Giáo Sư Gián Điệp

Chương 312: Con đường bị chối bỏ (1)



Ánh sáng vàng rực khổng lồ lấp kín tầm nhìn của Basara, nó nhận ra bản thân đã không thể né tránh được đòn t·ấn c·ông này nữa liền tuyệt vọng giơ cả bốn cánh tay lên nỗ lực làm ra hành động phản kháng cuối cùng.

Toàn bộ cơ thể của con quỷ bị bao phủ trong ma thuật màu đỏ sẫm và bùng cháy như một ngọn đuốc.

Giây phút lòng bàn tay của tượng Phật chạm vào bốn cánh tay của Basara, toàn bộ thân thể của con quỷ bắt đầu nứt ra, tan biến thành bụi phấn.

"... ... !!!"

Những gì cuối cùng con quỷ nhìn thấy chính là lòng bàn tay vàng từ từ phóng đại trước mắt. Nó không còn sức chống cự gì nữa, ngay cả thể chất vốn có thể tái sinh lúc này cũng hoàn toàn vô dụng.

Thời gian chậm rãi trôi qua, tròng mắt Basara lúc này đã tràn ngập ánh sáng hoàng kim. Chẳng mấy chốc, bàn tay khổng lồ của tượng Phật hoàn toàn ấn xuống cơ thể con quỷ.

Không có bất kỳ một tiếng động nào khi bàn tay khổng lồ hạ xuống. Xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng gió nhè nhẹ, giống như cánh bướm đậu trên lá sen. Khi bàn tay tượng Phật tan đi, tất cả những gì còn lại chỉ là một dấu tay khổng lồ in trên mặt đất. Con quỷ đã hoàn toàn biến mất như thể chưa từng tồn tại.

Phù!

Rudger hít một hơi thật sâu. Hình ảnh tượng Phật phía sau hắn hóa thành những đốm sáng nhỏ rồi tan biến. Những hạt bụi vàng bay khắp nơi, len lỏi giữa các nhánh rễ của Cây Thế Giới trông giống như những con đom đóm.

Andrey Semov bần thần nhìn cảnh tượng phía trước với đôi mắt mờ mịt.

'... ... Thật đẹp!'

Một kỷ niệm xưa chợt ùa về trong đầu ông ta. Hình ảnh đứa con bé bỏng của ông ta trở nên sáng rõ trong miền ký ức vốn tưởng đã sớm phai nhạt theo thời gian. Tại khoảnh khắc này, Andrey Selmov có cảm tưởng bản thân lại một lần nữa có thể nhìn thấy nụ cười rực rỡ như ánh sao đêm đó.

Đứa con của ông ta.....

Ánh mắt của Andrey Semov chợt cúi xuống.

Tất cả đều vô nghĩa.

Ông ta sớm biết đây cũng chỉ là ảo giác nhất thời của bản thân. Lý trí sắt đá của Andrey Selmov đã kéo ông ta về thực tại. Không biết điều này là may mắn hay là bi ai nữa.

Một nụ cười nhợt nhạt nở trên môi Andrey Semov. Dù kiệt tác của đời mình đã bị phá hủy, nhưng kỳ lạ thay, ông ta lại không hề cảm thấy tức giận. Ông ta hiện tại thậm chí còn cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.

Andrey Semov đột nhiên nhớ lại lý do tại sao bản thân xuất hiện ở đây.

Ông ta đã từng là một pháp sư đầy triển vọng, có thân phận cao quý và một mái ấm đủ đầy. Tuy nhiên, người bạn đời của ông ta lại có thể chất yếu đuối. Bà ấy đã không qua khỏi sau khi hạ sinh đứa con đầu lòng của bọn họ.

Andrey Semov vẫn còn nhớ rất rõ những lời dặn dò cuối cùng trước lúc lâm chung của vợ. Sau khi bà ấy mất, ông ta đã dành tất cả tình yêu thương cho đứa con của hai người. Đối với Andrey Semov, con gái là lẽ sống, là chỗ dựa tinh thần duy nhất của mình.

Trớ trêu thay, đứa con của ông ta không may mắc phải một căn bệnh n·an y·. Andrey Semov đã làm đủ mọi cách để chữa trị cho đứa bé nhưng tất cả đều vô ích, tình hình sức khỏe con gái ông ta ngày càng xấu đi.

Không thể trơ mắt nhìn con gái ra đi như người vợ quá cố, Andrey Semov quyết định sẽ tự mình tìm cách chữa trị. Ông ta tin rằng trên đời không có căn bệnh nào là không thể chữa khỏi.



Andrey Semov đã dùng danh tiếng của mình huy động tất cả những người có kinh nghiệm trong lĩnh vực y học nghiên cứu căn bệnh kỳ lạ của con gái. Bọn họ đã cùng nhau phân tích nguyên nhân gây bệnh và tìm cách điều trị nhưng vẫn còn thiếu quá nhiều thứ.

Thời gian, nguyên liệu, dữ liệu nghiên cứu, vật thí nghiệm.

Thiếu thời gian, bọn họ có thể ăn ít đi, ngủ ít hơn. Thiếu nguyên liệu điều chế, bọn họ có thể dùng tiền bạc bù đắp.

Nhưng dữ liệu về việc điều trị có hiệu quả hay không lại không dễ dàng thu thập được. Có những hạn chế trong việc tiến hành nghiên cứu nếu chỉ sử dụng chuột thí nghiệm. Nhưng điều quan trọng nhất chính là liệu phương pháp của bọn họ có hiệu quả với tất cả mọi người hay không.

Vào lúc đó, một ý nghĩ thoáng chốc lướt qua tâm trí Andrey Semov.

Thí nghiệm trên con người.

Thứ này là điều cấm kỵ đối với các pháp sư. Nếu bị phát hiện, Andrey Semov sẽ mất tất cả. Tiền bạc, địa vị và danh tiếng của ông ta chắc chắn sẽ sụp đổ trong chốc lát.

Lý trí trong giây phút đó đã ngăn ông ta lại kịp.

Nhưng biến cố luôn luôn xảy ra vào lúc không ai ngờ đến nhất.

Đêm hôm đó, Andrey Semov đang ngồi nghiên cứu tài liệu chợt ngừng lại khi nghe thấy tiếng ho gay gắt phát ra từ phòng con gái mình. Qua khe cửa hé mở, ông ta xót xa khi nhìn thấy đứa con gái nhỏ đang oằn mình không ngừng ho khan. Chiếc khăn trên tay con bé đã nhuốm đầy máu tươi từ lúc nào.

Ngay cả khi trông sắc mặt đứa trẻ như sắp c·hết, nó vẫn mỉm cười an ủi người cha của mình nói rằng bản thân không sao.

Trên đời này, người làm cha nào có thể chịu đựng được khi thấy con mình phải đau đớn khổ sở như vậy.

Khoảnh khắc Andrey Semov phải chứng kiến điều đó, dường như có thứ gì đó trong tâm thâm ông ta đã vỡ vụn.

Ngày tiếp theo, Andrey Semov cẩn thận né tránh sự chú ý của những người xung quanh, lén trộm t·hi t·hể từ những khu ổ chuột và tiến hành thí nghiệm phi pháp.

Thời gian dần trôi qua, mọi thứ từ từ mất kiểm soát giống như một chiếc ô tô bị hỏng phanh, Andrey Semov đắm chìm vào nghiên cứu trên cơ thể người. Đầu tiên ông ta chỉ sử dụng t·hi t·hể, sau đó ông ta dần chuyển sang thí nghiệm trên những tên t·ội p·hạm.

Dữ liệu ngày một được tích lũy. Và cuối cùng, khi việc chữa trị đã hoàn tất, Andrey Semov tâm trạng vô cùng hồ hởi, ông ta ngay lập tức muốn trở lại thăm con gái. Tuy nhiên....

"Andrey Semov, ông đã b·ị b·ắt về tội danh thí nghiệm phi pháp trên cơ thể người."

Andrey Semov không ngờ đến việc Cơ quan tình báo của Đế quốc sẽ đến bắt mình lúc này.

Andrey Semov bị ám ảnh bởi ý nghĩ mình sẽ b·ị b·ắt, đồng thời phải nhanh chóng đưa thuốc chữa cho con gái mình. Vì vậy, ông ta đã liều mạng t·ấn c·ông tất cả các sĩ quan tình báo và chạy về dinh thự.

Khoảnh khắc Andrey Selmov tưởng chừng sắp có thể gặp lại đứa con bé bỏng của mình, căn bệnh của con bé chắc chắn sẽ được chữa khỏi. Nhưng chào đón ông ta lại là một cái xác đã không còn hơi thở.



Andrey Semov run rẩy nắm lấy bàn tay nhỏ bé trước mặt. Ông ta không thể cảm nhận được chút hơi ấm nào trong đôi bàn tay lạnh giá của mình.

"Con ơi, cha đã tìm ra cách chữa trị rồi. C-Cha đã mang thuốc trở về rồi....C-Con hãy mở mắt ra đi...."

Andrey Semov đút lọ thuốc vào tay đứa trẻ nhưng chiếc lọ bất lực lăn xuống sàn. Ông ta bật khóc nức nở ôm t·hi t·hể con gái vào lòng.

Ngay sau đó, các đặc vụ của cơ quan tình báo Đế quốc xông vào phòng.

"Ông ta ở đây! Andrey Semov ở phía này!"

"Ở yên đó! Nếu ngươi dám chống cự, chúng ta sẽ không nương tay!"

Đôi mắt đẫm lệ của Andrey Semov hướng về phía các nhân viên tình báo. Cơn giận của ông ta sôi lên như dung nham khi nhìn những kẻ trước mặt. Nếu không phải ông ta về chậm một bước, nếu không phải những kẻ này ngăn cản ông ta.....

Ông ta cuối cùng đã tìm ra phương pháp chữa trị căn bệnh n·an y· nhưng ông ta vẫn chẳng thể cứu lấy đứa con của mình.

Ánh mắt Andrey Semov tràn đầy hận thù, tức giận và căm phẫn.

Các đặc vụ tình báo và thậm chí cả các hiệp sĩ đều đồng loạt t·ấn c·ông, nhưng cuối cùng vẫn không thể đấu lại Andrey Semov.

Sau cái ngày định mệnh đó, Lexorer đầy triển vọng Andrey Semov đ·ã c·hết. Thay vào đó, một tên thuật sĩ khét tiếng đã ra đời.

***

Andrey Semov chợt tỉnh táo lại sau dòng hồi tưởng.

Bên cạnh ông ta lúc này là một kẻ khoác trên mình chiếc áo choàng bóng tối đen thẫm. Người này không ai khác chính là Rudger.

Rudger nhìn chằm chằm vào Andrey Semov. Andrey Semov cũng nhìn lại.

Rudger không lên tiếng hỏi tại sao người này lại giúp đỡ mình. Hắn có thể nhận ra Andrey Semov đang hấp hối.

Andrey Semov lẩm bẩm như đang phàn nàn.

"Ngươi định g·iết ta sao?"

"Không."

"Haha."

Andrey Semov không biết đó là sự tự tin vào sức mạnh của đối phương hay đó là sự đồng cảm cuối cùng kẻ này dành cho ông ta. Tuy nhiên, trong khoảnh khắc này, Andrey Semov lại thấy có thiện cảm với người đàn ông này một cách kỳ lạ.

"Ngươi đã bao giờ thất bại trong việc bảo vệ thứ quý giá của bản thân chưa?"



"... ... ."

Thấy Rudger không trả lời, Andrey Semov mỉm cười.

"Có vẻ như câu trả lời đã rõ ràng."

"... ... ."

"Ngươi rất giống ta trong quá khứ."

Andrey Semov lẩm bẩm như thể đã từ bỏ mọi thứ.

Sau đó, ông ta dồn toàn bộ sức mạnh ma thuật còn lại trong cơ thể vào tay phải của mình. Thứ xuất hiện trong lòng bàn tay Andrey Semov giống như cấu trúc mà Rudger đã từng thưởng cho các học sinh của mình.

"Nó chứa đựng những kiến ​​thức ta đã đạt được. Cầm lấy đi, nó sẽ giúp ích cho ngươi. Ngươi có thể tiết lộ nó nếu muốn. Ta chắc chắn tên tuổi của ngươi sẽ được xướng lên trong Đại sảnh Danh vọng của Hội trường Arcane."

"Sao ông lại đưa cho tôi thứ này?"

Rudger biết thứ chứa đựng kiến ​​thức của Andrey Semov rất phi thường. Đó là kết quả nghiên cứu cả đời của một Lexorer. Giá trị nó mang lại không hề nhỏ chút nào.

"Chỉ cần công bố nó, ông có thể lấy lại được danh tiếng trước đây. Ít nhất nếu tính đến sự giúp đỡ của ông trong trận chiến vừa qua, ông có thể tránh được án tử hình."

Andrey Semov lắc đầu.

"Ta từ lâu đã không cần những thứ đó nữa."

Khụ. Khụ.

Andrey Semov ho sặc sụa, máu đen tuôn ra không ngừng từ miệng ông ta. Cơ thể của ông ta đang c·hết dần.

Andrey Semov mỉm cười cay đắng.

"Điều ta cần không phải là những lời khen ngợi hay những dấu ấn vĩ đại để lại trên thế giới này. Ta chỉ muốn bảo vệ những gì bản thân trân quý."

"... ... ."

"Rất buồn cười, đúng chứ? Ta biết những điều này sẽ không có ý nghĩa với người khác, nhưng ít ra chúng có ý nghĩa với ta."

Một người không sợ khi phải trở thành kẻ địch với cả thế giới. Trở thành cái đích cho mọi người chỉ trỏ, bàn tán hay gièm pha. Ngay cả khi phải vứt bỏ tất cả mọi thứ, phải bước đi trên con đường đầy khó khăn và chông gai, người đó cũng không hề hối hận, sẵn sàng chịu đựng tất cả.

"Ngươi hẳn cũng đã từng trải qua chuyện như vậy, phải không?"

Đôi mắt của Andrey Semov nhìn thẳng vào Rudger.