp nào đó.

Quân Giải phóng tản ra ở ngã tư. Chúng thành lập các nhóm riêng biệt, kiểm tra v·ũ k·hí rồi đi lên mặt đất. Bọn chúng bí mật trèo lên qua một cái hố được ngụy trang thành miệng cống và quan sát xung quanh.

Trên đường phố trung tâm sáng sủa, nhiều người đang yên bình tận hưởng cuộc sống thường ngày. Khi nhìn thấy cảnh đó, những kẻ này cảm thấy vô cùng ghen tị.

Wilhelm là một thành viên hành động lần này của Quân Giải phóng, hắn ta nghiến răng nghiến lợi khi chứng kiến khung cảnh yên bình nơi thủ đô, thứ mà hắn chưa bao giờ được trải qua.

Khi còn nhỏ, Wilhelm ở với người mẹ ốm yếu. Hắn phải làm việc hàng ngày để mua thuốc nhưng tất cả số tiền hắn kiếm được chỉ chưa đến một xu. Hắn đã làm việc cật lực, quên ăn quên ngủ nhưng rồi cuối cùng mẹ hắn vẫn q·ua đ·ời vì không được chạy chữa.

Wilhelm vẫn còn nhớ như in cái ngày hắn rơi nước mắt khi ôm người mẹ đã khuất trong tay. Hắn căm ghét thế giới bất công này.

Tại sao lại có những kẻ sinh ra đã có đủ mọi thứ còn hắn lại phải đấu tranh một cách tuyệt vọng từng ngày chỉ để tồn tại như thế này?

Từ lúc Wilhelm có nhận thức về thế giới xung quanh, cuộc sống của hắn chỉ gắn liền với việc thâu đêm suốt sáng, lúc nào cũng trong tình trạng chạm tay vào máy móc đầy dầu trong khu công nghiệp hay vận chuyển đồ đạc ở những công trường.

Khi những công nhân khác ngủ, hắn vẫn đang miệt mài làm việc. Wilhelm chưa từng được có một giấc ngủ ngon. Những giấc ngủ của hắn đều là những lần chợp mắt hay th·iếp đi vì mệt mỏi trên những dàn máy móc lạnh lẽo.

Người đáng thương tất có chỗ đáng trách. Wilhelm đã hoàn toàn mất niềm tin vào cuộc sống sau c·ái c·hết của mẹ. Hắn biết rằng thế giới bất công này sẽ không bao giờ thay đổi trừ khi có ai đó ra tay. Vì vậy, hắn đã gia nhập Quân Giải phóng và sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình với lý tưởng có thể xây dựng lại một thế giới tốt đẹp hơn.

Mục tiêu lần này của bọn hắn đã xuất hiện. Các học sinh của học viện Theon đang tụ tập lại thành nhóm nhỏ theo sau một cố vấn.



Wilhelm trao đổi ánh mắt với đồng bọn đang trốn trong một con hẻm khác. Bọn chúng gật đầu hiểu ý. Chẳng mấy chốc, có ba học sinh đã nằm trong tầm t·ấn c·ông của bọn hắn.

"Chúng ta sẽ dừng lại ở đây một lát."

Người cố vấn đeo mặt nạ sắt dẫn đầu chợt lên tiếng và đẩy nhẹ các học sinh về phía sau.

Người mang mặt nạ sắt tên là Loteron, một pháp sư của Tòa Tháp mới.

Lực lượng giải phóng biết người này là một Lexorer, bọn chúng chợt thấy khá bất an khi đối phương tự dưng cho đoàn đội dừng lại.

"Chúng ta nên làm gì bây giờ?"

"Chờ đợi hay t·ấn c·ông?"

"Nếu bỏ lỡ cơ hội thì sao?"

Kẻ phụ trách hiện trường và tình báo cấp cao nghiến răng nghiến lợi ra hiệu.

"Tiếp tục đi!"

Bọn chúng không thể trì hoãn ở đây thêm nữa.

Quân Giải phóng vừa nhận được tín hiệu liền lao ra khỏi ngõ. Khi một nhóm người bất ngờ đổ ra khỏi con hẻm, những người qua đường đều dừng lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Người dân đều không hề hay biết ý đồ xấu xa của những kẻ này.

Sự thù địch của những kẻ lạ mặt chẳng mấy chốc đã hoá thành hành động, bọn chúng điên cuồng xả đạn vào mọi người xung quanh, trong đó mục tiêu chính là đoàn học sinh Theon.

Tata tata!

Vô số nòng súng phun lửa.

Mưa đạn trút xuống như muốn g·iết c·hết tất cả mọi người ở nơi này. Tuy nhiên, không một người nào b·ị t·hương sau khi Quân Giải phóng xả đạn.

"Chuyện gì xảy ra thế?"

Những kẻ đã xả hết đạn lẩm bẩm khó tin khi nhìn vào hàng rào ma pháp ngọc lục bảo trải rộng trước mặt. Rào chắn ma thuật trải dài bao vây toàn bộ Quân Giải phóng và chặn hết đạn chúng bắn ra.

Người làm điều đó không ai khác chính là Loteron.

"Sao có thể?"

Quân Giải phóng bối rối. Bọn chúng không hiểu tại sao pháp sư này lại không sử dụng [Tĩnh Hoả] mà lại dựng ma pháp phòng hộ. Những tình huống tương tự cũng xảy ra trên khắp thủ đô Lindebrugne.

"C·hết tiệt! Tại sao lũ pháp sư lại đồng loạt sử dụng ma pháp phòng hộ thế?"

Cuộc t·ấn c·ông khủng bố quy mô lớn mà Quân Giải phóng cố gắng thực hiện vấp phải rất nhiều khó khăn. Những viên đạn chúng bắn ra đều bị chặn bởi kết giới mà các pháp sư đã dựng lên nên chúng không thể lấy đi dù chỉ một mạng người. Cuộc t·ấn c·ông bất ngờ này đã hoàn toàn thất bại.

Các pháp sư hành động như thể chỉ chờ động tĩnh của Quân Giải phóng. Đoàn đội hiệp sĩ cũng ngay lập tức hành động. Những hiệp sĩ ẩn nấp trong đám người lập tức xông vào hiện trường và trấn áp quân địch. Quân Giải phóng chưa kịp hoàn hồn đã bị trấn áp, không có cơ hội kháng cự.



"Thế này là sao?"

Quân Giải phóng bối rối. Đối phương hành động như thể đã biết hết đường đi nước bước của bọn chúng vậy.

"Ồ!"

Caroline Monarch cũng phải đối mặt với Quân Giải phóng. Người phụ nữ nhỏ bé đang thở dài chán nản. Xung quanh cô ta là kẻ địch bị gãy tay chân đang nằm trên mặt đất rên rỉ.

Caroline Monarch chộp lấy khẩu súng rơi trên đất và bóp cò. Một viên đạn bắn ra trúng mặt đất.

"Đúng là kỳ lạ."

Một tay của cô ta đang kích hoạt [Tĩnh Hoả]. Xem ra tin tức là thật, Quân Giải phóng đều sử dụng thuốc súng đặc chế không bị ảnh hưởng bởi ma pháp.

Khoảnh khắc Caroline Monarch nghĩ đến hậu quả có thể xảy ra, cô ta cảm thấy nổi da gà khắp người. [Tĩnh Hoả] là quy tắc giảng dạy cơ bản nhất mà các pháp sư hiện đại sử dụng khi đối mặt với súng. Nhưng lẽ thường đó hiện tại đã sụp đổ. Cũng may giáo sư Rudger Chelici đã kịp thời cho toàn bộ mọi người.

Caroline Monarch nhớ lại nội dung thông tin liên lạc được gửi cho tất cả các cố vấn cách đây không lâu.

[Tôi là Rudger Chelici. Có tin tức quan trọng cần chuyển đến mọi người.]

Một thiết bị được sử dụng như một mạng liên lạc khẩn cấp trong trường hợp xảy ra tình huống bất ngờ.

[Quân Giải phóng đang ẩn náu ở thủ đô. Bây giờ bọn chúng đang bí mật hành động và lên kế hoạch t·ấn c·ông khủng bố. Mục tiêu khủng bố chính là học sinh của Theon.]

Các cố vấn đều cảm thấy bối rối trước tin tức động trời này. Nhưng tâm trạng này cũng chỉ kéo dài trong chốc lát, một tin tức động trời khác ập đến.

[Những kẻ khủng bố sử dụng thuốc súng đặc chế không bị ảnh hưởng bởi [Tĩnh Hoả].]

Các cố vấn vô cùng kinh ngạc trước những lời này. Người duy nhất không ngạc nhiên là Casey Selmore. Cô ấy biết thể nào người đàn ông đó cũng âm thầm hành động.

[Các cố vấn, hãy chuẩn bị cho một cuộc t·ấn c·ông bất ngờ. Nếu cần, mọi người hoàn toàn có thể cho học sinh của mình biết. Các cố vấn hãy tự cân nhắc quyết định sao cho phù hợp tình huống của đoàn đội của mình.]

Rudger cung cấp thông tin nhưng không can thiệp quá nhiều vào quyết định của các cố vấn. Hành động này của hắn giành được rất nhiều thiện cảm của mọi người.

[Tuy nhiên, nếu phải chiến đấu trực diện với bọn khủng bố thì mong mọi người hãy cố gắng bảo vệ tính mạng của người dân vô tội.]

Đó là những lời cuối cùng, sau đó liên lạc từ Rudger bị cắt đứt.

"Hừ, thật là."

Garon đang đổ mồ hôi trong phòng tập, anh ta mỉm cười rồi đặt máy liên lạc xuống. Tình huống của đoàn đội anh ta chỉ huy rất an toàn do bọn họ không ra ngoài, nhưng anh ta cũng không có ý định đứng yên bỏ mặc quân khủng bố hoành hành ngoài kia. Anh ta là một Lexorer, anh ta cũng có trách nhiệm bảo vệ người dân.

Garon nhìn lại. Các học sinh đi theo anh ta lúc này đều nằm trên sàn phòng tập và thở hổn hển. Trong số đó chỉ có một người vẫn còn đứng thẳng.

"Bạn học này, trông cậu giống một công tử bột ẻo lả, ta không ngờ là tinh thần của cậu lại rất tuyệt vời. Tốt lắm!"

Hộc. Hộc.

Freuden Ulburg mặc dù đang thở dốc nhưng cũng không né tránh ánh mắt của Garon. Cậu ta là một quý tộc tôn quý, cậu ta sẽ không chịu thua bởi vài thử thách trẻ con này.

Garon gật đầu, anh ta khá tán thưởng tính cách của cậu học sinh này.



"Được rồi. Cậu có thể chịu trách nhiệm giúp ta đưa những học sinh này trở về không?"

"Có chuyện gì sao, cố vấn?"

"Sẽ sớm có hỗn loạn xảy ra trong thủ đô. Ta cần ra ngoài giúp các cố vấn khác xử lý."

Ánh mắt Freuden trở nên khá nghiêm túc.

"Tôi nên đưa bọn họ đi đâu?"

"Tới lâu đài Hoàng gia."

Đôi mắt của Freuden nheo lại khi nghe đến Cung điện Hoàng gia. Nơi đó chắc chắn là nơi an toàn, nhưng đó là nơi không thể tùy tiện vào được.

"Làm sao... ... ."

"Cứ đi đi. Theo liên lạc thì bọn họ nhắn ta nên đưa các học sinh đến đó. Không có vấn đề gì đâu!"

"Vậy còn cố vấn, ngài định đi đâu?"

"Ta sẽ ra ngoài vận động một chút."

Garon cười toe toét và mặc bộ quần áo ngoài vào.

"Cũng đã lâu rồi ta không đổ mồ hôi."

* * *

Trong khi những người cố vấn và hiệp sĩ di chuyển xung quanh, Rudger và Pacius không ngồi yên. Hai người chia nhau ra khu căn cứ khác và phá huỷ nơi đó.

Pacius sau khi hội họp lại với Rudger liền lên tiếng hỏi thăm tình hình.

"Bên tôi xong rồi. Chỗ anh thì sao?"

"Đã xong. Đây là căn cứ cuối cùng."

Xung quanh hai người đàn ông nằm rải rác Quân Giải phóng. Hầu hết những kẻ này đều đã b·ất t·ỉnh trừ một người. Đó là tình báo viên số một, hắn ta không bị Rudger đánh ngất mà chỉ trói tay chân lại. Biểu tình trên mặt tên này c·hết lặng như thể hắn ta không thể tin rằng kế hoạch của bọn chúng đã bị phá hủy trước khi bắt đầu.

Hầu hết những kẻ khủng bố đều bị khuất phục và chúng không thể g·iết được ai cả. Có một số kẻ muốn đ·ánh b·om t·ự s·át, nhưng do phản ứng nhanh chóng của các hiệp sĩ có mặt tại hiện trường nên sự việc đã kết thúc khá êm đẹp, chỉ bị hư hại một số tài sản không đáng giá. Thảm kịch có thể xảy ra ở thủ đô của đế quốc đã kết thúc một cách tương đối dễ dàng.

"Các người đã biết mọi thứ."

Tên tình báo viên cúi đầu lẩm bẩm.

Lúc Pacius nghĩ rằng kẻ này đang tuyệt vọng vì mọi thứ chuẩn bị bấy lâu nay đã kết thúc thì tên tình báo viên bắt đầu phá lên cười. Pacius nhận thấy điều gì đó kỳ lạ, anh ta cau mày.

Khuôn mặt của tên tình báo lại ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn ta tràn ngập niềm vui và nụ cười thay vì sự tuyệt vọng mà hắn ta thể hiện lúc trước.

"Rất tiếc, có vẻ như các người không biết đến thứ này."

Cùng lúc đó, nắp cống của một cống thoát nước gần đó p·hát n·ổ. Ánh mắt của Rudger và Pacius ngay lập tức hướng về nơi đó. Bên trong miệng cống vang lên một âm thanh chói tai, một con thú từ từ xuất hiện.