Giáo Sư Gián Điệp

Chương 318: Cứu rỗi (2)



"Flora Lumos, quan sát cho thật kỹ."

Trước khi ra tay, Rudger nhẹ giọng nói với Flora.

Flora đứng phía sau lau nước mắt, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Rudger với vẻ khó hiểu.

"Phép thuật ta sắp sử dụng sẽ không giống những gì ta đã từng dạy trò trên lớp."

"Ý giáo sư là phép thuật ánh sáng lúc trước sao?"

"Đúng vậy. Những người khác thì không chắc nhưng ta tin trò có thể nhìn ra được. Không cần nghi ngờ thiên phú của bản thân, trò rất có tài. Chắc chắn một ngày nào đó, trò có thể tạo ra những ma pháp vĩ đại khác."

Trong giây lát, Flora không hiểu Rudger đang nói về điều gì.

Cô ấy cũng có thể tạo ra phép thuật mạnh mẽ như vậy sao?

Nhưng giọng của giáo sư lại quá nghiêm túc, không giống như những lời nói suông.

Giáo sư thực sự công nhận tài năng của cô ấy sao?

"... ... !!!"

Flora gần như không kìm được cảm giác muốn khóc lần nữa, nhưng cuối cùng cô ấy cũng đã kìm nén lại. Flora nhìn chằm chằm vào Rudger với ánh mắt kiên quyết.

Có lẽ cũng cảm nhận được ánh mắt đó, Rudger cười nhạt rồi bay lên không trung.

Cơ thể hắn nhanh chóng bị bao phủ bởi tia sét màu tím lao nhanh về phía Basara.

Flora không dám rời mắt khỏi khung cảnh chiến đấu trước mặt. Cô ấy sẽ không phụ sự kỳ vọng của giáo sư. Cô chắc chắn sẽ biến tất cả những thứ chứng kiến hôm nay thành của mình.

Flora không hề có chút suy nghĩ gì về việc liệu giáo sư có thể b·ị đ·ánh bại hay không. Khả năng đấy thậm chí còn chưa bao giờ xuất hiện trong đầu Flora.

Basara có thể cảm nhận được rõ ràng đối thủ đang lao về phía mình với tốc độ vô cùng kinh người.

[Tại sao ngươi năm lần bảy lượt phá rối ta vậy?]

Rudger chế nhạo Basara, hắn giơ tay phải lên. Một sức mạnh to lớn tập trung trong khoảng không tối đen, chẳng bao lâu sau, một ngọn giáo sét xuất hiện trong tay hắn. Ngọn giáo rời khỏi tay Rudger và biến mất trong ánh sáng chói lóa.

Basara đang cố gắng quan sát tìm kiếm tung tích ngọn giáo chợt khựng lại, nó chậm rãi cúi xuống nhìn, ngọn giáo biến mất lúc này đã ghim vào cơ thể nó từ lúc nào. Một cái lỗ lớn ngay lập tức xuất hiện trên cơ thể con quỷ.

Đòn t·ấn c·ông này còn mạnh hơn cả bức tượng Phật kia?

Basara nghiến răng và tăng cường khả năng tái tạo trên người. Chỉ cần trái tim nó còn nguyên vẹn, nó có thể tái sinh bao nhiêu tùy thích. Trong thế giới này, Basara gần như bất tử.

Theo tiếng hét của Basara, ma lực màu đỏ sẫm bộc phát ra như một cơn thủy triều cố gắng nhấn chìm Rudger. Nó đã hoàn toàn quyết tâm muốn loại bỏ đối phương càng nhanh càng tốt.

Rudger giơ tay ra, một ngọn lửa bắt đầu b·ốc c·háy dữ dội. Thứ này không phải là lửa bình thường, nó là thanh kiếm được sử dụng bởi một con quái vật khổng lồ đã từng t·hiêu r·ụi chín đại thế giới.

────!!!



Ngọn lửa hủy diệt tản ra từ cánh tay Rudger.

!!!

Thế giới như thể bị chia thành hai nửa.

Cột lửa vung lên trời theo quỹ đạo đường kiếm bổ dọc một đường thẳng dài chẻ đôi đòn t·ấn c·ông của Basara. Thế kiếm không dừng lại ở đó mà tiếp tục chém xuống cắt đứt cánh tay phải của con quỷ.

Basara cắn răng chịu đựng cơn đau truyền đến từ cánh tay, không ngừng tăng cường khả năng tái tạo. Nhưng chẳng bao lâu sau, nó kinh ngạc nhìn xuống cánh tay bị cắt đứt của mình. Cánh tay của nó lần này không thể phục hồi.

[Sao có thể... ... ?]

Rudger không để cho con quỷ kịp phản ứng, hắn tiếp tục triệu tập các nguyên tố ngũ hành t·ấn c·ông kẻ địch.

Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ.

Ma pháp Ngũ hành dồn dập đánh vào cơ thể Basara, hất văng con quỷ về phía sau.

Basara không hề có sức hoàn thủ, nó chỉ có thể bất lực hứng chịu các đòn t·ấn c·ông từ đối phương. Con quỷ ngày càng nôn nóng và tức giận. Đây là thế giới do nó làm chủ, tại sao nhân loại kia vẫn có thể ung dung chà đạp nó như vậy? Chẳng lẽ sức mạnh chênh lệch giữa hai bên lại lớn đến thế sao?

Không thể nào!

Nó là một tông đồ chuyên môn thao túng cảm xúc. Một sinh vật kích thích nỗi sợ hãi của con người, nắm giữ trái tim và kích động những cảm xúc ô uế trong họ. Nhưng đây là lần đầu tiên Basara cảm nhận được thứ cảm xúc gọi là sợ hãi. Một con quỷ đã sống cả trăm ngàn năm như nó lại có một ngày cảm thấy lép vế trước một nhân loại.

Trong khi Basara vẫn đang vất vả vật lộn đấu tranh cảm xúc, Rudger tiếp tục tung ra đòn t·ấn c·ông tiếp theo.

Những ánh sáng chói lòa nối tiếp nhau nhấp nháy trên không trung. Tiếng sấm bao trùm khắp đất trời trong khoảnh khắc này chợt hội tụ toàn bộ trong tay Rudger. Thứ v·ũ k·hí trong tay hắn lúc này không phải thanh kiếm hay ngọn giáo mang thuộc tính Lôi, nó không hề có chút nào sắc bén mà nặng nề hơn.

[Búa sao?]

Trên tay Rudger lúc này là một chiếc búa làm bằng sét. Sức mạnh hội tụ bên trong không kém cạnh gì ngọn giáo sét ban nãy.

Basara ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, nó lắp bắp mở miệng.

[Làm sao có thể...... một con người sao có thể sở hữu được sức mạnh của các vị thần?]

Sức mạnh mà Rudger sử dụng đã có thể đe dọa đến tính mạng Basara.

Những lời lẩm bẩm của Basara không khiến Rudger trì hoãn hành động của mình dù chỉ một giây.

Theo cử chỉ tay của Rudger, chiếc búa tầm sét bổ thẳng xuống trán Basara. Con quỷ theo bản năng giơ cánh tay còn lại lên cố gắng tạo ra lá chắn mạnh nhất có thể. Ánh sáng xanh trắng đan xen từ chiếc búa v·a c·hạm với màn chắn của con quỷ. Tấm khiên mà Basara dồn hết sức lực còn lại của bản thân tạo ra dễ dàng bị phá tan và biến mất.

[.........!!!]

Đôi mắt của Basara chỉ còn lại sự kinh hoàng, con ngươi của nó phản chiếu lại hình ảnh một chiếc búa đang lao thẳng về phía mình, hình ảnh đó ngày càng được phóng đại to dần.

Ngay sau đó, tia sét trắng lan ra như một v·ụ n·ổ và nhấn chìm cơ thể to lớn của Basara. Thế giới đen tối bỗng chốc tràn ngập sắc trắng. Một cơn bão dữ dội quét thẳng qua cánh đồng hoa đỏ rực. Những cánh hoa bị thổi bay trôi nổi khắp mọi nơi.

Sau khi v·ụ n·ổ lắng xuống, ánh sáng dịu dần, khung cảnh xung quanh dần trở lại yên ắng như cũ. Tại trung tâm của v·ụ n·ổ chỉ còn lại một cái hố, không có bất kỳ dấu vết nào của những bông hoa quanh đó, tất cả đều bị bốc hơi sau đòn đánh vừa rồi. Bên dưới đáy hố chỉ còn lại đầu của con quỷ. Cả cơ thể của Basara lúc này đã biến mất.



[Haha. Không thể tin được ta cuối cùng lại c·hết trên tay một nhân loại như thế này.]

Basara lúc này đã không còn chút tức giận nào. Trong giọng nói của nó chỉ có sự cảm thán. Tóc trên đầu Basara dần hóa thành bụi phấn.

[Một nhân loại có thể nắm giữ sức mạnh tương đương với các vị thần. Có lẽ đó là lý do thiên phú của ta không có tác dụng gì với ngươi.]

"... ... ."

Basara cũng đã nhận ra rằng sức mạnh mà Rudger nắm giữ không phải của Giáo hội Lumensis, kẻ thù không đội trời chung của nó.

[Có lẽ việc ta thức dậy như thế này, gặp ngươi và b·ị đ·ánh bại là số mệnh sắp đặt sẵn.]

"Ngươi nói xong chưa?"

Đầu của con quỷ lúc này đã tan biến một nửa, khi nghe những lời này của Rudger, Basara vẫn mỉm cười, nụ cười của nó hơi có chút man rợ.

[Khặc khặc. Ta có thể thấy con đường phía trước của ngươi sẽ chông gai đến mức nào. Thật tiếc là ta không thể tận mắt nhìn thấy nó.]

"Nếu ngươi đã nói xong những gì cần nói thì mau chóng biến đi."

[Hãy cẩn thận với các tông đồ.]

Rudger khựng lại trước lời cảnh báo đột ngột này.

[Ta có thể cảm nhận được vài thứ khi chiếm lấy cơ thể của Flora Lumos. Tuy rất mờ nhạt nhưng ta biết vẫn còn nhiều sinh vật mà nhân loại các ngươi gọi là ác quỷ còn sót lại trên thế giới này.]

"Có bao nhiêu kẻ giống như ngươi?"

[Ta không rõ nhưng bọn chúng sớm muộn rồi cũng sẽ thức tỉnh.]

Basara để lại những lời cuối cùng, sau đó, toàn bộ cơ thể của con quỷ hóa thành bụi phấn phân tán vào không trung.

Rudger im lặng chứng kiến cảnh tượng con quỷ biến mất.

Một lúc sau, hắn mới chậm rãi quay lại.

Flora Lumos dường như cũng nhận ra trận chiến đã kết thúc, nhanh chóng chạy về phía hắn. Dừng lại trước mặt Rudger, Flora có chút mất sức, đứng yên thở gấp một lúc, đôi mắt của cô vẫn không chớp mắt hướng về người trước mặt.

Rudger quan sát khung cảnh cánh đồng hoa đang dần sụp đổ, dấu hiệu của việc linh hồn Flora Lumos đang dần tỉnh lại.

"Flora Lumos."

"Vâng, thưa giáo sư."

"Trở về thôi."



* * *

Mandelina và Aidan nhìn cơn bão đen phía trước với ánh mắt lo lắng. Bọn họ đã nghe theo tín hiệu nhận được t·ấn c·ông b·ằng toàn bộ sức mạnh của bản thân. Tuy nhiên, cơn bão chỉ bị ảnh hưởng đôi chút rồi lại bùng lên mạnh mẽ trở lại. Tuy cơn bão không còn gia tăng kích thước nữa, nhưng bọn họ cũng không thể để nó tiếp tục tàn phá nơi này được.

Mandelina không biết làm cách nào để ngăn chặn cơn bão. Nếu thứ trước mặt di chuyển sang nơi khác thì đúng là một t·hảm h·ọa.

Lúc Mandelina đang phân vân không biết nên làm gì tiếp theo, chợt tiếng gọi của Aidan kéo cô ta về hiện thực.

"Sư phụ! Nhìn kìa!"

Aidan giơ ngón tay lên và chỉ vào tâm bão.

Mandelina cũng nhận thấy sự thay đổi.

"Cơn bão đang tán đi sao?"

Cơn bão đen như thể dần mất đi sức mạnh. Nó nhanh chóng biến mất như thể chưa từng tồn tại, khung cảnh bên trong từ từ lộ ra. Có hai bóng người xuất hiện, là Flora Lumos đang b·ất t·ỉnh và Rudger trên người đầy v·ết t·hương.

"Giáo sư!"

"Anh ta làm được rồi!"

Cơn bão thậm chí còn chưa tan, nhưng khi Aidan nhìn thấy Rudger, cậu liền không do dự chạy về phía trước. Mandelina cũng không ngăn cản mà theo sát phía sau.

Rudger cẩn thận quan sát khung cảnh xung quanh.

"Cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc."

Sau khi chắc chắn không còn nguy hiểm gì nữa, hắn gục xuống b·ất t·ỉnh.

* * *

Khi Rudger tỉnh lại đã là nửa đêm. Xung quanh tối om, khó có thể phân biệt được đây là đâu. Phải mất một lúc sau, mắt hắn mới dần quen thuộc với bóng tối.

Rudger chậm rãi ngồi dậy, yên lặng quan sát xung quanh. Đây là một phòng bệnh được trang bị khá đầy đủ, khả năng là phòng bệnh chuyên dụng.

Hắn cẩn thận kiểm tra tình trạng cơ thể mình, không có v·ết t·hương nghiêm trọng nào. Có vẻ như việc điều trị đã hoàn tất trong khi hắn hôn mê.

Tuy nhiên, lý do hắn mở mắt không phải vì cơ thể đã hồi phục.

Rudger từ từ mở miệng khi cảm thấy có một sự hiện diện ngay bên cạnh mình.

"Tôi không biết ngài lại có thời gian để đến thăm bệnh nhân vào lúc nửa đêm như thế này đấy."

"Không thể làm khác được. Nếu không đến vào hiện tại, ta sẽ không có cơ hội nào đến đây nữa."

Có thứ gì đó khuấy động trong bóng tối và mang hình dạng một người. Đó là một người đàn ông mặc áo choàng đen và đeo mặt nạ.

Rudger quay lại nhìn người này.

"Ngài có chuyện gì cần gặp tôi sao, Linh Cấp?"

"Chà! Cậu thậm chí không thèm nói chuyện với ta bằng kính ngữ nữa."

Linh Cấp mỉm cười, giọng nói pha chút hứng thú phát ra đằng sau chiếc mặt nạ.