Giáo Sư Gián Điệp

Chương 335: Những vị khách không mời (3)



Quay lại một lúc trước khi chạm trán Rudger.

Đoàn người linh mục đi qua hành lang theo hướng dẫn của người đại diện. Người đàn ông vừa đi vừa bày tỏ sự tức giận.

"Bọn họ thực sự rất kiêu ngạo. Sao những người này có thể tỏ ra thô lỗ như vậy trước sứ giả của Thánh quốc cơ chứ?"

Sau cuộc gặp mặt, Đại Công chúa Eileen không tiễn hay cử người dẫn đường cho bọn họ. Eileen hành động đúng như những gì cô ta đã nói, cô ta sẽ không tiếp đón những vị khách không mời mà đến.

"Linh mục đại nhân, ngài có muốn đến hiện trường điều tra không ạ?"

Người đàn ông hỏi với giọng lịch sự nhất có thể để xoa dịu tâm trạng của người phụ nữ. Nhưng người phụ nữ chỉ lắc đầu, không tỏ vẻ gì là bất mãn.

"Không cần phải đến đó ngay."

"Nhưng nếu chúng ta đến muộn, Hoàng thất nơi này rất có thể sẽ cố gắng tiêu hủy bằng chứng quan trọng."

"Không sao cả. Càng cố gắng che đậy điều gì thì sẽ càng dễ dàng bị lộ tẩy."

"Nhưng mà......."

"Đã lâu chúng ta không được ra ngoài, sao chúng ta không đi dạo xung quanh trước?"

Người phụ nữ mỉm cười, tuy đây là câu hỏi nhưng vào tai những người khác thì không khác gì một mệnh lệnh cả. Không ai có thể từ chối lời đề nghị của người phụ nữ vì địa vị và quyền lực của cô ta ở đây là cao nhất.

"Chúng ta đã được cho phép ở lại đây một thời gian, vì vậy hãy đi khám phá bên trong lâu đài trước. Ta đã tò mò về điều này từ lâu rồi."

"Thần hiểu. Hãy để thần hướng dẫn cho ngài."

Do ý thích bất chợt của vị linh mục, phái đoàn đã chuyển hướng ra khỏi đường đi đến bên ngoài lâu đài. Đó là hành động bất ngờ mà ngay cả Eileen cũng không đoán được.

Người phụ nữ lang thang quanh lâu đài, tò mò nhìn cảnh vật xung quanh. Bất chợt cô ta nhìn thấy một người đàn ông ở phía xa. Trên đường tới đây, cô ta cũng đã đi ngang qua rất nhiều người hầu và vệ sĩ bên trong lâu đài. Người phụ nữ không quá chú ý đến họ. Nhưng người đàn ông kia thì khác. Sức mạnh tỏa ra từ người đó thật đặc biệt, nó thu hút sự chú ý của cô ta ngay từ cái nhìn đầu tiên.

'Đó là ai?'

Khí chất từ người đàn ông khiến cô ta có sự liên tưởng kỳ lạ đến việc người này là một Hoàng tộc. Nhưng màu tóc của người này không phải màu tóc đặc trưng của Hoàng gia Exilion, vậy có nghĩa là người đàn ông đó là khách mời từ bên ngoài hoặc là người bên trong hoàng cung.

Đúng lúc này, người đàn ông có vẻ cũng nhận ra đoàn người sứ giả, anh ta dừng lại một lúc. Mặc dù hành động đó chỉ thoáng qua nhưng người phụ nữ không thể không cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ.

Khi người đàn ông chuẩn bị bước ngang qua bọn họ, cô ta lần đầu tiên chủ động mở miệng hỏi thăm đối phương.

* * *

Trong giây lát, tên phó linh mục không hiểu Rudger đang ám chỉ điều gì.

"Ngươi vừa nói gì vậy?"

Rudger không trả lời. Ánh mắt của hắn chỉ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đội vương miện đứng đầu, hoàn toàn phớt lờ gã đàn ông bên cạnh. Hành động này của hắn không khác gì đổ thêm dầu vào lửa.



Gã phó linh mục nghiến răng nghiến lợi, cái tên vô lễ phía trước sao dám coi thường một người có thân phận cao quý như hắn? Đại Công chúa hắn có thể nhịn nhưng kẻ này chỉ là một gã vô danh tiểu tốt, hắn không cần thiết phải kiêng dè.

"Trả lời ta ngay!"

Nghe thấy tiếng hét đó, Rudger cau mày.

"Thật ồn ào! Ta không nói chuyện với ngươi mà là với cô ta."

"Láo xược! Ngươi có biết ta là ai không? Ta chính là người đại diện của linh mục đại nhân, ngươi còn chưa đủ tư cách được nói chuyện với ngài."

Tên đàn ông giới thiệu với giọng đầy tự hào. Thái độ của hắn ta chẳng có chút nào xấu hổ khi bản thân chỉ là một người đại diện không có thực quyền.

Rudger không có chút phản ứng nào với kẻ hề trước mặt, ánh mắt hắn thờ ơ, giọng nói vẫn lãnh đạm như thường.

"Đây là lần đầu tiên ta thấy một con chó canh cửa lại có thể tự hào vì thân phận của mình đến vậy."

"Ngươi dám chế giễu ta?"

Vẻ mặt kiêu hãnh của tên phó linh mục méo mó một cách thảm hại.

"Ngươi có biết bản thân đang xúc phạm đến vị đại nhân nào không?"

"Nói đủ chưa?"

"... ... Ngươi dám......chỉ là một tên hầu hèn mọn mà dám....."

"Điều gì khiến bộ não ngu xuẩn của ngươi nghĩ ta là người hầu của lâu đài?"

Cái gì? Tên này không phải người hầu?

Lúc gã phó linh mục vẫn còn đang sửng sốt, Rudger tiếp tục lên tiếng chế nhạo.

"Một con chó canh cửa thì nên biết rõ thân phận của mình. Ảo tưởng về việc có thể mượn quyền lực của chủ nhân sẽ chỉ khiến ngươi cách c·ái c·hết nhanh hơn mà thôi."

Những lời nói như dao găm đi kèm với ánh mắt lạnh lùng của Rudger như thể xuyên qua cơ thể người đối diện.

"Ta là một công dân của Đế quốc Exilion, ta chỉ chấp nhận quỳ gối trước một người duy nhất là Hoàng đế. Các ngươi?"

Hai từ khinh miệt phun ra từ miệng Rudger.

"Không xứng!"

"Tên khốn kiếp! Sao ngươi dám báng bổ linh mục đại nhân?"

Nghe những lời nhạo báng của Rudger, mặt của gã đàn ông trở nên vô cùng khó coi. Hắn ta nắm chặt tay như thể định xông lên t·ấn c·ông đối phương bất cứ lúc nào.

Rudger phớt lờ gã và quay sang người phụ nữ đứng đầu.



"Cô định để con chó của mình nhảy nhót ở đây đến bao giờ?"

Vẻ mặt của đoàn người phía sau trở nên lạnh lùng. Bọn họ đúng là đã khó chịu với hành vi của người đại diện rất lâu rồi, nhưng việc này không có nghĩa là người ngoài có thể ngang nhiên công kích người của bọn họ.

"Anh nói đúng!"

Không ai ngờ vị linh mục xinh đẹp kia lại thốt ra những lời này.

Gã đàn ông hoảng hốt kêu lên.

"Linh mục đại nhân?"

Khuôn mặt gã tàn tạ như một con chó bị người chủ bỏ rơi. Nhưng người phụ nữ không thèm liếc nhìn hắn ta lấy một cái.

"Người hầu thì nên biết thân phận của mình."

Cô ta không quan tâm đến việc trợ lý thân cận nhất của mình hiện tại như thế nào mà chỉ nhẹ nhàng nói ra một câu tuyên bố phán quyết dành cho đối phương.

Không ai ở đây dám lên tiếng can ngăn người phụ nữ.

"Linh mục đại nhân. Không! Xin ngài!... ... ."

Khi gã đàn ông cố gắng cầu xin, vị linh mục liếc nhìn những cấp dưới phía sau. Ý tứ không cần nói cũng đã đủ rõ ràng. Khuôn mặt của gã đàn ông chợt trở nên tái nhợt.

Gã cố gắng hét lên điều gì đó, nhưng hai hiệp sĩ đã nhanh chóng tiến lên và kéo hắn ta đi.

Đại nhân! Đại nhân!

Bóng người dần dần biến mất, chỉ còn vọng lại tiếng kêu cầu xin thảm thiết.

Người phụ nữ lúc này liền mỉm cười rạng rỡ với Rudger.

"Bây giờ yên tĩnh rồi."

"......."

Rudger đúng là không ngờ đối phương lại trực tiếp hành động như vậy ngay trước mặt mình.

'Nhìn vào thái độ của gã đàn ông kia thì hẳn là hắn ta đã theo hầu cô ta trong thời gian rất dài. Vậy mà cô ta vẫn có thể thẳng tay loại bỏ người hầu cận của mình như vậy. Đúng là máu lạnh!'

Nụ cười của đối phương khiến Rudger cảm thấy vô cùng chán ghét.

"Tên anh là gì?"



"Hỏi tên người khác trong khi không giới thiệu trước. Cô không cảm thấy bản thân rất khiếm nhã sao?"

Rudger vừa dứt lời, sát khí từ các hiệp sĩ phía sau bùng lên. Nhưng hắn không thèm quan tâm.

"Dừng lại!"

Người phụ nữ mở miệng. Mệnh lệnh vừa ra, sát khí của đoàn người phía sau lập tức bị dập tắt.

"Là tôi vô ý. Xin phép tự giới thiệu trước, tôi là Lemria, hiện đang phục vụ giáo hội với tư cách là một linh mục của Thánh quốc Bretus."

Những linh mục hiện tại trẻ hơn so với trong trí nhớ của hắn. Có vẻ như trong khoảng thời gian hắn vắng mặt, những người phục vụ của Giáo Hoàng tiền nhiệm cũng đã bị thay thế.

"Tôi là Rudger Chelici. Là giáo sư của Theon, tôi hiện tại đang làm khách ở Lâu đài Hoàng gia."

"Ra là vậy."

"Nếu không còn chuyện gì thì tôi xin phép đi trước."

Rudger tỏ rõ thái độ không muốn tiếp chuyện nhưng đối phương đời nào sẽ để cho hắn đi dễ dàng như vậy. Người phụ nữ chợt tiến lên chắn đường hắn.

Rudger cau mày.

"Cô làm vậy là có ý gì?"

"Anh không cảm thấy cuộc gặp gỡ giữa hai chúng ta giống như là sự sắp xếp của định mệnh sao? Chúng ta có thể trò chuyện thêm một lúc."

"Rất tiếc là không thể. Tôi hiện tại đang rất bận. Cảm phiền tránh đường!"

Những lời này giống một mệnh lệnh hơn là một lời đề nghị. Người bình thường chắc chắn sẽ thấy khó chịu trước thái độ này của Rudger nhưng nụ cười trên môi Lemria vẫn không biến mất.

"Giáo sư Rudger, tôi có thể cảm nhận được một nguồn năng lượng rất đặc biệt phát ra từ trên người anh."

Những kẻ này đúng là chỉ biết nói những gì bản thân muốn mà không thèm quan tâm đến người khác.

Rudger khó chịu trước hành vi ngỗ ngược của đối phương.

"Không có ý nghĩa. Nhìn tôi có giống một người tin vào Chúa không?"

"Có thể chứ."

"Rất tiếc khi phải nói cho cô câu trả lời là không."

"Thật đáng tiếc!"

Những lúc như thế này, dù lẽ ra phải tức giận vì bị đối xử thiếu tôn trọng, nhưng Lemria vẫn mỉm cười, không có vẻ gì là khó chịu.

"Có thể anh không tin nhưng tôi thực sự cảm nhận được một thứ gì đó quen thuộc phát ra từ trên người anh."

Rudger đột nhiên không có phản ứng.

Lemria thấy vậy mới nhẹ nhàng hỏi.

"Có phải trước đây chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu đó phải không?"