Giáo Sư Gián Điệp

Chương 3: Cuộc tấn công xe lửa (1)



Đám mây bụi từ v·ụ n·ổ lắng xuống.

'Ổn rồi.'

Người đàn ông đứng dậy, lau đi những mảnh vụn trên cơ thể. May mắn thay, không có thương tích nào vì những mảnh vỡ cũng không thể xuyên qua chiếc áo khoác hắn đang mặc.

Các hành lang và các bức tường xe đã hoàn toàn bị thổi bay. Gió lạnh thổi qua những khe hở và cào vào mặt người đàn ông như một con dao.

'......Mình đã nghĩ hắn chỉ là một t·ên c·ướp bình thường.'

Cho nổ một quả bom quấn quanh người trong khi bị ma pháp trấn áp, đây hoàn toàn không phải là hành vi của một t·ên c·ướp. Tên đó giống một kẻ đ·ánh b·om liều c·hết hơn, với tư tưởng sống c·hết cùng kẻ thù.

'Tàn dư của phe hoàng tử từ vương quốc Utah à? Không, bây giờ chúng còn đang bận trốn chạy. Những kẻ này hẳn là thuộc về một tổ chức khác.'

Bực bội lấy tay lau mặt, người đàn ông thở dài khi cảm thấy da mình chùng xuống. Người này cảm thấy gió lạnh thổi thẳng vào mặt mình, có chút kỳ lạ. Khi sờ tay lên phần mặt mát lạnh, hắn cuối cùng cũng biết lý do.

'Chiếc mặt nạ này đắt lắm, tiếc thật đấy.'

Người đàn ông tháo chiếc mặt nạ đang đeo trên mặt ra. Thứ này đã hỏng, không cần thiết phải giữ lại nữa. Khuôn mặt của một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi với những nếp nhăn và bộ râu quai nón ngay lập tức biến mất, thay vào đó là gương mặt của một người trẻ tuổi.

'Nhân tiện, anh chàng kia đâu rồi?'

'Rudger Chelici' người được bổ nhiệm làm giáo sư tại học viện Theon, hắn không thấy anh chàng đó đâu cả.

Ngay sau đó, người đàn ông chợt nhớ lại khi v·ụ n·ổ xảy ra, anh chàng kia hẳn là không kịp phản ứng gì và đã bị cuốn đi. Một bức tường trên tàu bị thổi bay và 'Rudger Chelici' đã biến mất không dấu vết.

Người đàn ông hơi nghiêng đầu ra ngoài và nhìn xuống thì thấy một vách đá phía xa. Một trận bão tuyết vẫn hoành hành bên dưới vách đá, nó bị bao phủ bởi những đám mây tuyết trong sương mù.

'......Anh chàng đó hẳn đ·ã c·hết rồi.'

Nếu biết trước, anh ta có thể chống lại quả bom bằng phép thuật, nhưng tình huống lúc đó quả thật quá bất ngờ. Đúng là một người đáng thương, c·hết vào ngày sắp trở thành giáo sư tại học viện Theon.

'Ra đi bình an nhé, ngài Rudger Chelici.'

Giờ cũng không phải là lúc để thư giãn.

Những kẻ t·ấn c·ông lần này không phải là những t·ên c·ướp bình thường. Nếu tất cả bọn chúng đều sử dụng bom như thế này thì ngay cả đoàn tàu dù có được bảo vệ bằng phép thuật cũng có thể bị trật bánh.

Chẳng lẽ làm trật bánh tàu mới là mục tiêu của bọn chúng?

Người đàn ông quay trở lại khoang xe. Đúng lúc này, cửa khoang số năm mở ra, người soát vé với vẻ mặt vô cùng lo lắng xuất hiện.

"Quý khách, ngài có sao không? Trời ơi, cái gì thế này....."

Nhân viên soát vé hơi bối rối khi nhìn thấy người đàn ông đứng một mình trong hành lang cạnh bức tường đã bị thổi bay.

Người đàn ông bình tĩnh trả lời.

"Một t·ên c·ướp đã t·ấn c·ông tôi. Hắn mang theo một quả bom nguy hiểm, may mắn là tôi vẫn còn sống sau v·ụ n·ổ."

"Thật sao?"

"Có vẻ như chúng chủ yếu nhắm vào khoang số một, vì vậy tôi nghĩ tốt hơn là chúng ta nên lùi lại."

"Hầu hết hành khách đã được s·ơ t·án ra phía sau tàu."



"Vậy thì tốt!"

Người đàn ông đến gần người soát vé với vẻ mặt nhẹ nhõm và ngay khi khoảng cách được thu hẹp lại, người này vươn tay ra túm lấy cổ áo đối phương.

"Vị khách này... N-Ngài làm gì vậy?"

"Ngươi nghĩ rằng diễn xuất giả tạo như vậy sẽ có tác dụng trước mặt ta sao?"

"Cái gì?"

Người soát vé nhìn người đàn ông với vẻ mặt khó hiểu. Nếu là người khác, điều này sẽ xóa tan nghi ngờ của họ, nhưng không phải với người đàn ông.

"Ta đã nghĩ có điều gì đó kỳ lạ. Làm thế nào một đoàn tàu ma thuật, được trang bị tinh thể và được bảo vệ bởi ma thuật phòng thủ mạnh mẽ, lại có thể bị xâm nhập một cách dễ dàng như vậy? Ngoài ra chúng ta đang đi với tốc độ cao qua dãy núi Aret hiểm trở, làm sao toán c·ướp có thể biết chính xác khi nào nên t·ấn c·ông?"

"Cái đó......"

"Hầu như là không thể nếu không có ai đó ở bên trong con tàu có thể vô hiệu hóa phép thuật lẽ ra phải hoạt động."

"......."

Ngay lúc đó, khuôn mặt của người soát vé thay đổi. Hắn ta di chuyển tay và cố gắng lấy thứ gì đó ra, người đàn ông ngay lập tức đâm một con dao nhọn dưới cằm người soát vé.

"Ở yên đó."

"Hành động nhanh như vậy hẳn các ngươi không phải là một nhóm c·ướp bình thường. Các người đến từ đâu?"

"......."

"Ngươi định ngậm miệng sao? Chà, như vậy cũng tốt."

Dù sao hắn cũng không tò mò về điều đấy.

Nếu dự đoán của hắn đúng, có lẽ đã có chuyện gì đó xảy ra với khoang số năm mà tên này đi qua.

"Di chuyển đi!"

Người đàn ông kề con dao trong tay phải vào cổ người soát vé nhưng tên khốn đó không chịu đi, hắn đành vặn tay đối phương cho đến khi người này tuân lệnh.

"Ngươi có bao nhiêu đồng bọn trên tàu?"

"......."

"Ngươi không định khai sao? Ta sẽ làm cho ngươi phải mở miệng."

Đúng lúc này, một âm thanh vang lên từ khoang số năm.

Đó là một âm thanh nhỏ đáng ra không thể nghe thấy từ khoang số bốn, nơi vách ngăn bị thổi bay và gió lạnh bên ngoài tàu thổi qua nhưng đôi tai của người đàn ông đã nhạy bén bắt được âm thanh đó. Đó là thứ âm thanh mà hắn đã nghe rất nhiều lần, kim loại chạm kim loại.

Ngay lập tức, người đàn ông ném kẻ soát vé về phía trước và đổ người xuống ghế.

Tutatattattattattatta!

Ngay sau đó, một loạt đạn bắn xuyên qua cửa và sượt qua đầu người đàn ông.

───!



Kẻ soát vé lúc này đã trở thành một tổ ong. Người đàn ông lấy tay che đầu và nhìn ra cửa nhưng loạt đạn bắn ra vẫn không có dấu hiệu ngừng lại.

Súng tiểu liên?

Ngừng bắn rồi!

Những kẻ này x·ả s·úng không thương tiếc mặc dù đồng bọn của chúng vẫn còn ở đó, thậm chí chúng còn không để hắn ta gửi đi bất kỳ tín hiệu nào. Hẳn là những kẻ này đã thoả thuận nếu chúng không nhận được tin tức từ tên này sau một thời gian nhất định, chúng sẽ nổ súng.

Những kẻ đ·ánh b·om t·ự s·át và giờ là chuyện này, đúng là những tên điên.

Tại sao cứ phải là chuyến tàu này cơ chứ?

Người đàn ông thở dài và đứng dậy. Sau khi lau sạch phấn và bụi trên người, hắn nhìn qua cửa. Ngay sau đó, cánh cửa bị đập vỡ, ba người đàn ông cao lớn lao vào hành lang.

"Có người còn sống?"

"Không phải ngươi nói là n·gười c·hết hết rồi hay sao?"

Lũ c·ướp trao đổi ánh mắt với nhau và sau đó bắt đầu tiếp cận người đàn ông. Hành lang hẹp chỉ đủ cho một người đi vào, vì vậy người đàn ông chỉ phải đối phó với một người mỗi lần nhưng đối thủ kia thì to cao hơn hắn rất nhiều. Thành thật mà nói người đàn ông không muốn chiến đấu ở đây bởi vì hắn đang ở thế bất lợi.

'Nhìn thì có vẻ như chúng không có ý định giữ mình sống.'

"......Có một điều ta muốn hỏi các ngươi."

"Cái gì? Ngươi muốn cầu xin tha mạng à? Không đời nào."

"Các ngươi dựa vào đâu mà t·ấn c·ông đoàn tàu này vậy? Có đáng để vứt bỏ mạng của mình không? Đội cứu hộ sẽ đến đây sớm thôi."

"Ngươi đang đe dọa ta đấy à?"

Người dẫn đầu lời cảnh báo của ta khịt mũi và rút kiếm.

"Ta sẽ g·iết ngươi chỉ bằng một đòn."

Kẻ này tiến về phía trước, người đàn ông từ từ lùi lại. Tuy nhiên, không gian có hạn, nếu lùi lại nữa, hắn sẽ rơi khỏi tàu.

"Ngươi hết đường lùi rồi."

Đúng vậy. Nếu nhảy ra khỏi tàu ở đây, hắn sẽ đi theo vị giáo sư Rudger Chelici kia mất.

"Ta đang bận, vì vậy ta sẽ tiễn ngươi đi càng sớm càng tốt!"

Khoảnh khắc hắn ta thốt ra những lời đó và cố gắng t·ấn c·ông đối phương, người đàn ông đã kích hoạt phép thuật chuẩn bị trước.

Không khí nổ tung, cơ thể của gã định đâm kiếm vào người đàn ông bật ngược lại như một viên đạn đại bác. Những kẻ đứng phía sau không phản ứng kịp nên chúng đều bị ném xuống sàn.

"Ôi trời, cái gì thế...."

"Pháp sư?!"

Ba gã không có dấu hiệu gì thương tổn nặng, chúng khá mạnh. Có thứ gì đó dưới quần áo của những kẻ này. Giống như một bộ đồ bảo hộ.



Người đàn ông giải phóng năng lượng ma pháp đã tích lũy được và khắc cổ ngữ Rune. Hình vẽ ba chiều trong không khí cuối cùng biến thành ma thuật, ngay lập tức, nó biến thành một cơn gió lớn và nhấc bổng những kẻ đó lên không trung. Cảnh tượng trông như một bàn tay vô hình đang tóm lấy những t·ên c·ướp vậy.

"Đây là gì?"

"Thả ta xuống!"

Người đàn ông không đáp, dùng gió di chuyển và ném ba kẻ địch ra khỏi tàu.

"Cứu ta! Làm ơn!"

Xử lý xong, người đàn ông rút trong túi ra một sợi dây, chỉnh lại mái tóc hơi rối của mình.

Khi người đàn ông đang nghĩ đến việc bỏ chạy ngay thì cửa khoang số ba mở ra và những kẻ mới xuất hiện. Khi đối phó với một vài kẻ, số khác sẽ tiếp tục xuất hiện. Dường như không có hồi kết, đó là lý do tại sao hắn muốn rời đi thật nhanh.

"Cái này là cái gì?"

Mấy người từ toa số ba đi tới nhìn bên trong toa số bốn đã bị phá hủy một nửa, chỉ còn một người đang đứng trơ trọi, sắc mặt bọn chúng tức khắc trở nên lạnh lùng.

"Giết hắn!"

Người có vẻ là đội trưởng đã ra lệnh. Cùng lúc đó, những kẻ đang chờ lệnh đồng loạt chĩa súng. Nhìn thấy cảnh đó, người đàn ông vô cùng muốn thở dài.

Lại đến nữa!

"Bắn!"

Thủ lĩnh vừa ra lệnh, người của hắn đã bóp cò nhưng đạn không bắn ra.

Clap! Clap!

"Hửm?"

"Các ngươi đang làm gì đấy?"

"Ngài Đệ nhị, súng bị hỏng rồi!"

"Cái gì?"

Trong khi lũ c·ướp đang bối rối, người đàn ông đã kích hoạt phép thuật tiếp theo của mình.

Vù!

Phép thuật thi triển trên tay người đàn ông bị hủy bỏ trong không khí.

Kẻ pháp sư đối địch chỉ đũa phép của mình về phía người đàn ông với ánh mắt cảnh giác.

"Kẻ này là pháp sư."

"......."

"Không thành vấn đề, hắn cũng sẽ phải c·hết."

Người đàn ông chắc chắn rằng những tên này là những kẻ khủng bố, bất cứ thứ gì hắn nói lúc này đều sẽ không hiệu quả. Hắn lấy chiếc đồng hồ ra khỏi túi và kiểm tra thời gian. Chưa đầy mười phút đã trôi qua kể từ khi cuộc t·ấn c·ông bắt đầu.

Thời gian vẫn còn thiếu một chút.

Khung cảnh lướt qua bên ngoài vẫn lành lạnh và thoáng đãng. Người đàn ông nghĩ nó rất đẹp khi nhìn qua cửa sổ, nhưng cảnh này sẽ trở nên đáng sợ khi một bức tường đã bị phá hủy.

Vẫn còn thời gian trước khi đoàn tàu rời dãy núi Aret, sẽ rất khó để quân tiếp viện đến ngay lập tức. Xem xét vị trí và thời gian, quân tiếp viện cần ít nhất năm phút để đến nơi.

Không có lựa chọn nào khác ngoài việc cố cầm cự rồi.