Giáo Sư Gián Điệp

Chương 332: Tâm sự (2)



Rudger và Rene ngồi trên một chiếc ghế dài ở khuôn viên yên tĩnh.

Rene có chút căng thẳng khi ngồi cạnh giáo sư như thế này, sống lưng cô bé cứng đờ, hai tay giữ chặt mép váy trên đầu gối. Ánh mắt của Rene lén lút nhìn người bên cạnh. Trái ngược vẻ căng thẳng của cô, giáo sư có vẻ rất bình thản. Tư thế ngồi của giáo sư vẫn rất chuẩn chỉ, hai tay nhẹ nhàng chắp lại, phần lưng hơi ngả về phía sau tạo cho người khác cảm giác bình yên như đang ngắm nhìn một mặt hồ tĩnh lặng. Thái độ bình tĩnh của Rudger cũng khiến Rene giảm bớt lo lắng phần nào.

Mỗi lần nhìn thấy giáo sư, Rene không hiểu sao lại có cảm giác kỳ lạ như thể bọn họ đã từng quen biết trước đây mặc dù cô bé có thể chắc chắn, trước khi nhập học, bản thân chưa hề gặp giáo sư bao giờ. Dù đã tự nhắc nhở mình rất nhiều lần nhưng cái cảm giác kỳ quái đó vẫn không tự chủ xuất hiện mỗi khi nhìn thấy đối phương.

Rene cũng không chủ động thân thiết với giáo sư, trực giác của cô bé có thể nhận ra vị giáo sư trước mặt không muốn tiếp xúc với mình. Giáo sư bề ngoài luôn đối xử với cô bé giống như những học sinh khác nhưng Rene biết giữa hai người dường như luôn tồn tại một bức tường vô hình.

"Rene."

"Dạ?!"

Rene giật mình khi bị gọi tên đột ngột.

"Ta nghĩ trò cũng hiểu tại sao ta lại yêu cầu nói chuyện với trò."

"... ... ."

"Là về những gì trò đã chứng kiến hôm đó."

Rene nhẹ gật đầu.

"Thứ trò nhìn thấy ngày hôm đó là ma thú của ta."

Rudger nói xong liền triệu hồi [Ater Nocturnus]. Một con quạ đen tuyền như sương mù xuất hiện trên vai phải của hắn.

Con quạ quay lại nhìn Rene. Rene run lên khi nhìn thấy cảnh tượng này nhưng đôi mắt cô bé vẫn không rời khỏi ánh mắt của con quạ.

"Nó trông có vẻ không giống thứ hôm đó."

"Phải. Tên của nó là [Ater Nocturnus]. Thực tế thì [Ater Nocturnus] có kích thước không cố định, nó là ma thú chuyên dịch chuyển thông qua bóng tối."

Nghe Rudger giải thích, Rene mới để ý đến thứ màu đen phủ lấy áo choàng của giáo sư hôm đó. Cả chiếc mặt nạ kỳ quái hình mỏ quạ nữa. Rene đã từng nhìn thấy thứ đó trong một cuốn sách, nó tỏa ra một bầu không khí rất u ám.

"Nó có thể đột nhiên xuất hiện trong hư không sao, thưa giáo sư?"

"Chính xác thì nó chỉ xuất hiện ở những nơi có bóng tối thôi."

"Thật thần kỳ!"

Rene nói với vẻ ngưỡng mộ.

"E-em có thể chạm vào nó không?"

"Được."

Rene tự nhiên đưa tay về phía con ma thú hình quạ. Con quạ trừng mắt nhìn cô bé nhưng Rene chỉ khựng lại một chút rồi tiếp tục vươn tay về phía nó.

Nhìn Rene đưa tay ra với nụ cười nhẹ nhàng, [Ater Nocturnus] nghiêng đầu sang một bên trong giây lát như thể suy nghĩ gì đó. Sau đó, nó nhẹ nhàng dụi mỏ mình vào bàn tay của cô bé.

"!!!"

Rene bất giác thốt lên trước cảm giác kỳ lạ trong lòng bàn tay. Xúc cảm này tuyệt đối không phải đang tiếp xúc với bộ lông quạ bình thường, cảm giác này cô bé không thể nào miêu tả rõ được.



Rudger ở bên cạnh quan sát một lúc rồi mới hủy bỏ việc triệu hồi [Ater Nocturnus].

Rene có chút hụt hẫng khi nhìn thấy con ma thú biến mất.

"[Ater Nocturnus] không phải là loại ma thú có thể triệu hồi trong thời gian dài. Mặc dù trông có vẻ nhỏ bé nhưng nó tiêu tốn rất nhiều ma lực, đặc biệt là dưới ánh nắng."

"Ra là vậy."

"Trò có hứng thú với ma thú sao?"

"Vâng. Em có nghe nói về chúng nhưng đây là lần đầu tiên em được tận mắt nhìn thấy một con ma thú."

"Khái niệm về ma thú vẫn còn khá xa lạ với học sinh năm nhất. Trò sẽ được tiếp xúc với chúng vào chương trình học năm ba."

"Nếu vậy thì sẽ phải mất khá lâu nữa em mới được học."

"Không cần lo lắng."

"Dạ?"

"Nếu ta đoán không sai, sắp tới, rất có khả năng lớp Triệu hồi Ma thú sẽ được chuyển sang chương trình học năm nhất."

Ma thú giống như người bạn tâm giao của pháp sư vậy. Một con ma thú được triệu hồi có thể tiêu tốn một lượng ma lực khổng lồ, nhưng vào thời điểm đó, nó sẽ là thứ đảm bảo sự ổn định và sức chiến đấu cho pháp sư cực lớn. Mặc dù số lượng người có thể học được phép triệu hồi có hạn nhưng không có lý do gì mà các pháp sư sẽ bỏ qua việc học thử loại phép thuật hữu ích này.

Tuy nhiên, việc triệu hồi một con ma thú không chỉ đơn giản làm theo lý thuyết là được. Đó là một quá trình mang tính bản năng và đòi hỏi tâm ý tương thông giữa pháp sư và ma thú của mình. Học sinh năm nhất và năm hai chưa đủ kinh nghiệm để xử lý những chuyện này nên môn học Triệu hồi được chuyển sang chương trình học năm thứ ba.

Rene gật đầu đầy háo hức, không chút nghi ngờ gì về những lời Rudger nói.

Tuy nhiên, cô bé vẫn còn nhiều điều muốn hỏi.

"Giáo sư, Flora tiền bối vẫn ổn chứ?"

Trái tim Rene cho đến hiện tại vẫn thắt lại mỗi khi nghĩ về khoảnh khắc đó. Người đám sương mù đen nhắm tới rõ ràng là Rene và Flora Lumos chính là người đã cứu mạng cô ấy.

"Trò ấy vẫn ổn."

"Tạ ơn Chúa! Thật may vì cô ấy không sao."

"Sao đột nhiên trò lại hỏi như vậy?"

Rene im lặng, một lúc sau cô mới khẽ trả lời.

"... ... Là cô ấy đã cứu mạng em, nếu không, người bị chiếm đoạt thân xác lúc đó đã là em rồi."

"Thứ đó là ác quỷ."

"Dạ?"

"Đám sương mù đó là một con quỷ."

Đôi mắt của Rene tràn ngập kinh hãi khi cái tên đó phát ra từ miệng Rudger.

"Ta nghĩ trò hẳn phải biết lai lịch của thứ đó rồi chứ?"



"Sao cơ ạ?"

"Trò chưa từng thử đoán xem tại sao thứ đó ngay từ đầu lại nhắm vào mình sao?"

"... ... ."

Rene nhớ đến ảo ảnh màu đen kỳ lạ, giọng nói lạnh lùng của sinh vật đó khi nói chuyện với mình trong thân xác Flora Lumos. Nó nói gì đó về thân phận chưa thức tỉnh của cô ấy nhưng Rene cho đến hiện tại cũng không hiểu được những lời này.

Không hiểu sao khi nhìn thấy sức mạnh của bóng đen, Rene lại vô thức liên tưởng đến [Thánh Thuật] cô bé đã nhìn thấy bên trong Cung điện Pha Lê. Hình ảnh một người phụ nữ đang cầu nguyện và sử dụng thứ phép thuật thiêng liêng đó.

Đúng là kỳ lạ! Chẳng lẽ hai thứ này lại có liên quan đến nhau?

"Có vẻ như trò có rất nhiều câu hỏi."

"Vâng. Có nhiều điều em vẫn không hiểu rõ. Em tự hỏi tại sao bản thân lại đột nhiên bị cuốn vào một chuyện như thế này.... ... ."

"Nếu ta nói mọi chuyện vượt quá sức của trò, trò vẫn thực sự muốn biết chứ?"

"........."

"... ... Ít nhất, em nghĩ mình cần biết bản thân đang ở trong tình cảnh như thế nào."

Rene nhìn chằm chằm vào Rudger với ánh mắt kiên định.

"Giáo sư có thể nói cho em biết không?"

Đôi mắt của cô bé tràn ngập ánh sáng lấp lánh, chúng đẹp hơn nhiều so với lần cuối Rudger nhìn thấy.

Rudger có chút chần chừ khi nhìn thấy quyết tâm trong mắt Rene.

"......."

"Giáo sư?"

"... ... Được rồi. Tình huống hiện tại thì giấu trò cũng không phải chuyện tốt."

Rudger đang phân vân không biết phải giải thích điều gì trước, cuối cùng, hắn quyết định kể từ đầu. Sức mạnh của con bé đã gần thức tỉnh hoàn toàn, có vài chuyện con bé nên biết.

"Rene, trò đã bao giờ nghe đến [Phán Quyết] chưa?"

"[Phán Quyết]? Đây là lần đầu tiên em nghe thấy từ này."

"[Phán Quyết] là khả năng đặc biệt đến từ Con Mắt Thiện Ác. Thứ này không hẳn là trực giác mà là một loại sức mạnh có thể nhìn thấu bản chất nội tại của một sự vật."

Rene gật đầu như thể hiểu Rudger đang ám chỉ điều gì. Cô bé biết bản thân có thể vô thức cảm nhận được những ai có thiện ý hay ác ý với mình.

"Theo những ghi chép của giáo hội Lumensis, sức mạnh đó được cho là loại sức mạnh chỉ thuộc về các vị thánh."

"Nghe thật khó tin."



Mặc dù Rene đã nghe được cách gọi này từ con quỷ Basara, nhưng khi nghe trực tiếp từ miệng giáo sư lại có cảm giác khác hẳn.

"Tất cả những người sở hữu [Phán Quyết] từ xưa đến nay đều thức tỉnh sức mạnh ngay từ khi sinh ra. Trò là một trường hợp khá đặc biệt."

"Vậy giáo hội Lumensis có thể phát hiện ra em không?"

"Điều đó sẽ không xảy ra đâu."

"Dạ?"

"Bởi vì ta sẽ không để trò bị phát hiện."

Rene há hốc mồm trước lời nói của Rudger. Có lẽ giáo sư nói điều này vì lo lắng cho cô ấy, nhưng thật khó hiểu khi nghe những điều như vậy nói ra từ miệng giáo sư Rudger.

"Với giáo hội Lumensis, nếu một vị thánh được sinh ra, thay vì tôn trọng và đối xử tốt với người đó, những kẻ cuồng tín của giáo hội sẽ xiềng xích người đó để biến n·ạn n·hân này thành công cụ sử dụng của chính họ."

Rene đang định hỏi làm sao giáo sư biết điều đó, nhưng vẻ mặt của Rudger nghiêm túc đến mức cô bé không dám lên tiếng.

"Vậy em hiện tại sẽ gặp nguy hiểm sao?"

"Tạm thời chúng ta cần ẩn khả năng của trò đi."

"Làm sao có thể che lại đôi mắt này của em được?"

"Ngồi yên một lát."

"!!!"

Rene nghe lời, ngồi yên không nhúc nhích.

Rudger nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Rene. Đôi mắt xanh như ngọc bích của cô bé phản chiếu lại hình ảnh của chính hắn. Rene cảm thấy có gì đó kỳ lạ khi đối mặt với ánh nhìn kỳ lạ của giáo sư.

"G-giáo sư?"

"Đừng nhúc nhích."

Rudger nói xong liền cẩn thận đưa tay về phía đôi mắt của Rene.

Khi tay Rudger chạm vào mắt, vai Rene run lên. Bàn tay của giáo sư có chút thô ráp nhưng lại rất đỗi ấm áp. Động tác của giáo sư nhẹ nhàng như thể đang nâng niu một vật quý giá. Rene không ghét cảm giác đó.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.

"Được rồi."

Vừa dứt lời, bàn tay của Rudger cũng rời khỏi mắt Rene.

Rene ngay lập tức hỏi.

"Giáo sư vừa làm gì vậy?"

"Trò tự xem đi."

Rudger sử dụng ma thuật kim loại tạo ra một chiếc gương mỏng trong không khí. Bề mặt nhẵn nhụi của nó phản chiếu khuôn mặt Rene.

Rene nhìn thấy đôi mắt của mình trong gương, không khỏi thốt lên.

"Ơ?"

Đôi mắt vốn lấp lánh như ánh sao của cô bé đã trở lại trạng thái ban đầu.