Giáo Sư Gián Điệp

Chương 326: Gia tộc yêu tinh (2)



Rudger bình tĩnh sắp xếp lại các dữ kiện trong đầu.

Một gia tộc yêu tinh đột ngột biến mất, gia tộc Leafre lên thay thế chăm sóc Cây Thế Giới.

Yêu tinh hợp tác với vương quốc tiền nhiệm thực hiện kế hoạch bí mật nào đó phát triển Cây Thế Giới dưới lòng đất.

Basara phát hiện và t·ấn c·ông lực lượng này, cuối cùng bị phong ấn.

Những người cầm quyền vương quốc đột ngột bị xóa sổ trong vòng một đêm, rất có khả năng do Thánh quốc ra tay. Điều kỳ lạ là việc chính quyền bị thay đổi lại không có chút nào ảnh hưởng đến người dân trong vương quốc, cứ như thể bọn họ không hề biết có chuyện này xảy ra.

Mọi chuyện quá mức kỳ lạ! Như thể có một thế lực khổng lồ đứng sau thao túng tất cả những chuỗi sự kiện đó vậy.

Rudger cuối cùng đưa ra một số suy đoán.

Gia tộc lớn mạnh nhất hiện đang bảo vệ Cây Thế Giới được cho là gia tộc Leafre. Điều này có nghĩa là gia tộc trước đây có thể đã bị trục xuất vì tội ă·n t·rộm cây non của Cây Thế Giới cho con người. Có thể giải thích rằng sau sự kiện ngày hôm đó, tộc yêu tinh trở nên bảo thủ hơn và tự c·ách l·y với thế giới bên ngoài. Một trăm năm trước thậm chí còn có một cuộc c·hiến t·ranh với con người.

Tuy nhiên, Rudger khó có thể biết được chuyện gì đã xảy ra sau đó.

Hắn cần thêm thông tin... … .

Rudger đang suy nghĩ xem có nên hỏi riêng Belaruna về chuyện đó hay không. Có lẽ bản thân cô ấy cũng không biết, dù sao thì mọi chuyện cũng đã xảy ra cách đây hơn năm thế kỷ.

Không biết giáo sư Vierano có chút thông tin gì về sự kiện đó không?

Lúc Rudger đang cân nhắc mọi chuyện thì Eileen lên tiếng hỏi.

“Vậy bây giờ anh định làm gì?”

Vụ khủng bố đã kết thúc, Rudger đã chuyển toàn bộ công lao cho Pacius. Hắn không muốn thu hút quá nhiều sự chú ý.

“Tôi cần quay lại công việc của một giáo sư. Lịch trình học tập hiện tại đã bị gián đoạn hoàn toàn bởi sự cố lần này. Sắp tới sẽ có nhiều việc cần phải giải quyết.”

“Quả là một giáo sư tận tâm. Rất tiếc đấy không phải là điều ta mong muốn nghe từ anh.”

Rudger mặt không chút biểu cảm, nhìn chằm chằm vào Eileen.

“Đến lúc cô hoàn thành giao dịch của chúng ta rồi.”

* * *

Rudger bước dọc trên hành lang dài của tòa lâu đài theo sự hướng dẫn của Eileen và Pacius. Nội thất bài trí bên trong rất tinh xảo, mỗi một đồ vật đều tựa như một tác phẩm nghệ thuật. Tuy nhiên, Rudger không mấy quan tâm đến chúng, thứ hắn để ý thực sự chính là địa điểm sắp tới, một nơi lưu trữ toàn bộ những báu vật của Đế quốc Exilion trong suốt chiều dài lịch sử hình thành và phát triển.

“Anh nên cảm thấy vinh hạnh.”

Eileen tự tin sải bước về phía trước.

“Bảo khố không phải là nơi có thể tùy tiện đi vào. Ngay cả người trong hoàng thất cũng không được phép vào nơi đó trừ Hoàng đế tại vị chính thức.”

“Nói như vậy thì cô cũng không được phép tiến vào nơi đó.”



“Ta là ngoại lệ. Bởi vì ta sẽ là Hoàng đế tiếp theo.”

Vị Hoàng đế tiếp theo…..

Nói như vậy chứng tỏ Eileen rất tự tin có thể giành lấy vương miện từ những người thừa kế khác.

Không hiểu sao Rudger lại đột nhiên nghĩ đến Nhị Hoàng tử Yvellon kia. Hắn không biết có nên đánh tiếng cho Eileen hay không. Dù sao thì người kia cũng là anh em ruột thịt của Eileen, một người ngoài như hắn chen lời quả thực không tốt cho lắm.

Từ góc độ quan sát của Rudger, Eileen có tài năng, có dã tâm nhưng một mặt khác, cô ta lại rất để ý đến gia đình của mình mặc dù sự quan tâm đó có hơi lệch lạc, méo mó. Điển hình chính là thái độ của Eileen đã khiến Erendir phải sống một cuộc sống vô cùng khó xử. Hắn không rõ vị Hoàng tử còn lại kia có phải trải qua cuộc sống như Erendir hay không, nhưng trông anh ta có vẻ cũng không hạnh phúc gì cho lắm.

“C-Chị?”

Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên từ phía trước. Rudger ghé mắt nhìn, là Erendir và những hầu cận của con bé.

Đôi mắt trong veo như ngọc đó đang nhìn Rudger với vẻ hoài nghi.

“Em gái, em đang định đi đâu vậy?”

“À, em đang định trở lại nơi tập trung của các học sinh Theon.”

“Đã lâu em không về nhà, không muốn ở lại nghỉ ngơi chút sao? Cha mẹ rất nhớ em đấy.”

“.........Em vừa gặp bọn họ rồi.”

“Được rồi, có vẻ như em rất muốn nhanh chóng đến chỗ bạn bè của mình. Em đã kết giao được với nhiều người bạn ở học viện rồi sao?”

“Chuyện đó… … .”

Khi hai từ "bạn bè" vang lên, Erendir lộ rõ ​​vẻ xấu hổ. Đã gần nửa năm trôi qua kể từ khi nhập học Theon, nhưng đến hiện tại, Erendir vẫn chỉ có duy nhất một người bạn. Nếu cô ấy nói điều này với chị gái mình, Eileen chắc chắn sẽ chế giễu cô ấy.

"À, dĩ nhiên rồi!”

Ngay khi Erendir nói vậy, ánh mắt cô bé xuyên qua Eileen, nhìn chăm chú vào Rudger với ánh nhìn cầu xin.

Rudger sao lại không hiểu ý nghĩa cái nhìn đó, hắn bèn quay mặt đi giả bộ như không nghe thấy gì, cũng không lên tiếng vạch trần lời nói dối vụng về này.

“Vậy sao?"

Eileen thừa hiểu tính cách của em gái mình, nhưng cuối cùng cô ta cũng không đề cập gì thêm.

Erendir thấy thế, vội vàng thay đổi chủ đề.

“Bây giờ mọi người đang định đi đâu vậy?”

“Ta đã hứa sẽ thưởng cho vị giáo sư đây một thứ sau vụ khủng bố.”

“Nhưng đường này dẫn tới Bảo khố… … .”



Lời nói đến miệng Erendir chợt im bặt. Ánh mắt cô bé hiện lên chút khó tin.

Eileen gật đầu.

"Đoán đúng rồi đấy. Ta định tặng giáo sư Rudger đây vài món đồ trong Bảo khố Hoàng gia.”

“Đợi chút đã, đúng là giáo sư đã có công trong việc ngăn chặn khủng bố nhưng việc mở Bảo khố không phải có chút quá mức… … .”

“Có gì không được? Đừng quên là ta cũng có thẩm quyền mở Bảo khố.”

“Kể từ sự kiện mở Bảo khố cho người ngoài lần trước cũng đã cách đây cả một thế kỷ rồi. Sao có thể….”

“Vậy đây sẽ là lần thứ hai.”

Erendir không biết phải phản bác như thế nào. Cô bé quan sát Rudger đứng cạnh Eileen, chợt một suy đoán xuất hiện trong đầu Erendir.

Trong Hoàng gia Exilion có truyền lưu một luật bất thành văn, đó là không được tự tiện mở Bảo khố cho người ngoài trừ khi người đó là thành viên của Hoàng gia.

Erendir ngừng nói khi một ý nghĩ lo lắng chợt lóe lên trong đầu.

‘Nếu đó là giáo sư Rudger……..’

Erendir khó khăn lên tiếng.

“… … Chị, chắc không phải quan hệ giữa hai người……."

Eileen ngay lập tức nhận ra suy nghĩ kỳ lạ mà Erendir đang tưởng tượng, cô ta mỉm cười.

“Ồ! Ta chưa bao giờ nghĩ rằng đứa em gái khuyết thiếu sự tinh tế của mình lại trở nên sâu sắc đến vậy. Tất cả là nhờ cuộc sống tại học viện Theon à?”

“……!!!”

Erendir sợ hãi lui về phía sau, cuối cùng phải dựa vào sự giúp đỡ của những người hầu mới có thể đứng vững được. Những hầu gái lo lắng nhao nhao hỏi thăm và nhanh chóng đưa Erendir đi.

Rudger lặng lẽ lên tiếng hỏi Eileen khi trông thấy biểu cảm của đối phương như thể đang xem một vở hài kịch.

“Cô không nên đùa giỡn em gái mình như thế.”

“Phản ứng của con bé quá thú vị, đến mức ta thường sẽ không kiềm chế được mà trêu chọc nó.”

“........”

"Không cần trưng ra cái biểu cảm đấy. Ta biết anh chưa bao giờ nghĩ ta là một người tốt."

Khi Eileen mỉm cười vui vẻ, Pacius ở bên cạnh thêm vào.

“Công chúa luôn luôn là người biết mình biết ta.”



Eileen trừng mắt nhìn, Pacius tỉnh bơ chuyển chủ đề.

“Chúng ta nên tiếp tục đi thôi.”

“Theo lời Erendir thì việc cô cho phép tôi vào Bảo khố không phải chuyện dễ xử lý."

“Không cần hỏi những câu vô nghĩa như vậy. Nếu ta có thể đưa ra đề nghị thì ta nắm chắc sẽ thực hiện được.”

Ba người tiếp tục đi đến khu vực chỉ định.

“Tất nhiên, nếu thứ anh muốn có giá trị quá lớn, ta sẽ cân nhắc việc giảm số lượng vật phẩm anh được phép lấy từ Bảo khố.”

“… … Không cần lo lắng chuyện đó.”

Cuối cùng, cả ba người đã đến một nơi tối tăm tràn ngập khí tức thần bí. Eileen dừng lại trước cánh cổng đá khổng lồ.

Rudger ngẩng đầu quan sát chiếc cổng trước mặt. Cánh cửa với đủ loại hoa văn sặc sỡ được khắc bên trên, bản thân nó mang lại một cảm giác uy nghi, tráng lệ. Thứ này không hề thua kém cánh cổng hắn đã từng thấy trong Vùng đất Cõi mộng.

"Dừng lại. Nếu tiến thêm chút nữa, bọn họ sẽ đồng loạt t·ấn c·ông đấy.”

Đúng như Eileen cảnh báo, có những người bảo vệ mặc áo giáp đứng trang nghiêm ở hai bên lối vào. Khi Eileen bước lên phía trước, một tia sáng trong mắt những Người bảo vệ lóe lên từ bên trong chiếc mũ giáp đen tuyền.

Eileen lấy chiếc chìa khóa đã chuẩn bị sẵn ra. Khi cô ta giơ chiếc chìa khóa về phía trước, đôi mắt của những Vệ binh đồng thời sáng lên. Có lẽ tất cả những người này đều cảm ứng được sóng ma thuật đặc biệt phát ra từ chiếc chìa khóa.

“Anh có thể vào rồi. Nhớ kỹ, anh chỉ có thể lấy ra ba món đồ.”

“Cô không vào sao?”

“Bảo khố chỉ cho phép một người duy nhất vào bên trong tại một thời điểm.”

“Quả thật rất cẩn trọng!”

“Nếu là nơi này thì đều đáng giá.”

Khi Eileen đứng phía trước theo chỉ dẫn, cánh cửa đá khổng lồ từ từ mở ra. Điều kỳ lạ là không có bất kỳ tiếng động nào khi một thứ to lớn như vậy di chuyển. Bên trong cánh cửa đang mở hoàn toàn tối đen như mực. Rudger đoán rằng đó là một loại hiệu ứng ma thuật nào đó.

'Người thiết kế thậm chí không cho phép người bên ngoài nhìn vào bên trong kể cả khi cánh cửa đã mở.'

Rudger từ từ vào trong.

“Đừng lạc đường đấy.”

Rudger vẫy tay làm ra động tác yên tâm khi nghe thấy giọng nói của Eileen từ phía sau.

Khi Rudger biến mất trong bóng tối, cánh cổng đá lại lặng lẽ đóng lại.

Hắn không thể phân biệt được phương hướng trên dưới trái phải khi hoàn toàn chìm vào bóng tối, có cảm giác như cơ thể đang lơ lửng trong không trung.

Một lúc sau, Bảo khố chắc hẳn đã cảm nhận được sự có mặt của một vị khách, bóng tối nhanh chóng biến mất như thủy triều rút.

Lập tức, khung cảnh rực rỡ bên trong hiện ra trước mắt Rudger.